Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

Thẩm Lăng lạnh lùng chạm mắt với “đại tướng quân”, con chó ngao Tây Tạng to lớn. Con chó cũng không có nét mặt nào hệt như lúc tiễn Tưởng thị rời khỏi cung… Không, nó vẫn có. Thẩm Lăng gần như, dường như, hình như, có lẽ, hoặc là nhìn ra được thái độ khinh miệt từ trong ánh mắt của nó. 
 
“…” Thẩm Lăng nuốt nước bọt.
 
Nàng lấy tà váy che đi đôi chân đang khẽ run lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mẹ ơi, sao con chó này lại cao như vậy chứ! Đã cao đến hông nàng rồi!
 
Tạ Nguyên Tuần sờ đầu con chó, ánh mắt của nó lập tức thay đổi, trở nên nghe lời.
 
“…” Vẻ mặt Thẩm Lăng khó diễn tả thành lời, không ngờ con chó cũng biết phân biệt đối xử?
 
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Tạ Nguyên Tuần ma sát lớp lông đen của “đại tướng quân” chó ngao Tây Tạng này, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Lăng đứng im từ sau khi nó được đưa lên Trích Tinh lâu, bèn hỏi: “Nàng không đến đây à, chẳng phải nàng nói muốn cảm ơn nó sao?”
 
Thẩm Lăng hít một hơi sâu.
 
- Nó không phải thứ tốt đẹp gì cả, mà tên chó lớn như người cũng vậy.
 
- Ta, ta thảm quá đi mà!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng dò hỏi: “Bệ hạ, thiếp đứng ở đây nhìn được rồi, nó là “đại tướng quân” được bệ hạ sắc phong, thiếp chỉ là một nữ nhân ở hậu cung, vẫn nên duy trì khoảng cách với nó một chút thì hơn.”
 
Dù gì Tạ Nguyên Tuần cũng đặt cho con chó ngao Tây Tạng này cái tên “đại tướng quân”, Thẩm Lăng cứ lấy lý do phi tử và tướng quân không tiện chạm mặt để nói.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Nhưng ta muốn nàng sờ nó.”
 
Thẩm Lăng: “…” Nàng không muốn!
 
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng không nhúc nhích, lẽ nào nàng sợ đại tướng quân?”
 
Thẩm Lăng gật đầu: “Sợ ạ, sợ ạ.”
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Nàng gặp nó nhiều lần là không sợ nữa.”
 
- Ngươi lại không đi theo kịch bản rồi! Lúc này không phải ngươi nên nói rằng nếu ta đã sợ thì ta không cần gặp nó nữa sao?
 
Thẩm Lăng nhỏ giọng nói: “Thiếp sợ, bệ hạ…”
 
Tạ Nguyên Tuần hơi chau mày, nói: “Nàng không được sợ nó, phi tử đứng bên cạnh ta làm sao có lá gan nhỏ như vậy được. Nếu thật sự là như vậy, thì người này không cần phải tồn tại nữa. Bảo phi, nàng nói có phải không?”
 

Thẩm Lăng muốn tát hắn một bạt tai.
 
Lời nói của Tạ Nguyên Tuần chẳng phải đang nói nàng lựa chọn giữa chết và sống sao? Thẩm Lăng thật sự đã chịu đủ chuỗi ngày đen tối nơm nớp lo lắng, tối ngủ không ngon, sáng không ăn được cơm, cả ngày tâm trạng u ám, buồn bã, cơ thể không có sức khi ở bên cạnh hắn nữa rồi…
 
Tạ Nguyên Tuần: ???
 
Nàng đang nói đến ai vậy?
 
Thẩm Lăng chỉnh lại tay áo, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Bệ hạ, người nói đúng lắm, người nhát gan thì không xứng ở bên cạnh người.” Giữa sống và chết, nàng đương nhiên chọn sống rồi, nàng đưa tay đặt lên đầu con chó, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đang mặc niệm.
 
- Đây là chó con, đây là chó con, đây là chó con…
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, lúc này hắn bỗng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Thẩm Lăng nhát hay hay là to gan. Nếu nói nàng to gan, sao bây giờ bảo nàng ờ “đại tướng quân”, nàng còn phải niệm thần chú bên tai, coi đại tướng quân như chó nhỏ? Nhưng nếu nói nàng nhát gan, vậy tại sao lúc đầu khi hắn dẫn Thẩm Lăng đến Thú viên xem thần thú, nàng lại không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn cảm thấy thần thú rất đáng yêu, rất dễ thương.
 
Thẩm Lăng sờ lông con chó lớn vài cái, xúc cảm không tệ, không hề đáng sợ như nàng tưởng tượng. Cũng không thể trách nàng sợ hãi được, chủ yếu là con chó này quá to lớn và vạm vỡ, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, một cái cắn của nó đã đủ cắn chết nàng rồi.
 
Khi đối mặt với thứ có thể dễ dàng giết chết nàng, đương nhiên trong lòng Thẩm Lăng sẽ cảm thấy run sợ.
 
Sao cơ? Hỏi nàng vì sao đứng trước mặt Tạ Nguyên Tuần không thấy sợ hãi à?
 
Thẩm Lăng muốn nói nàng rất sợ đó! Chỉ là nàng vẫn luôn nương theo ý của hắn, kiên quyết không xảy ra xung đột với hắn, quan trọng hơn là…
 
Tạ Nguyên Tuần có thể nghe hiểu được tiếng người! Mà “đại tướng quân” chỉ là một động vật, một con chó, dù có linh tính hơn nữa nó cũng không thể nào giao tiếp, nói chuyện với con người được.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Nàng nuôi nó có được không?”
 
Lời nói này là hắn bỗng nhiên này ra.
 
Vẻ mặt Thẩm Lăng ngưng đọng, nàng trả lời một cách hàm súc: “Cung điện của thiếp không có chỗ thích hợp cho đại tướng quân ở, hơn nữa nó được người nuôi dưỡng trở nên oai phong, mạnh mẽ như vậy, thiếp cũng không có kinh nghiệm nuôi nó, cho nên đành thôi vậy.”
 
- Đừng nằm mơ nữa, ta sẽ không nuôi nó đâu.
 
- Tuyệt đối không nuôi!
 
- Thể hình của nó lớn như vậy, bảo ta sờ vài cái thì được, chứ mà dẫn về Trường Nhạc cung, ta sẽ khóc đó.
 
Tạ Nguyên Tuần đắn đo nói: “Nàng không cảm thấy nó đáng yêu sao?”
 
Hắn có chút nghi ngờ nhìn vẻ mặt của Thẩm Lăng, nàng muốn nuôi thần thú, tại sao lại không muốn nuôi “đại tướng quân”? Lẽ nào vì lông của đại tướng quân màu đen tuyền, còn lông của thần thú là hai màu trắng đen kết hợp, chỉ thiếu một màu là nàng sẽ không thích sao?
 
Thẩm Lăng bị lời nói của Tạ Nguyên Tuần làm nghẹn: “…”
 

- Đáng yêu?
 
- Là đáng sợ mới đúng, rốt cuộc con chó lớn vô tình như ngươi muốn làm gì với người yếu đuối như ta vậy!
 
- Làm nữ nhân của ngươi, thật là khó quá đi mà.
 
Tạ Nguyên Tuần bị lời nói của Thẩm Lăng chọc cười, nếu nàng đã không muốn nuôi, tỏ vẻ kháng cự với “đại tướng quân”, vậy thì không nuôi nữa, dù sao thần thú mà nàng muốn nuôi đã bị hắn giết chết rồi.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Không nuôi thì không nuôi vậy, cho nàng nuôi ta còn lo lắng nàng nuôi nó thành xấu xí.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Vậy ngươi còn hỏi hỏi hỏi, ngươi hỏi cái gì, hỏi công cốc à!
 
- Đồ chó rác rưởi nhà ngươi!
 
Hai người cứ thế ở Trích Tinh lâu đến tối. Trích Tinh lâu được xây dựng rất xinh đẹp, bốn góc mái hiên móc lên, cột nhà đường điêu khắc tinh xảo, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời đầy những chòm sao sáng lấp lánh, ở nơi xa xăm kết thành một dải ngân hà rộng lớn. Nhìn lâu, chỉ cảm thấy tâm trạng như được thu vào trong ngân hà này, vui vẻ thoải mái, khắp người rung động.
 
Đôi mắt Thẩm Lăng yêu thích nhìn dải ngân hà này, nàng không kìm được mà nói: “Thật là đẹp.”
 
Không nghe thấy giọng nói của Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng quay đầu, chạm phải ánh mắt đang nhìn mình của hắn, dưới ánh đèn mờ ảo và tia sáng của ngôi sao, càng hiện rõ ngũ quan rõ ràng và khí chất tùy tiện của hắn, trái tim Thẩm Lăng đập rộn ràng vài cái.
 
Tạ Nguyên Tuần không di chuyển tầm mắt: “Quả thực rất đẹp.”
 
Tai Thẩm Lăng nóng lên, nàng di chuyển mắt, lộ ra sự xấu hổ hiếm thấy. Nỗi xấu hổ này có lẽ là bị khung cảnh này truyền nhiễm: “Bệ hạ, sao thiếp có thể đẹp bằng người chứ.” Tuy nàng thực sự rất xinh đẹp, mỗi ngày khi trang điểm chải tóc, nàng đều bị vẻ đẹp trong gương của mình làm siêu lòng.
 
Vẻ mặt Tạ Nguyên Tuần sững lại, u ám nói: “Nàng nghĩ gì thế, ta nói bầu trời sao đẹp.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
Rất, rất là đột nhiên.
 
Là nàng tự mình đa tình rồi…
 
Khuôn mặt nàng lạnh lùng: “Ồ, thiếp cũng nói bầu trời sao.” Chỉ cần nàng không cảm thấy ngượng ngùng, vậy thì người ngượng ngùng sẽ là người khác!
 
- Con chó lớn này, ngươi rác rưởi vô cùng.
 
- Nếu ngươi không phải Hoàng đế, ngươi cứ ở đó đợi cô đơn đến già đi!
 

Tạ Nguyên Tuần mỉm cười, hắn giơ tay về phía nàng. Thẩm Lăng đi tới, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, cắn răng nghĩ thầm: 
 
- Ta chỉ hận bản thân không có phép thuật, nếu có thì ta đã bóp nát tên chó nhà ngươi rồi, mãi mãi che đi lịch sử đen tối vừa nãy của ta.
 
- So sánh phụ thân, phụ thân ta sánh không bằng. So sánh mẫu thân, mẫu thân cũng không sánh bằng. Haizz.
 
Tạ Nguyên Tuần ôm lấy Thẩm Lăng, nàng tự nhiên tìm lấy một góc thoải mái trong lòng hắn dựa vào. Hết cách, nàng đã bị hắn ôm rất nhiều lần, việc tìm tư thế thoải mái đã trở thành một thói quen vô hình rồi.
 
Hắn nhấc tay lên, ngón tay ma sát nơi khóe mắt của Thẩm Lăng, sau đó trượt xuống mí mắt nàng, rồi lại đến con mắt, động tác dịu dàng, nhã nhặn.
 
Thẩm Lăng run lên, dựng cả tóc gáy, hắn sẽ không muốn móc mắt nàng ra đấy chứ!
 
Tạ Nguyên Tuần cứ sờ mắt nàng như thế suốt nửa giờ, Thẩm Lăng ngơ ngác: “…” Nếu hắn còn không ngừng lại, lông mi nàng sắp bị hắn sờ đến rụng sạch rồi!
 
Cuối cùng, Tạ Nguyên Tuần bỏ tay ra, Thẩm Lăng thở phào. Nàng chớp mắt, rất tốt, chức năng của mắt đều không bị hỏng hóc gì.
 
“Bệ hạ, người… ưm!”
 
Lời nói phía sau của Thẩm Lăng đã bị miệng của Tạ Nguyên Tuần chặn lại.
 
Đôi môi hắn dán lên cánh môi nàng, không một chút kẽ hở.
 
Cách nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Thẩm Lăng không phải là giật mình khi Tạ Nguyên Tuần hôn nàng, mà là…
 
Môi của nàng đau quá!
 
Tạ Nguyên Tuần đột nhiên hôn nàng, cánh môi mềm mại của nàng đang tiến hành một cuộc va chạm chân thực với hàm răng cứng rắn của hắn. Đau, mẹ ơi nó đau quá.
 
- Thật muốn chảy nước mắt…
 
Tạ Nguyên Tuần buông miệng nàng ra, nhướng mày, nhưng vẫn hôn nàng một cái. Mới như vậy mà nàng đã cảm động muốn khóc rồi sao? Hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, phì cười, đây chính là chuyện nam nữ mà Tiên đế thích làm sao?
 
Giọng nói hắn lạnh lùng: “Chuyện nam nữ cũng chỉ có vậy mà thôi, buồn chán, tẻ nhạt.”
 
Thẩm Lăng: “???”
 
Thẩm Lăng không có thời gian quan tâm đến đôi môi bị hắn làm đau, nàng trừng to mắt, ngón tay chỉ về phía Tạ Nguyên Tuần trước, sau đó lại chỉ về bản thân mình, nói: “Bệ hạ, ý người là thiếp và người hôn nhau buồn chán, tẻ nhạt sao?”
 
Tạ Nguyên Tuần tùy ý gật đầu: “Ừ.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Hôn nhau với một người xinh đẹp như ta mà người lại dùng từ buồn chán, tẻ nhạt?
 
- Thật là thúc thúc có thể nhịn, nhưng thẩm thẩm thì không!
 
- Hơn nữa, ngươi làm vậy mà gọi là hôn môi sao? Đó gọi là đụng môi! Không được, ta phải làm ngươi thu lại lời nói cảm thấy tẻ nhạt khi hôn môi với ta mới được.
 
Tạ Nguyên Tuần: “…” Nàng muốn hắn thu lại kiểu gì?

 
Thẩm Lăng nói: “Bệ hạ, chúng ta làm lại lần nữa được không?”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Ồ?”
 
Nghe thấy từ “ồ” của hắn, Thẩm Lăng ngứa tay muốn đấm hắn.
 
- Ồ cái gì mà ồ, làm như ta ham muốn lắm vậy, rõ ràng ta chỉ muốn sửa lại ấn tượng của ngươi về việc hôn môi thôi mà…
 
- Ủa?
 
- Ủa ủa ủa!
 
Đáy lòng Thẩm Lăng kêu lên vài tiếng.
 
Tạ Nguyên Tuần nghiêng mắt, nhướng mày, nàng đang ngạc nhiên cái gì?
 
Giây tiếp theo, hắn đã có được đáp án.
 
- Lúc hắn hôn ta, hôn thô bạo thế kia. Không lẽ hắn, hắn chưa từng hôn nhau ư!
 
Tạ Nguyên Tuần: “…”
 
Mặt hắn xụ xuống, ánh mắt nhìn nàng trở nên nguy hiểm.
 
Thẩm Lăng vẫn không biết sự thay đổi của Tạ Nguyên Tuần, vẫn đang nói liên tục trong lòng.
 
- Suy nghĩ kỹ lại, chuyện này cũng không phải không có khả năng…
 
- Trước đây ta thị tẩm, cũng chỉ bị hắn ôm ngủ, chứ không hề đụng vào ta. Nếu như điều này có thể chứng minh hắn không gần nữ nhân, tịnh tâm không chút ham muốn. Tuy có chút không hợp lý, nhưng không hẳn là không thể chấp nhận được, Có điều, hiện giờ hắn lại làm điều trái với thông lệ rồi, hắn vậy mà lại không biết hôn môi?
 
- Ồ hố!
 
- Hắn nhất định là một nam nhân còn trong trắng, cho nên mới đơn thuần như vậy, cho rằng chạm môi rồi chính là hôn.
 
Trong mắt Thẩm Lăng không khỏi hiện lên vẻ đáng thương, không ngờ nha, Tạ Nguyên Tuần vẫn là một nam nhân trong trắng! Thẩm Lăng đang muốn ăn ủi hắn, thì nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, Thẩm Lăng nuốt nước bọt, dứt khoát thu lại vẻ đáng thương trong mắt đi.
 
Nàng quên mất, Tạ Nguyên Tuần không phải người thích hợp để ghép chung với từ “đáng thương”.
 
Thẩm Lăng ưỡn người về trước, chậm chậm tiến gần hắn, môi nàng chạm vào môi hắn.
 
Tạ Nguyên Tuần cười giễu cợt, chẳng phải cũng giống với lúc hắn hôn nàng… sao? Không, thật sự không giống nhau.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui