Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

Thẩm Hi sắp xếp lại lời nói rồi đi tìm Tưởng thị, nàng ta sẽ không nói mình muốn ra khỏi phủ, mà nói mình đến tìm nhân sâm của Tiết tiểu thư để chữa bệnh cho Tưởng thị.
 
Thẩm Hi ngồi ở bên đầu gối Tưởng thị: “Mẫu thân, người yên tâm đi, Tiết tiểu thư đối xử với mọi người rất tốt bụng, nếu nàng ấy biết con tìm nàng ấy để xin thuốc cứu chữa cho người, nàng ấy nhất định sẽ giúp đỡ con. Con thấy người suốt ngày uống thuốc như vậy, con rất khó chịu ạ.”
 
Bên cạnh tay Tưởng thị là chén thuốc mà Trịnh ma ma bưng vào, nói: “Con đó, ta biết con hiếu thảo mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Hi nheo mắt, giọng điệu không thay đổi: “Đã lâu như vậy rồi, tỷ tỷ cũng nên biết người bị bệnh rồi mới phải, y thuật của ngự y trong cung rất lợi hại, nếu như tỷ ấy sai vài ngự y đến phủ, nói không chừng người đã khỏi từ lâu rồi. Người ta đều nói bệ hạ yêu thương tỷ ấy, bệ hạ có biết tỷ ấy là người như vậy không?”
 
Sắc mắt Tưởng thị khó coi, vốn dĩ bà ta đã trách tội Thẩm Lăng, bây giờ nghe thấy lời nói này của Thẩm HI, bà ta càng cảm thấy Thẩm Lăng không có chỗ nào tốt đẹp cả.
 
Tưởng thị lạnh lùng nói: “Bệ hạ là nhân vật như thế nào, sớm muộn gì cũng có ngày ngài ấy nhìn rõ bộ mặt thật của nó thôi. Sau này, những lời như vậy con đừng nói với bên ngoài, để người ta biết được sẽ không hay đâu.”
 
Lòng người đều là thiên vị, trái tim của Tưởng thị trước giờ đều chưa từng lệch về phía Thẩm Lăng.
 
Thẩm Hi ngoan ngoãn trả lời: “Con biết rồi ạ.”
 
Tưởng thị nhắc nhở: “Hi Nhi, lần này con đến phủ Công chúa ngắm hoa, nói năng phải biết suy nghĩ, nếu như người ta hỏi đến chuyện của con và ta, con cứ nói thật là con đi xin thuốc vì ta. Những người kia đều là con người gian trá, trước giờ luôn thích suy đoán lòng người khác, bọn họ biết chuyện ta vào cung, sau đó sẽ mang so sánh hành vi của con và nó khi ta bị bệnh. Nó là nương nương trong cung, người ta sẽ không nói gì được, nhưng trong lòng nghĩ gì thì ai cũng biết. Trong mắt người ngoài, con làm càng tốt, nó sẽ càng trở thành thứ làm nổi bật con lên. Nó ở trong cung nên chúng ta không làm gì được, nhưng người khác sẽ nghĩ về nó thế nào, đó là chuyện chúng ta không thể khống chế.”
 
Thẩm Hi gật đầu, như có suy nghĩ gì đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói đơn giản chính là giẫm lên người Thẩm Lăng, làm nổi bật tấm lòng hiếu thảo của nàng ta đối với Tưởng thị.
 
Tuy Thẩm Hi thấp thoáng có cách nghĩ này trong lòng, nhưng hiện tại là Tưởng thị yêu cầu nàng ta phải làm như thế, nên nàng ta càng không có chút chột dạ nào cả.
 
Chỉ khi Tưởng thị càng thêm bất mãn và ghét bỏ Thẩm Lăng, địa vị của nàng ta ở Thẩm phủ mới càng thêm vững chắc.
 
Cũng may không uổng phí chuỗi ngày nàng ta nói nhiều chuyện về Thẩm Lăng trước mắt Tưởng thị như vậy.
 
Thẩm Hi vui vẻ bước xuống xe ngựa.
 
Nha hoàn nàng ta dẫn đến đưa thiệp mời cho người giữ cửa ở phủ Công chúa, bèn có nha hoàn ở đó dẫn đường cho nàng ta.
 
Trong phủ Công chúa bày trí rất nhiều loại hoa, tranh đua sắc đẹp. Suốt đường đi, Thẩm Hi cũng gặp được rất nhiều thiên kim tiểu thư, nàng ta bày ra tư thế đoan trang đứng ở trước một chậu hoa ngắm nhìn và thưởng thức, trong ánh mắt lộ ra một chút ưu buồn.
 
Tiết Mật Nhi nhìn thấy Thẩm Hi, dịu dàng đi tới chào hỏi: “Thẩm tiểu thư, sao cô lại đứng một mình ở đây?”
 
Thẩm Hi: “Tiết tiểu thư?”
 
“Chỉ là ta trông thấy hoa này nở rộ xinh đẹp nên nhìn đến mất hồn mà thôi.” Nàng ta muốn nói lại thôi.
 
Tiết Mật Nhi khoác tay Thẩm Hi, động tác thân mật: “Cô gặp phải chuyện khó khăn gì à? Nếu được thì có thể nói ra, không chừng ta có thể giúp được cô, ai bảo ta vừa gặp đã thấy như quen biết lâu năm với cô chứ.”
 
Tiết Mật Nhi họ Tiết, nàng ta là cháu gái của chồng Ngọc Chân Công chúa, là em họ của Tiết tiểu hầu gia, Tiết Vân Thời. Tiết Mật Nhi thường xuyên đến phủ Công chúa, bởi vì nàng ta nói lời ngọt ngào lại ngoan ngoãn, nên rất được Ngọc Chân Công chúa và chồng bà yêu thích, nàng ta cũng luôn muốn gả cho anh họ Tiết Vân Thời của mình.
 
Tiết Mật Nhi không biết Thẩm Vân Thời và ca ca của Thẩm Hi, Thẩm Cẩn Tu quen biết, nàng ta chỉ cảm thấy Thẩm Lăng là Bảo phi, là tỷ muội với Thẩm Hi. Nếu nàng ta kết thân với Thẩm Hi, ắt hẳn sẽ không xấu.
 

Khi Tiết Mật Nhi nghe nói đến chuyện ôm nhầm con của phủ Thẩm Thượng thư, nàng ta vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ được rằng Thẩm Hi lại không có huyết thống với Thẩm phủ.
 
Sau khi hết ngạc nhiên, Tiết Mật Nhi lại cảm thấy Thẩm Hi rất có thủ đoạn.
 
Dù gì Thẩm Lăng kia mới là tiểu thư chân chính của Thẩm phủ, sau khi được đón về đã ru rú trong nhà, danh tiếng không nổi bật. Nếu không phải nàng vào cung, chưa biết kết cục cuối cùng sẽ thế nào. Mà địa vị của Thẩm Hi ở Thẩm phủ không hề thay đổi chút nào, ngược lại, danh tiếng tốt đẹp của nàng ta càng truyền càng nổi.
 
Thẩm Hi khó xử nói: “Chuyện, chuyện này… ta sợ mình nói ra sẽ làm khó cô.”
 
Nụ cười trên mặt Tiết Mật Nhi vẫn không thay đổi: “Không đâu, cô cứ nói hết đi.” Nàng ta thầm nghĩ, lẽ nào Thẩm Hi muốn hoa sao?
 
Nếu như Thẩm Hi muốn hoa, nàng ta cho là được.
 
Dùng một chậu hoa để kết thân với Thẩm Hi, Tiết Mật Nhi cảm thấy xứng đáng.
 
Thẩm Hi nhìn vào ánh mắt của Tiết Mật Nhi, trịnh trọng nói: “Ta nghe nói chỗ cô có nhân sâm thượng hảo để cứu mạng người, mà mẫu thân ta lại đổ bệnh rồi, nên ta muốn đến tìm cô cứu mạng.”
 
Tiết Mật Nhi: “…”
 
Nàng ta khó tin nhìn Thẩm Hi.
 
Cái gì thế?
 
Thẩm Hi muốn tay không lấy nhân sâm trong tay nàng ta sao?
 
Thẩm Hi: “Ta biết lời thỉnh cầu này của mình quá mạo muội, nhưng ta nghĩ cô sẽ hiểu cho ta, dù gì chúng ta đều là những người hiếu thuận. Cô cũng từng nói đó thôi, chúng ta vừa gặp đã như quen biết lâu năm, cô sẽ giúp ta mà đúng chứ?”
 
Tiết Mật Nhi: “…”
 
Tiết Mật Nhi muốn rút lại lời nói vừa gặp như đã quen biết lâu năm kia!
 
Còn nữa, ai muốn giúp nàng ta chứ?
 
Tiết Mật Nhi mím môi cười giả tạo, vốn định mở miệng từ chối Thẩm Hi, kết quả nàng ta thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía này, hơn nữa còn đang nhỏ giọng bàn tán. Tiết Như Trân biết nếu nàng ta thật sự từ chối Thẩm Hi, nói không chừng ngày mai nàng ta sẽ bị đồn rằng bản thân đối xử tốt bụng với người khác là giả, trên thực tế nàng ta rất nhỏ mọn.
 
Các tiểu thư đến phủ Công chúa ngắm hoa này, không phải ai cũng có quen hệ tốt với nàng ta, bọn họ có nhiều tâm tư lắm.
 
Nhất là các tiểu thư muốn cướp Tiết Vân Thời với nàng ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hạ thấp nàng ta.
 
Nàng ta càng không muốn bản thân để lại ấn tượng độc ác ở chỗ Tiết Vân Thời.
 
Tiết Mật Nhi thở dài, cắn răng nói: “Thẩm tiểu thư, ta sẽ cho người lấy nhân sâm đến cho cô ngay.”
 
Thẩm Hi: “Khiến cô phải đau lòng buông bỏ là ta không tốt.”
 
Tiết Mật Nhi cố gắng nhịn xuống hành động muốn trợn trắng mắt của mình, lòng thầm nói: Nếu đã biết không tốt, vậy mới đầu ngươi đừng có nói chứ!
 
Tiết Mật Nhi: “Cứu người quan trọng, cô cũng là vì trưởng bối của mình mà.”

 
Thẩm Hi: “Ta thay mẫu thân cảm ơn cô.”
 
Tiết Mật Nhi cười ha ha, nói: “Nhưng lần sau cô đừng nên làm thế thì hơn, không phải ai cũng có tính cách tốt như ta, có thể lấy đồ tốt ra cho cô đâu.”
 
Thẩm Hi: “Vốn dĩ ta không định nói, là vì nghe lời cô nói nên ta mới nói ra.”
 
Tiết Mật Nhi: “…”
 
Lúc này Tiết Mật Nhi thật sự cảm thấy Thẩm Hi là một người có tâm cơ sâu, có được món hời còn làm ra vẻ ngoan ngoãn, làm giống như nàng ta ép Thẩm Hi phải trả lại nhân sâm vậy.
 
Quan trọng là những người xung quanh còn khen Thẩm Hi hiểu rõ đại nghĩa, vô cùng hiếu thuận.
 
Tiết Mật Nhi: “…”
 
Nàng ta sắp không khống chế được biểu cảm trên mặt rồi.
 
Không phải người đương sự, thật sự sẽ không biết Thẩm Hi tâm cơ sâu như thế nào.
 
Những người này đều không có mắt à? Nàng ta mới là người tổn thất nghiêm trọng nhất đó?
 
Tiết Mật Nhi không muốn đưa, nhưng ngặt nỗi nàng ta không thể nói mình không thích, hành vi của Thẩm Hi hoàn toàn giống như cầm một bãi cứt nhét vào miệng Tiết Mật Nhi vậy, còn giả vờ hỏi nàng ta ăn có ngon không. Làm Tiết Mật Nhi buồn nôn muốn chết.
 
Tiết Mật Nhi đi ra ngoài, nàng ta không muốn gặp con người tâm cơ như Thẩm Hi nữa.
 
Thẩm Hi không quan tâm đến hành vi của Tiết Mật Nhi, chỉ là mới gặp mặt, đại khái Thẩm Hi cũng biết rõ Tiết Mật Nhi là con người rất dễ đối phó.
 
Nàng ta dẫn theo nha hoàn đi ven theo con đường nhỏ, đi được một lúc mới phát hiện bản thân lạc đường rồi.
 
Nha hoàn: “Tiểu thư, người ở đây trước, nô tỳ đi tìm người của phủ Công chúa hỏi đường xem sao.”
 
Thẩm Hi: “Đi đi.”
 
Thẩm Hi cầm lấy chiếc hộp đựng nhân sâm, ngón tay lướt tới lướt lui trên chiếc hộp, nàng ta như có suy nghĩ gì đó, rũ mắt xuống nhìn.
 
Thực ra, sức khỏe của Tưởng thị đã tốt lên rồi, nhân sâm này có thể không đưa cho bà ta sử dụng.
 
Thẩm Hi quyết định lát nữa trở về sẽ đến Bảo Khang Đường mua một gốc nhân sâm khác để trao đổi, còn nàng ta sẽ giữ lấy gốc nhân sâm tốt.
 
“Ngươi chính là người khiến biểu muội nỡ lòng bỏ đi bảo bối của muội ấy?” Tiết Vân Thời quan sát Thẩm Hi.
 
Thẩm Hi giật mình, nàng ta không hề phát hiện có người đến, ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy một nam nhân mặt mày thanh tú, vô cùng anh tuấn, khí phách và cao quý. Đáy lòng nàng ta ngẫm nghĩ về biểu muội mà hắn ta nói.
 
Biểu muội mà người này nói chắc là Tiết Mật Nhi, vậy thân phận của hắn ta không cần nói cũng biết.
 

Thẩm Nhi dịu dàng gọi: “Tiết Hầu gia.”
 
Tiết Vân Thời: “Ngươi quen biết ta?”
 
Thẩm Hi lắc đầu: “Không quen, hôm nay là lần đầu tiên ta gặp được ngài.”
 
Tiết Vân Thời hỏi: “Sao ngươi lại biết là ta?”
 
“Có thể xuất hiện ở phủ Công chúa, còn gọi Tiết tiểu thư là biểu muội, ta nghĩ chỉ có mỗi Hầu gia ngài mà thôi.” Thẩm Hi tự tin nói.
 
Ánh mắt của Tiết Vân Thời không khỏi dừng lại trên người Thẩm Hi vài giây.
 
“Ngươi thông minh như vậy, chẳng trách Thẩm Cẩn Tu lại nhiều lần nhắc đến ngươi.”
 
Thẩm Hi: “Hầu gia quá khen rồi.”
 
Tiết Vân Thời nói: “Ngươi đến vì mẫu thân mình, tấm lòng hiếu thuận này không tệ, nhưng các ngươi không mời ngự y sao?”
 
Khuôn mặt Thẩm Hi ảm đạm, cười khổ: “Nương nương ở trong cung không có ban lệnh, bọn ta lại không thể mời được ngự y. Nếu không vì như vậy, ta cũng sẽ không đến đây tìm Tiết tiểu thư.”
 
Tiết Vân Thời chau mày: “Hồ đồ, một nương nương như nàng ta…” Hắn ta không nói thêm nữa, dù gì Thẩm Lăng cũng là phi tử của bệ hạ.
 
Đợi khi Thẩm Hi rời đi, Tiết Vân Thời suy nghĩ: “Thẩm Cẩn Tu là một người không tồi, học thức và mắt nhìn đều rất hơn người. Chỉ là muội muội ruột của hắn không phải thứ tốt đẹp gì, còn người muội muội trước đây của hắn thì khác.”
 
“Nếu như Hầu gia thích, chi bằng đón nàng ấy đến hậu viện?”
 
Tiết Vân Thời lạnh mặt: “Im miệng.” Hắn ta muốn thu phục Thẩm Cẩn Tu về dưới trướng của mình, không muốn kết thù oán. Hậu viện của Tiết Vân Thời có mấy di nương rồi, hắn ta có thể nhìn ra được ánh mắt của Thẩm Cẩn Tu khi nhắc đến Thẩm Hi là ánh mắt nhìn nữ nhân của chính mình.
 
Nhưng Thẩm Lăng ở trong cung là một mối phiền phức, ánh mắt Tiết Vân Thời xám xịt. Từ sau khi Thẩm Lăng vào cung, thời gian lên triều của bệ hạ Tạ Nguyên Tuần trở nên nhiều hơn, còn xử lý rất nhiều chuyện chính.
 
Những quan viên mà Tiết Vân Thời âm thầm sắp xếp đều bị hắn giết đi không ít.
 
Hôm nay Thẩm Hi đã cho hắn ta một cơ hội.
 
Hắn ta có thể dùng nó để gây khó dễ cho Thẩm Lăng, thuận tiện còn có thể mượn cớ này để ban ơn cho Thẩm Cẩn Tu.
 
Tiết Vân Thời nhỏ giọng căn dặn: “Người bảo người ở trong cung chuyển động chút đi, bảo bọn họ tiết lộ chuyện Mục Hoàng hậu trước mặt Bảo phi.”
 
“Nhưng đây là con cờ mà chúng ta chôn giấu ở thời của Tiên đế, nếu như động đến, rồi bị giết mất thì rất đáng tiếc.”
 
Tiết Vân Thời nhìn qua, nói: “Bảo ngươi đi làm thì ngươi cứ đi.”
 
“Vâng ạ.”
 

 
Nhiệt độ trong cung nóng, Thẩm Lăng mặc ít quần áo đi, khi Tạ Nguyên Tuần đi tới, Thẩm Lăng đang bảo người hậu tạo đá để làm đá bào ăn.
 
Đá được dùng trong cung đều được lấy từ hầm băng, mùa đông lưu trữ, mùa hè lấy ra dùng. Thẩm Lăng được yêu chiều, lại được sắc phong Bảo phi, nên Trường Nhạc cung không thiếu đá. Có điều, nếu có thể lấy được nhiều đá hơn, sẽ chẳng ai từ chối cả.
 
Cũng giống như không ai chê ít tiền.
 
Thẩm Lăng nhìn đá lâu, Lưu Châu tưởng rằng nàng tò mò, bèn nói đá trong cung được lấy từ hầm băng. Khi đó Thẩm Lăng tùy tiện nói một câu: “Chỉ là hầm băng hả, không có làm đá hả?”
 
Lưu Châu: “Làm đá? Đây là cái gì?”

 
Thẩm Lăng hỏi kỹ một hồi mới phát hiện là không ai làm đá qua.
 
Đột nhiên, Thẩm Lăng cảm thấy nàng nên thể hiện một phen.
 
Máu tươi trong cơ thể nàng đang cuồn cuộn dâng trào rồi đây!
 
Thẩm Lăng bảo Lưu Châu đi tìm một chút Tiêu Thạch, Đại Lương triều đã có thuốc nổ, cho nên sẽ có Tiêu Thạch. Rất nhanh Lưu Châu đã lấy Tiêu Thạch đến.
 
Tiêu Thạch là dạng tinh thể, màu trắng, có vị đắng, màu sắc như sương mai, rất xinh đẹp.
 
Thẩm Lăng nhớ đến cách làm đá bằng Tiêu Thạch trong trí nhớ, vốn dĩ nàng muốn tự mình làm, nhưng đã bị Lưu Châu ngăn lại.
 
Thẩm Lăng chỉ đành đứng ở một bên chỉ huy Lưu Châu làm.
 
- Ta không làm cũng được, dù gì tay chân ta cũng vụng về. Hu hu.
 
Người hầu trong Trường Nhạc cung bắt đầu hành động, đi tìm một cái hũ theo yêu cầu của Thẩm Lăng, đổ đầy nước vào đó, sau đó lại tìm một thùng lớn, cũng đổ đầy nước vào. Rồi cho cái hũ vào trong thùng nước, không ngừng đổ Tiêu Thạch vào thùng nước, cuối cùng nước bên trong hũ liền biến thành đá.
 
Lưu Châu vui mừng nói: “Nương nương, có đá thật này!”
 
Thẩm Lăng cảm động: “Là đá!”
 
- Đá bào, đá bào! Ta muốn ăn đá bào!
 
Thẩm Lăng bảo Lưu Châu lấy nước đường và đậu đỏ ở chỗ Ngự Thiện phòng, trái cây thì ép thành nước, đập vụn đá mới được làm ra. Đợi đến khi Lưu Châu lấy hết những thứ nàng cần đến, Thẩm Lăng bỏ nước đậu đỏ và sữa tươi vào đá bào, rồi lấy muỗng múc ăn.
 
Nàng thoải mái nở nụ cười.
 
- Lạnh quá! Ngọt ghê! Ngon thật đấy!
 
Tạ Nguyên Tuần bước qua bậc cửa, hắn nâng mắt nhìn Thẩm Lăng đang vui vẻ ăn… đá?
 
Hắn đi tới nhìn chằm chằm món đá nàng đang cầm trên tay: “Nàng đang ăn đá sao?”
 
Thẩm Lăng gật đầu: “Ừ.”
 
Tạ Nguyên Tuần dừng nửa giây, nói tiếp: “Nàng muốn ăn đá sao không bảo người ta đến hầm băng lấy một cục to mà ăn, thứ nàng cầm vừa nhỏ vừa vụn, sao mà nàng ăn đã miệng được?”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
Khóe môi nàng co giật, cạn lời nhìn Tạ Nguyên Tuần.
 
- Ngươi…
 
- Ngươi muốn ta no chết à?
 
- Cuối cùng tình cảm ta dành cho ngươi, vẫn là sai lầm rồi!
 
Tạ Nguyên Tuần liếc mắt nhìn Thẩm Lăng: “…”

 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui