Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

Khi Tạ Nguyên Tuần hôn Thẩm Lăng, hắn không cảm nhận được chuyện nam nữ này có bao nhiêu tốt đẹp, nói thẳng ra là môi hắn cũng đau hệt như Thẩm Lăng, có điều hắn không biểu hiện ra điểm này, vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng, cứng rắn của hắn.
 
Nhưng cái hôn chủ động của Thẩm Lăng thì khác, có một cảm giác khác lạ.
 
Tạ Nguyên Tuần không cảm nhận được đau đớn nữa, mà cảm thấy thoải mái, thoải mái đến mức khiến hắn phản khách thành chủ, đẩy cơ thể Thẩm Lăng ngã ra phía sau, rồi hôn một trận cuồng nhiệt, trong thời gian này đôi môi của hai người chưa từng tách ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vốn dĩ Thẩm Lăng còn đang rất vui sướng, cuối cùng cũng có một chuyện nàng làm giỏi hơn Tạ Nguyên Tuần. Nhưng nàng không thể ngờ được rằng, nàng dạy dỗ rất tốt, Tạ Nguyên Tuần cướp lấy quyền chủ động của nàng đã đành, nàng còn suýt bị hắn hôn đến nghẹt thở.
 
“…” Nàng muốn phản kháng.
 
Thẩm Lăng đẩy hắn nhưng không được, cơ thể tránh sang bên cạnh, cũng không được. Vốn dĩ nàng đã bị Tạ Nguyên Tuần đè ở trên đất của Trích Tinh lâu, vì không muốn bản thân bị hắn hôn đến chết, Thẩm Lăng nhấc chân đã vào chân Tạ Nguyên Tuần, nàng phải sử dụng cả tay chân mới tách hắn ra được. Nàng nằm trên đất hít lấy hít để không khí tươi mới.
 
- Được sống thật là tốt…
 
Thẩm Lặng chỉ có một suy nghĩ này, nàng cảm thấy, nếu nàng chết rồi, nói không chừng có thể lưu danh thiên cổ, chẳng qua là với lý do “phi tử đầu tiên chết dưới cái hôn của Hoàng đế” để lưu truyền khắp lịch sử.
 
Sau khi Thẩm Lăng bình phục lại tâm trạng, nàng ngồi dậy, ho khan vài tiếng, chỉnh lại quần áo có chút lộn xộn của mình, khuôn mặt nàng hơi ửng hồng, đôi môi cũng hồng hào mọng nước. Tuy nàng suýt chút đã tắt thở, nhưng mà vẫn khá… khá kích thích, khụ khụ…
 
Tạ Nguyên Tuần nghiêng đầu nhìn nàng, mở miệng hỏi: “Tại sao nàng muốn đẩy ta ra?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng: “Ờ thì.”
 
“Lẽ nào ta hôn nàng không sướng sao?”
 
“…”
 
Thẩm Lăng nghẹn lời, sướng thì có sướng, nhưng nàng suýt thì chết rồi.
 
Có điều, nếu nàng nói lời này ra sẽ khiến nàng trông rất ăn hại. Chỉ hôn có một cái, không những để một người mới học như Tạ Nguyên Tuần chiếm thế, mà nàng còn suýt bị hắn làm ngộp chết. Mẹ ơi, nàng không nói được! Thật sự không nói được!
 
Mà nàng cũng không có mặt mũi để nói, có được không?
 
Thẩm Lăng miễn cưỡng nghĩ ra một câu trả lời: “Thiếp nằm trên đất quá lâu, cơ thể cảm thấy cấn cấn ạ.”
 
Tạ Nguyên Tuần giật mình—
 
Thẩm Lăng mỉm cười.
 
- Chỉ cần ta không hoảng loạn, ngươi sẽ không đoán ra được là ta đang dọa ngươi.
 
- Lẽ nào muốn ta phải nói sự thật cho ngươi biết à, nói ta suýt thì tắt thở trong lúc hôn nhau với ngươi sao. Quá mất mặt rồi, ta không muốn nói.
 
- Tuyệt đối, không muốn!
 
Tạ Nguyên Tuần: “…” Hắn đã biết rồi.

 
Hắn nhướng mày, hỏi lần nữa: “Thật sự là vì nằm dưới đất không thoải mái nên nàng mới đẩy ta ra à?”
 
Thẩm Lăng: “Vâng ạ!”
 
Tạ Nguyên Tuần: “…”
 
Tuy hắn biết nàng là một người nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng hắn vẫn muốn nói: Nhóc lừa gạt.
 
Thẩm Lăng hỏi: “Bệ hạ, chúng ta có thể về cung chưa?”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Hả, tại sao phải về?”
 
Thẩm Lăng: “Ở đây gió lớn, thiếp lại mặc ít quần áo, nên cảm thấy hơi lạnh ạ.”
 
Tạ Nguyên Tuần im lặng: “Nàng không biết nói ta biết sao?”
 
Thẩm Lăng nói năng hùng hồn: “Hiện giờ thiếp nói với người rồi đó.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Sao vừa nãy nàng không nói?”
 
Thẩm Lăng mím môi, nàng nghiêm túc nhìn Tạ Nguyên Tuần nói: “Vậy hiện giờ thiếp nói với bệ hạ, người sẽ cởi quần áo cho thiếp mặc chứ?”
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Đương nhiên là không rồi.”
 
Hắn phát biểu lời nói linh tinh: “Ta cũng sợ lạnh.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Nam nhân chó, đồ ngả ngớn!
 
- Mẹ kiếp, nếu ngươi đã không chịu cởi đồ cho ta mặc, vậy còn nói lảm nhảm ở đây làm cái gì, nhanh thả ta về cung đi!
 
- Tự ta về cung nằm lên giường! Ta không cần ngươi! Nhớ đấy, là ta không cần ngươi!
 
Tạ Nguyên Tuần đứng dậy, Thẩm Lăng đi theo sau, chỉ là chân nàng có chút tê, cả người lảo đảo muốn ngã. Lúc này, Tạ Nguyên Tuần bèn giơ tay đỡ lấy nàng.
 
Thẩm Lăng hiện giờ không chỉ cơ thể run rẩy, mà miệng nàng cũng run theo.
 
- Máu chó, quá máu chó, một chậu máu chó!
 
- Chân tê khi nào không tê, lại cứ phải tê vào lúc này, đây chẳng phải muốn ta nhào vào lòng hắn sao?
 
- Nếu ta nói ta không phải cố ý, hắn sẽ tin chứ?
 
Tạ Nguyên Tuần: “…”
 

Hắn chỉ đỡ nàng có một cái, sao nàng diễn giải ra nhiều thế?
 
Hắn chau mày, lẽ nào trong lòng nàng, hắn không có mắt như vậy sao? Có phải nàng cố ý hay không, hắn nhìn rất rõ, nghĩ rất thông suốt, không cần nàng mở miệng để giải thích, làm như hắn tự mình đa tình không bằng.
 
Tạ Nguyên Tuần mím môi, thấy nàng thực sự tính giải thích, hắn lập tức buông đôi tay đang đỡ cơ thể nàng ra—
 
“Bịch!”
 
Thẩm Lăng thật sự ngã nhào ra đất theo âm thanh giòn tàn này.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Đứng dậy, đi thôi, trở về cung.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Bà! Nội! Ngươi!
 
- Ông nội này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Ném ta ngã có vui không? Ta không muốn trở về cung chung với ngươi chút nào, một chút cũng không!
 
- Một người xinh đẹp như ta, ngươi không ôm lấy để chiếm chút hời, lại còn ném ta xuống đất. Ha ha ha, không hổ là ngươi, ngươi giỏi lắm!
 
Thẩm Lăng tự mình bò dậy, thông qua hô hấp để kiểm tra cơ thể của mình, nàng cũng sợ mình bị ngã hỏng. Cũng may, các bộ phận trên người này đều tốt, không bị tổn thương. Nàng nhịn xuống tâm lý biến thái muốn ôm Tạ Nguyên Tuần nhảy từ trên Trích Tinh lâu xuống, chết chung một chỗ.
 
- Không tức giận, ta không hề tức giận…
 
- Á á á á! Ta! Không! Tức giận!
 
Tạ Nguyên Tuần buồn cười, hỏi: “Sao thế, nàng không vui sao?”
 
Thẩm Lăng tỏ vẻ ngạc nhiên, bình tĩnh nói: “Thiếp không có ạ.”
 
- Đúng vậy, ta không vui đấy!
 
- Ta không vui đều là vì ngươi.
 
- Muốn ta vui lên không? Hừ, nếu ngươi đối xử chu đáo với ta một chút, có lẽ ta sẽ miễn cưỡng nói cho ngươi biết ngươi phải làm sao để làm ta vui vẻ, chẳng hạn như ngươi mở miệng khen ta? Hê hê, ý tưởng này không tồi, ngươi mau hỏi đi, nếu ngươi hỏi ta sẽ nói cho ngươi biết.
 
Thẩm Lăng giương đôi mắt sáng lấp lánh về phía Tạ Nguyên Tuần.
 
Tạ Nguyên Tuần cong ngón tay, búng trán nàng một cái: “Ồ, vậy sao. Thôi, về cung đi.” Hắn xoay người rời đi.
 
Thẩm Lăng: “???”
 
Nàng trợn to mắt, phản ứng của hắn chỉ mỗi vậy thôi sao? Không còn gì khác nữa à?
 

Thẩm Lăng rơi vào cảm xúc khó tin, Tạ Nguyên Tuần đi tới cầu thang vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đi theo của nàng, quay đầu: “Sao nàng còn không đi, chẳng phải nàng nói mình lạnh ư?”
 
Thẩm Lăng khù khờ đáp: “Ồ, ồ…”
 
Tạ Nguyên Tuần nhướng mày, khẽ cười. Hắn thừa nhận bản thân hiện giờ cũng khá vui vẻ thoải mái. Bảo phi à Bảo phi, hắn đặt cho nàng cái tên này quả không sai mà.
 
Nàng là một bảo vật đó nha.
 

 
Thẩm phủ.
 
Tưởng thị ngồi dậy khỏi giường, bảo nha hoàn hậu hạ mình thay đồ. Trịnh ma ma bưng một chén thuốc đi vào, nhìn thấy Tưởng thị ngồi trên ghế nhìn sổ sách, Trịnh ma ma lo lắng, nói: “Phu nhân, sao người đã xuống giường rồi, chẳng phải đại phu nói người nên nằm nghỉ ngơi trên giường sao?”
 
Tưởng thị: “Ta nào có tâm trạng nằm trên giường chứ, không tìm chút chuyện làm, ta vừa nhớ đến chuyện hôm vào cung là lại thấy tức giận.”
 
Trịnh ma ma: “Phu nhân!”
 
Tưởng thị nhìn vào ánh mắt không tán đồng của Trịnh ma ma, bà ta cũng ý thức được bản thân không nên nói đến chuyện trong cung nữa. Biết thì biết vậy, nhưng bà ta không nhịn được.
 
Trịnh ma ma vẫn biết rất rõ cách làm người của Tưởng thị, bà ta thở dài, vẫy tay bảo nha hoàn trong phòng lui xuống.
 
Tưởng thị nói: “Ma ma, lòng ta rất tức giận. Ngươi nói xem, rốt cuộc Thẩm Lăng có ý gì? Ta vất vả vào cùng gặp nó, mà nó thì hay rồi, không gặp ta đã đành, còn thả chó đuổi ta đi. Ngươi biết đấy, từ hôm ra khỏi cung trở về phủ, thì ta liền đổ bệnh, muốn đi gọi đại phu thì lão gia lại nói mới ra khỏi cung mà mời đại phu ngay sẽ không tốt, nếu bị đồn ra ngoài sẽ khiến người ta hiểu nhầm là ta rất bất mãn với chuyến vào cung này.”
 
“Nếu không nhờ có ma ma buổi tối lén lút đi mời đại phu giúp ta, ta không biết bệnh của mình sẽ trở nên thế nào nữa. Đại phu đã nói rồi, ta là tức giận trong lòng, cộng với việc quá sợ hãi dẫn đến tâm thần bất an. Nếu đi mời đại phu muộn chút nữa, ta sẽ phải nằm mãi trên giường, nói không chừng còn mất luôn cả mạng sống…”
 
Trịnh ma ma lấy muỗng khuấy đều chén thuốc: “Phu nhân, làm gì có ai đi trù ẻo bản thân như người chứ. Phụt phụt! Người sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn.”
 
Chẳng qua Tưởng thị cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, cũng không phải trù ẻo bản thân thật. Bị Trịnh ma ma nói như vậy, bà ta cũng lướt qua chuyện này.
 
Tưởng thị: “Ngươi nói xem ta mệnh gì thế này, từ sau khi đón thứ nghiệp chướng kia về, ta chưa có lấy một ngày dễ chịu. Trước đây khi nó ở trong phủ, ta đã nhìn ra nó là đứa không an phận rồi. Bây giờ nó vào cung làm nương nương, dù là âm thầm hay ngoài mặt đều muốn trừng trị người mẫu thân là ta đây.”
 
“Trái tim của ta thật sự đã bị nó làm đến đau đớn vô cùng, nó chính là thứ nghiệp chướng, nghiệp chướng mà…”
 
Trịnh ma ma: “Phu nhân, suy cho cùng tiểu thư cũng là nương nương, nghiệp chướng gì đó đừng nên nói tới thì hơn.”
 
Tưởng thị hít một hơi: “Có gì mà không thể nói? Nó có thể làm ra chuyện thả chó đuổi ta, không quan tâm đến mặt mũi của mẫu thân này, lẽ nào ta còn không thể nói nó à?”
 
Trịnh ma ma nói: “Đúng là đại tiểu thư quá đáng, nhưng lão gia, thiếu gia và nhị tiểu thư vẫn rất yêu thương phu nhân. Đại phu hôm đó chính là nhị tiểu thư mời đó ạ, thiếu gia bảo hạ nhân dẫn ông ấy đến đây, lão gia cũng bảo nô tỳ chuẩn bị thuốc cho người. Bọn họ đều yêu thương phu nhân cả.”
 
“Bọn họ mới là người nhà của ta, nào giống đứa vô ơn trong cung kia.”
 
Tưởng thị cười giễu cợt: “Nó hưởng thụ lợi ích của Thẩm phủ bọn ta, đến lúc có quyền thế liền muốn đá bọn ta ra. Hừ, làm gì có chuyện tốt như vậy.”
 
Trịnh ma ma đợi chén thuốc nguội đi một chút, bèn hầu hạ Tưởng thị uống từng ngụm. Tưởng thị uống một hớp là nhăn mày, thuốc này rất đắng. Nếu khung cảnh này bị Thẩm Lăng nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói ra chữ “õng ẹo”, không thể uống một hơi hết sạch sao? Cứ phải uống từng ngụm nhỏ thế này, tự mình hành mình.
 
Đến khi Tưởng thị uống xong, Trịnh ma ma đưa mứt tới cho Tưởng thị ăn một miếng, nói: “Vốn dĩ ta còn nghĩ, nếu thái độ của nó tốt một chút, ta sẽ buông xuống thành kiến đối với nó. Ta không nói mình sẽ đối xử với nó tốt như Hi Nhi, nhưng cũng sẽ không cố ý hạ thấp nó. Có điều, hiện giờ xem ra không được nữa rồi.”
 
“Nếu không vì suy nghĩ đến lão gia, ta thật sự muốn nói hết những chuyện mà ta phải chịu trong cung ra cho người trong kinh thành nghe, để bọn họ biết vị Bảo phi nương nương trong cung kia bất hiếu như thế nào!”
 
Trịnh ma ma nói: “Không được, phu nhân, người không thể làm vậy được, sẽ không tốt cho danh tiếng của người, đặc biệt là những phu nhân bất hòa với người. Nếu bọn họ biết được chuyện này, chắc chắn sẽ bàn luận sau lưng người đó.” 
 
Tưởng thị trầm ngâm, chau mày: “Ngươi nói có lý, ta không thể cho bọn họ có cơ hội chế nhạo mình được, nhất là mấy người tỷ tỷ kia của ta. Trước đây khi ta còn chưa gả đi, bọn họ đã đối với ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ rồi. Đến khi ta gả cho lão gia, trở thành Thượng thư cáo mệnh phu nhân, bắt đầu ghen ghét với những vị thiếp thất kia, ta thật sự không tiện nói đến cách làm của bọn họ.”
 

“Nhất là khi cuộc sống của ta sung túc, đầy đủ, vợ chồng ân ái, có trai có gái, có cách quản lý gia đình. Nếu để bọn họ biết được ta có một đứa con gái không ngoan ngoãn như Thẩm Lăng, chẳng phải bọn họ sẽ vui mừng đến chết sao.”
 
“Nếu người vào cung làm phi tử là Hi Nhi thì tốt biết mấy…” Tưởng thị mở miệng nói theo bản năng.
 
Nếu là Thẩm Hi, Tưởng thị nghĩ mình nhất định sẽ không phải tức giận đến mức đổ bệnh như lần này.
 
Tưởng thị đổ tội bị chó đuổi khỏi cung lên đầu Thẩm Lăng, tuy rằng bà ta nghe những người hầu trong cung nói bệ hạ ra lệnh cho bà ta rời cung, nhưng theo Tưởng thị thấy, chính là Thẩm Lăng mê hoặc bệ hạ, là nàng nói những lời gièm pha với bệ hạ, kẻ đầu sỏ chính là nàng! Khi đó bị con chó to lớn đuổi ở phía sau, Tưởng thị vô cùng sợ hãi. Vừa nghĩ đến đây, trái tim Tưởng thị lại bắt đầu run lên.
 
Trịnh ma ma nghe Tưởng thị nhắc đến Thẩm Hi, bà ta đưa mắt nhìn tưởng thị, mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra cách nghĩ của mình.
 
Nói không chừng là bà ta suy nghĩ nhiều rồi.
 
Dựa vào cách yêu thương của phu nhân đối với Hi tiểu thư, sao có thể bằng lòng để Hi tiểu thư vào nơi nguy hiểm như hậu cung cơ chứ?
 
Lúc này, trong căn phòng ở hậu viện.
 
Có một nha hoàn mặc bộ đồ màu xanh lá nhạt cầm thiệp mời đi vào: “Tiểu thư, Tiếu tiểu thư gửi thiệp mời cho người.”
 
Thẩm Hi đưa tay: “Đưa thiệp mời cho ta.” Nàng ta mở ra xem, là một thiệp mời ngắm hoa.
 
“Mẫu thân còn đang bệnh, lúc này ta ra ngoài ngắm hoa gì chứ?” Nếu là thường ngày, Thẩm Hi tất nhiên sẽ đi.
 
Nha hoàn: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói ở chỗ Tiết tiểu thư có nhân sâm thượng hảo ạ…”
 
Thẩm Hi phì cười: “Nhân sâm? Cũng không phải trong phủ không có.” Nàng ta biết ở chỗ của hồi môn của Tưởng thị có nhân sâm tốt, lúc nhỏ nàng ta đã từng nhìn thấy nó, Tưởng thị còn nói sẽ giao lại nó cho nàng ta làm của hồi môn. Chỉ là dạo gần đây không phải Tưởng thị bị “bệnh” rồi sao? Gốc nhân sâm kia cũng đã bị dùng rồi.
 
Thẩm Hi rũ mắt, che đi con sóng trong lòng.
 
Thẩm Hi không biết Tưởng thị đã gặp chuyện gì trong cung, chuyện hậu cung của bệ hạ nói khó nghe ngóng thì cũng không hẳn, nhưng nói dễ thì cũng không dễ.
 
Chuyện vào cung lần này của Tưởng thị thuộc vào phạm trù khó nghe ngóng.
 
Thẩm Hi chỉ biết Tưởng thị đã gặp chuyện gì đó đáng sợ trong cung, cho nên bà ta mới vừa về đến phủ đã bị dọa đến nằm liệt trên giường, Thay vì nói Tưởng thị bị bệnh, chi bằng nói bà ta gặp phải chuyện đáng sợ đúng hơn.
 
Khi Thẩm Hi chăm sóc Tưởng thị, có nghe được từ trong lời nói mớ  của bà ta về sự bất mãn và tức giận đối với Thẩm Lăng. Thẩm Hi biết rõ lần “bệnh” này của Tưởng thị, Thẩm Lăng không thoát khỏi liên quan.
 
Chỉ không biết Thẩm Lăng đã làm gì mới khiến Tưởng thị luôn miệng mắng nàng không hiếu thuận, Thẩm Lăng không hiếu thuận, nên Thẩm Hi không thể tỏ ra mình bất hiếu vào lúc này được.
 
Cho nên lần ngắm hoa này, Thẩm Hi chỉ đành bày tỏ tiếc nuối bản thân không thể đến được.
 
Nha hoàn nói: “Nhưng mà tiểu thư, dạo gần đây người đều ở trong phủ không ra ngoài, dáng vẻ buồn chán của người làm nô tỳ nhìn đến nôn nóng. Nếu người đi tham gia lần ngắm hoa này, một là có thể ra khỏi phủ giải tỏa tâm trạng, hai là có thể hỏi Tiết tiểu thư về gốc nhân sâm kia. Dù gì chỗ dựa sau lưng Tiết tiểu thư cũng là phủ Ngọc Chân Công chúa, phủ Công chúa ắt hẳn sẽ có rất nhiều thứ tốt. Ba là người cũng có thể để phu nhân và các tiểu thư phu nhân khác trong kinh thành nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của người.”
 
Thẩm Hi nghe rất rung động, xem ra tiệc ngắm hoa này nàng ta không đi không được, dù gì cũng là chuyện tốt một mũi tên trúng ba đích.
 
Thật là tuyệt vời!








 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui