Thẩm Lăng duy trì khoảng cách với Tạ Nguyên Tuần, nàng đứng ở nơi mà mình cho là vạch an toàn, mắt nhìn đăm đăm vào hắn, không hề nhìn vào con diều rơi trên đất kia.
Tạ Nguyên Tuần khom người nhặt nó lên: “Đây chính là con diều mà nàng khóc lên khóc xuống tìm ta đến thả chung với nàng à, chỉ mỗi vậy thôi sao?”
Trong giọng nói bình tĩnh của hắn không giấu được sự chán ghét, xem thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên hắn cũng không hề muốn che giấu nó đi.
Suýt chút thì Thẩm Lăng cắn lưỡi mình: “Bệ hạ, đúng là thiếp có mời người, nhưng người nói thiếp khóc thì không phải, thiếp không hề khóc chút nào.” Trí nhớ của nàng đâu có nhầm.
- Huống hồ là nói khóc lóc tìm ngươi, mơ đi.
- Ta chỉ báo cáo cho ngươi biết một tiếng mà thôi, ai mà ngờ ngươi đến thật chứ. Nói ta khóc lóc đi cầu xin ngươi đến, hơ hơ, ta thấy tự ngươi muốn đến thì có. Nhưng ta là một con người hiền lành tốt bụng, miễn cưỡng tha thứ cho cái người nói một đằng nghĩ một nẻo như ngươi.
Để cho Tạ Nguyên Tuần có thể hạ mình, Thẩm Lăng cong khóe môi, lộ ra nụ cười dịu dàng với hắn.
- Nhìn thấy người đẹp như ta, dù ta có phản pháo lại ngươi, ngươi cũng sẽ không cảm thấy ta mạo phạm đến mình. Đây chính là quyền lợi của người đẹp.
Tạ Nguyên Tuần: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quyền lợi của người đẹp? Không biết hắn đã giết qua bao nhiêu người đẹp rồi, mà hắn cũng không cần nàng phải tìm cách để hắn hạ mình.
Tạ Nguyên Tuần: “Thế à, nàng không khóc, vậy chính là người truyền lời sai rồi, kéo ra ngoài…” Kéo ra ngoài giết.
Thẩm Lăng mệt lòng, đừng kéo ra ngoài nữa, nàng thừa nhận là được chứ gì: “Vâng ạ, thiếp khóc rồi.”
- Đến rồi, đến rồi, ngươi lại ép ta lên núi đao rồi.
- Ta không khóc cũng sắp bị ngươi làm thành khóc rồi nè, ngươi muốn nhìn ta khóc như thế à?
Thẩm Lăng không còn suy nghĩ chủ đề này nữa, nàng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy người bên cạnh Phùng công công đang bưng một cái hộp. Vừa nhìn thấy cái hộp, Thẩm Lăng bỗng nhớ đến Tĩnh phi mới rời khỏi, nàng ta cũng cầm hộp đến tặng trang sức miễn phí cho nàng.
Thẩm Lăng hỏi: “Bệ hạ đến đây cũng là để tặng quà cho thiếp sao?”
Tạ Nguyên Tuần: “Cũng là? Còn ai đến gặp nàng à?”
Thẩm Lăng không che giấu: “Tĩnh phi.” Mới rời khỏi cách đây không lâu, nhưng nàng thấy vẻ mặt của Tạ Nguyên Tuần, biết hắn không gặp được Tĩnh phi.
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng ta tặng nàng quà gì?”
Thẩm Lăng: “Là trang sức mà Tiên đế ban tặng, nàng ta thấy thiếp thích nên đã cho thiếp hết.”
Tạ Nguyên Tuần phì cười: “Nàng ta cho nàng sao? Ta thấy nàng cướp lấy mới đúng.”
- Ha ha, ngươi cũng hiểu ta thật đấy. Không sai, ta cướp đó.
“Tiến đế ban tặng.” Tạ Nguyên Tuần đi qua, nhấc tay chuẩn bị ném con diều lúc trước nhặt lên xuống đất, nhưng hắn liếc mắt nhìn Thẩm Lăng, không ném nữa mà thuận tay ném cho người hầu. Hắn nói với Thẩm Lăng: “Nàng muốn quà mà Tiên đế ban tặng?”
Thẩm Lăng lắc đầu: “Thiếp không có, bệ hạ ban tặng cho thiếp đã đủ nhiều rồi, thiếp không cần của người khác.”
- Đừng tưởng rằng ta không biết quan hệ giữa Tiên đế và ngươi chẳng ra làm sao. Khi ngươi nhắc đến Tiên đế, ta chưa từng thấy vẻ mặt tốt đẹp trên khuôn mặt ngươi bao giờ, ta ngốc mới đi nói mình muốn quà Tiên đế ban tặng.
- Vả lại, ông ấy là một người chết, ta lấy đồ của người chết làm gì, gọi hồn à?
- Ta lấy đồ của Tĩnh phi là vì nàng ta tự động dâng đến cửa, ta không lấy chẳng phải uổng phí sao. Đợi về đến Trường Nhạc cung, ta sẽ bảo người hầu mang chúng đến kho cất.
Nàng ấy cảm thấy quà tặng của Tiên đế là xui xẻo? Tạ Nguyên Tuần chăm chú nhìn nàng, chầm chậm nở nụ cười. Hắn đưa tay ra, Thẩm Lăng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, Tạ Nguyên Tuần nắm chặt lấy.
Tạ Nguyên Tuần: “Đáng tiếc Tiên đế không còn nữa, bằng không ông ấy có thể nhìn nàng kỹ hơn.”
Thẩm Lăng nói một cách uyển chuyển: “Vẫn là thôi đi.”
Tạ Nguyên Tuần: “Hả? Tại sao không?”
Thẩm Lăng: “Thiếp đã là người của bệ hạ rồi, gặp nam nhân khác sẽ không được hay.”
- Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là ta sợ sức hút của ta không chịu ngồi yên, bị ông ấy nhìn trúng đó.
- Cái miệng lớn của Tĩnh phi đã từng nói qua, trong đám phi tử của Tiên đế có vợ của thần tử, nếu như ông ấy muốn cướp con dâu, cũng không phải không có khả năng. Oái!
Tay Thẩm Lăng bị Tạ Nguyên Tuần bóp đau.
Tạ Nguyên Tuần nói: “Thực ra Tiên đế rất xấu xí, tuổi cũng lớn, mắt còn mù.”
Thẩm Lăng đã nhìn thấy đầu của đám người hầu xung quanh cúi gần xuống mặt đất luôn rồi: “Bệ hạ, người nói như vậy có phải không được tốt hay không?”
Tạ Nguyên Tuần: “Có gì không tốt, khi ông ấy còn sống, có phải chưa từng nghe qua những lời này đâu.” Hắn cười, giọng điệu kỳ quái: “Khi ông ấy chết đi, ta còn đặt mấy tên thái giám ở bên giường của ông ấy, nói những lời khiến ông ấy chết không thể nhắm mắt.”
Thẩm Lăng giật mình, quan hệ của Tạ Nguyên Tuần và cha hắn nào có mỗi việc không tốt không đâu, quả thực giống như kẻ thù rồi. Thẩm Lăng không hỏi những lời khiến ông ấy chết không nhắm mắt là gì, Tạ Nguyên Tuần cũng không nhắc đến.
Thẩm Lăng thở phào nhẹ nhõm.
- Cũng may ngươi không nói tiếp nữa, ngươi nói đến nỗi làm ta sợ luôn rồi này.
Tạ Nguyên Tuần sai người mở chiếc hộp hắn mang đến, hắn dẫn Thẩm Lăng đến nhìn món đồ bên trong, là một con diều được làm rất thô sơ.
Thẩm Lăng nên nói như nào đây, con diều này thật sự rất thô sơ, lãng phí chỗ nguyên liệu tốt này. Những món đồ mà Tạ Nguyên Tuần thường ngày sử dụng đều là những món đồ tốt nhất, sao lại có một con diều thơ sơ như vậy? Hay là nói đây mới là thẩm mỹ thật sự của Tạ Nguyên Tuần?
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Lăng buột miệng: “Bệ hạ, con diều này của người là ai làm thế, có phải nên bào người kia rèn luyện thêm tay nghề một chút không?” Này mà mang ra ngoài tặng người ta được à.
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng: “Ta làm đó.”
“…” Thẩm Lăng sửa lại lời nói ngay lập tức: “Chẳng trách nó lại mang đến cho thiếp một cảm giác rất chân thật, mộc mạc, gột rửa sạch tạp chất vậy.”
- Chỉ cần ta không thấy ngại, vậy sẽ không ai có thể khiến ta ngại được!
Tạ Nguyên Tuần đùa bỡn: “Không để ta rèn luyện tay nghề thêm nữa à?” Đừng tưởng hắn không nghe ra được sự chán ghét của nàng.
Thẩm Lăng đảo mắt: “Không cần, đây là con diều xinh đẹp nhất mà thiếp từng thấy.”
- Mới lạ, không đẹp chút nào.
- Ha ha ha, không ngờ nha, ngươi cũng có lúc tay chân vụng về cơ đấy.
Trước đây Thẩm Lăng tay chân vụng về đều là Tạ Nguyên Tuần chế giễu nàng, bây giờ nàng cũng có cơ hội chê cười hắn rồi. Cái này gọi là gì nhỉ, thời thế thay đổi đó!
Tạ Nguyên Tuần đưa con diều thơ sơ mà hắn làm cho Thẩm Lăng: “Nếu nàng đã nói nó xinh đẹp nhất, vậy nó thuộc về nàng rồi. Nàng cũng coi như là người phát hiện ra vẻ đẹp của nó, sau này nàng còn muốn thả diều thì nhớ mang theo nó.”
Thẩm Lăng: “…” Nàng khó khăn nhìn qua.
- Thật muốn, thật muốn nói không mà.
Thẩm Lăng nhìn con diều đang cầm trong tay: “Bệ hạ có muốn thả chung với thiếp không?”
Tạ Nguyên Tuần: “Nó thô sơ như thế, sao xứng được ta sử dụng chứ.”
Thẩm Lăng muốn quỳ xuống trước mắt hắn rồi.
- Ông nội ơi, ngươi cũng biết nó thô sơ, khó coi à. Nếu ngươi đã biết sao còn tặng nó cho ta, để ta sau này chỉ có thể thả một con diều như vậy làm gì. Ngươi là ma quỷ hả!
- Nó không xứng được ngươi sử dụng, còn ta thì xứng à?
Tạ Nguyên Tuần tặc lưỡi, hiếm khi hắn mới chính ta làm gì đó, đổi lại là người khác, đã quỳ xuống cầu xin có được rồi, nào có giống như nàng, vẻ mặt ghét bỏ, hận không thể trả lại cho hắn: “Lần sau ta sẽ làm cho nàng con diều tốt hơn, đây là lần đầu tiên ta làm, chưa có kinh nghiệm.”
Hắn ôm Thẩm Lăng từ phía sau, con diều đã được đám người hầu cầm dây thả lên bầu trời, hắn và Thẩm Lăng nắm tay nhau, cầm một đầu khác của con diều.
Thẩm Lăng ngẩng đầu nhìn con diều trên không trung, nhìn lâu lại cảm thấy con diều thơ sơ này cũng khá thú vị.
Thẩm Lăng: “…”
- Phụt, thẩm mỹ của ta bị chó ăn rồi à?
Thẩm Lăng: “Nếu như lần sau người vẫn làm giống như thế này…”
“Bốp.” Tạ Nguyên Tuần gõ đầu nàng một cái.
Diều bay lên trời thì Tạ Nguyên Tuần và Thẩm Lăng phải khống chế phương hướng và độ cao của nó, trong lúc đó Tạ Nguyên Tuần buông tay ra để Thẩm Lăng thả một mình. Nàng lui về phía sau, rồi giẫm trúng chân Tạ Nguyên Tuần.
Thẩm Lăng: “…” Ồ hố, giẫm trúng chân hắn rồi, làm sao đây?
- Nên quay đầu nhận sai, hay là giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?
- Thôi, giả vờ như không có chuyện gì đi…
“Nàng giẫm trúng chân ta rồi.” Giọng nói Tạ Nguyên Tuần vang lên ở đằng sau.
Được thôi, hắn đã lên tiếng rồi thì nàng chỉ đành nhận sai vậy. Thẩm Lăng nói: “Thiếp sai rồi.”
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng nhận sai nhanh thật đấy.”
- Cũng tạm, cũng tạm thôi, không đáng để khen ngợi.
Tạ Nguyên Tuần: “Nhưng ta bị nàng giẫm phải rồi, nàng phải bồi thường cho ta, cho ta giẫm lại nhé?”
Thẩm Lăng nói năng khô khốc: “Người giẫm đi, nhưng người có thể giẫm chân trong cái bóng của ta không?”
Tạ Nguyên Tuần: “Không được.”
Hắn nhấc chân, Thẩm Lăng quay người ôm lấy eo hắn, cơ thể dính chặt: “Chúng ta có thể thương lượng thêm không.” Ngón tay nàng khều khều eo hắn.
Tạ Nguyên Tuần cau mày, túm lấy tay nàng, xụ mặt nhìn nàng: “Nàng hỗn xược.” Giọng nói có chút hung dữ.
Thẩm Lăng nhận lấy ánh mắt của Tạ Nguyên Tuần, dần dần, đôi mắt của nàng càng ngày càng sáng.
Thẩm Lăng nói: “Bệ hạ, người sợ ngứa à.”
- Ta không sợ mà ngươi sợ.
- Cho nên cái này gọi là trái tim gan dạ, cứng rắn cũng sẽ khuất phục bởi sự dịu dàng và xinh đẹp?
Thẩm Lăng nở nụ cười, cả người làm ra bộ dạng phát hiện được bí mật nhỏ của Tạ Nguyên Tuần. Phải chi có bắp rang bơ, nàng cũng không đến mức say thành thế này.
“…”
Vẻ mặt Tạ Nguyên Tuần bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng: “Ồn ào.”
Thẩm Lăng: “Ồ.” Nàng vùi đầu vào vai hắn, túm lấy áo hắn, im lặng nở nụ cười tươi rói.
Con diều thơ sơ của Tạ Nguyên Tuần làm đã giao lại cho Phùng công công, hắn kéo theo Thẩm Lăng đi về phía mái đình, hai người bước đi loạng choạng hệt như hai em bé dính vào nhau.
Đợi đến khi Thẩm Lăng đã cười xong, Tạ Nguyên Tuần mới tùy tiện lên tiếng: “Nếu nàng để nước miếng chảy lên người ta, ta sẽ ném nàng vào ao cho cá ăn.”
Thẩm Lăng trợn mặt, nàng có phải đứa trẻ chưa mọc răng đâu, sao có thể chảy nước miếng được: “Người nghĩ nhiều rồi.”
Giây tiếp theo, Thẩm Lăng nhìn thấy khúc áo nơi đầu vai của Tạ Nguyên Tuần ướt một mảng nhỏ.
“…”
- Ôi mẹ ơi, không phải chứ, vả mặt đến nhanh như thế sao?
Tạ Nguyên Tuần dừng lại bước chân: “Nàng…” Hắn nhấc tay muốn kéo Thẩm Lăng, người đang cúi đầu xem vai của hắn ra.
Trong lòng Thẩm Lăng bắt đầu hoảng loạn, nàng sợ bị hắn phát hiện, bèn ôm chặt lấy hắn.
- Ngươi đừng kéo nữa, nói thế nào ta cũng không buông ngươi ra đi, cho dù có buông cũng phải đợi mảng nhỏ trên áo ngươi khô đã rồi mới buông.
Tạ Nguyên Tuần lộ ra vẻ mặt cạn lời, cho dù hắn không nghe được lời trong lòng nàng, thì hành vi ngốc nghếch của nàng đã tự mình khai ra hết rồi.
Bỗng nhiên, Tạ Nguyên Tuần nhìn về phía bên phải, ánh mắt sắc lạnh. Hắn không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy một góc áo.
Ở nơi ngã rẽ, Tĩnh phi im lặng túm lấy cánh tay của Chu ma ma, đôi môi run bần bật, hai chân không thể bước đi được.
Chu ma ma lo lắng hỏi: “Nương nương?”
Tĩnh phi hít sâu, trong đầu nàng ta không ngừng xuất hiện khung cảnh Thẩm Lăng và Tạ Nguyên Tuần ở bên nhau và đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua đây của Tạ Nguyên Tuần. Cơ thể nàng ta run rẩy vì tức giận hay là vì bị dọa sợ, Chu ma ma không rõ, nhưng bản thân nàng ta lại rõ vô cùng, nàng ta là bị ánh mắt cuối cùng kia của Tạ Nguyên Tuần dọa sợ, nàng ta dùng sự tức giận để che đi nỗi sợ của mình.
Khuôn mặt Tĩnh phi u ám: “Ta kém nàng ta ở chỗ nào, tại sao bệ hạ lại không nhìn thấy ta?”
“Nàng ta ỷ vào bệ hạ, nên đến khiêu khích ta, cướp hết trang sức của ta.”
“Trước đây, Chiêu Nghi kia thả diều liền bị bệ hạ giẫm gãy tay, chán ghét. Tại sao nàng ta thả diều, bệ hạ lại đến thả cùng?”
“Nàng ta quá giả tạo rồi, ma ma, bà có nhìn thấy nàng ta giả vờ yếu đuối trước mặt bệ hạ không. Đi đứng cũng không được, cứ phải dính chặt lên người bệ hạ, nàng ta gãy chân sao? Nàng ta chỉ biết mỗi việc giả vờ giả vị, giở thủ đoạn để độc chiếm bệ hạ thôi.”
Tĩnh phi quyết tâm: “Không được, không thể để chuyện này tiếp diễn thêm được nữa, ta phải dạy dỗ nàng ta!”
Chu ma ma: “Nương nương, người đừng manh động, Bảo phi thường xuyên ở một chỗ với bệ hạ, nếu như người làm gì nàng ta, bệ hạ sẽ biết đó.”
Tĩnh phi: “Ta biết, cho nên ta không nghĩ sẽ tự mình ra tay, ta còn chưa ngốc đến mức độ đó. Ta phải để chính bản thân nàng ta mạo phạm đến bệ hạ, làm ra những chuyện bệ hạ không thích, chẳng hạn như để nàng ta biết được vị Mục Hoàng hậu đã mất kia. Ta từng nghe phụ thân nói, lúc đầu Mục Hoàng hậu cũng được bệ hạ sủng ái, nhưng đến cuối cùng vẫn chết rồi. Nếu như chúng ta cho người tiết lộ chuyện này cho nàng ta biết, ta không tin nàng ta sẽ không ghen tỵ, đến khi nàng ta vì được sủng mà kênh kiệu, chạy đi hỏi bệ hạ, nói không chừng kết cục cũng sẽ giống với Mục Hoàng hậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...