Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

 
Tạ Nguyên Tuần không đưa ra đáp án cho Thẩm Lăng, mà hỏi ngược lại nàng: “Nàng cảm thấy ta nói đến ai?”
 
Thẩm Lăng “ồ” một tiếng, lưu loát nói: “Mẫu thân thiếp?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, không lên tiếng.
 
Ồ, được thôi, không đoán đúng. Thẩm Lăng có chút thất vọng, nhưng cũng không căng thẳng. Không phải mẫu thân Tưởng thị của nàng, vậy chỉ có thể là người còn lại: “Là Tĩnh phi, có phải không bệ hạ?”
 
Tạ Nguyên Tuần vẫn nhìn nàng, hắn không nói đúng, cũng không nói không đúng, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Lăng trông có hơi sâu xa.
 
Thẩm Lăng: “…” Cho nên, rốt cuộc là ai thế! Còn nữa, có phải nàng bất cẩn thể hiện ra tâm tư không nên có gì đó rồi không?
 
Vừa nãy, người đầu tiên nàng nhớ đến là Tưởng thị, Thẩm Lăng có chút chột dạ.
 
- Nhưng chuyện này cũng không thể trách ta được, người con gái như ta căn bản không hề quan trọng trong lòng bà ta, dựa vào đâu mà ta không thể nghĩ đến bà ta đầu tiên chứ?
 
Thế là sự chột dạ của Thẩm Lăng lập tức biến mất, tuy nàng không trở nên mạnh mẽ, nhưng thái độ của nàng trước mặt Tạ Nguyên Tuần cũng là cây ngay không sợ chết đứng.
 
Tạ Nguyên Tuần nhướng mày, nói thật lòng tâm trạng lạnh nhạt như này của Thẩm Lăng khá vừa lòng hắn. Lúc trước, khi Tiên đế còn sống đã sắc phong Hoàng hậu, phi tử cho hắn, những thần tử và quy định trên triều đình đều là Tiên đế đặt ra. Sau khi Tạ Nguyên Tuần lên ngôi, hắn đã giết chết Hoàng hậu, phi tử và những thần tử kia, rồi đổi mới quy định của Tiên đế, người trên thế gian này có ai không nói hắn ác độc, lạnh lùng? Nhưng bọn họ có thể ngăn cản hắn không? Nếu Tiên đế còn sống, không biết ông ấy có hối hận hay không. Nghĩ đến đây, giọng nói lạnh lùng của Tạ Nguyên Tuần vang lên vài tiếng cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Lăng: “???”
 
Cho nên, tại sao hắn lại cười rồi, thật khó hiểu!
 
Tạ Nguyên Tuần vui vẻ nói: “Nếu bà ấy đã đi gặp Tĩnh phi, không đến gặp nàng, vậy thì bảo bà ấy gặp Tĩnh phi xong thì ra khỏi cung đi.”
 
Thẩm Lăng: “Thật á?” Lời vừa nói ra, nàng thật muốn đánh mình một bạt tai, nói chuyện thì nói chuyện đi, ra vẻ đáng yêu làm gì!
 
Tạ Nguyên Tuần lại cười, học theo giọng điệu của Thẩm Lăng: “Thật á.”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Ngươi học nhanh thật đấy.
 
- Nhưng ta vẫn còn nhiều ưu điểm để ngươi học tập lắm, chẳng hạn như tấm lòng lương thiện của ta, tấm lòng lương thiện của ta!
 
Tạ Nguyên Tuần vỗ đầu nàng, nói: “Mái tóc của nàng rất dài.” Thẩm Lăng trố mắt. Á, lại là cảm giác xoa đầu chó con kia.
 
Thẩm Lăng phát ra tiếng xấu hổ: “Bệ hạ đang khen thiếp sao?”
 
Tạ Nguyên Tuần có tâm trạng tốt nên giải thích cho nàng: “Chỉ là ta nhớ đến câu nói tóc dài nhưng kiến thức nông cạn còn ngu ngốc mà thôi.”
 
Thẩm Lăng nghe xong, bỗng chốc im lặng.

 
- Đồ chó này, ngươi đi chết đi!
 
Thẩm Lăng cử động ngón tay, ngón tay chạm đến mái tóc của Tạ Nguyên Tuần, nàng bỗng mở to mắt. Mái tóc, mái tóc của hắn… cũng dài! Vẻ mặt Thẩm Lăng kích động, ánh mắt yêu thương nói: “Bệ hạ, người nói phải ạ.”
 
- Ha ha, đồ rác rưởi! Ngươi không ngờ tóc ngươi cũng rất dài phải không, ha ha ha ha!
 
- Ngươi công kích ta, nhưng cũng công kích ngươi luôn rồi. Ta ngu ngốc, ngươi cũng thế, là ngươi nói đó nha.
 
Tạ Nguyên Tuần: “…” Vẻ mặt hắn trầm xuống, đôi mắt trở nên sắc lạnh.
 
Khuôn mặt hắn bình tĩnh, đưa tay ra, năm ngón tay nhéo chính xác lên má Thẩm Lăng: “Bảo phi, khuôn mặt của nàng lại tròn trịa rồi, tay của ta sắp không cầm được nữa.”
 
Thẩm Lăng chỉ muốn tặng hắn ba chữ: Bà nội ngươi!
 
Tuy nàng không rõ vì sao tâm trạng của Tạ Nguyên Tuần lại trở nên xấu đi, nhưng nàng và hắn chung sống với nhau lâu như vậy, vẫn biết khi hắn không vui, tốt nhất là nàng nên khiến hắn vui vẻ, bằng không người gặp nạn cũng chỉ mỗi nàng.
 
Thẩm Lăng nói với vẻ mặt kích động: “Trước đây thiếp yếu đuối, cũng may gặp được bệ hạ, thiếp mới có thể ăn uống ngon miệng.” Có được lần dậy thì thứ hai, đặc biệt là ngực của nàng, nó đã lớn hơn rất nhiều so với trước khi nàng vào cung, đây đều là công lao của hắn đó nha, khiến nàng có thể “kiêu ngạo ưỡn ngực” trước mặt Tĩnh phi và những phi tần khác!
 
Tạ Nguyên Tuần: “Ăn uống ngon miệng, như vậy mà nàng đã hài lòng rồi, nàng là heo sao?”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Con mẹ nó…
 
- Nói ta là heo, vậy ngươi suốt ngày ở với ta là gì? Nam nhân rác rưởi nhà ngươi, tối đến còn vừa ôm vừa ấp ta, ở trên giường ta là bé cưng của ngươi, xuống giường thì không nhận người nữa hả. Hừ.
 
Cái từ “hừ” này đặc biệt có linh tính.
 
Trong mắt Thẩm Lăng xuất hiện ánh nước, nàng dùng khăn tay đặt trước ngực, đau lòng nói: “Bệ hạ, tại sao người lại muốn chà đạp thiếp như vậy? Hu hu, thiếp mến mộ, kính phục người như vậy, ánh mắt và trái tim thiếp mãi mãi chỉ xoay chuyển với mỗi mình người.”
 
- Ọe…
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Nàng…”
 
Thẩm Lăng giả tạo rời tay khỏi ngực, đặt ở hai bên tai, nước mắt long lanh: “Thiếp không nghe, thiếp không muốn nghe!”
 
- Ta không cần soi gương cũng biết vẻ mặt hiện giờ của mình khiến người ta rất yêu thương, nhất là khi nước mắt của ta trực trào, từ ta nhìn thấy còn muốn vỡ nát trái tim, huống hồ là nam nhân, đều phải cố gắng bày tỏ sự tôn kính!
 
- Ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, nào có tâm tư xấu xa gì chứ?
 
- Hic híc híc!
 
Tạ Nguyên Tuần cười, hắn cười dịu dàng đến mức gần như biến thái.
 

Hắn rút lấy khăn tay của Thẩm Lăng, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho nàng. Mí mắt Thẩm Lăng co giật.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Nàng khóc như vậy không được đâu, nàng phải khóc dữ hơn nữa, ta muốn xem.”
 
Thẩm Lăng: “…” Cái quỷ gì thế này?
 
Tạ Nguyên Tuần hỏi: “Sao không khóc rồi? Nàng khóc lớn lên chút đi.”
 
Thẩm Lăng nhìn hắn hồi lâu.
 
- Ngươi không những không bày tỏ sự tôn kính, mà còn bảo ta khóc lớn tiếng hơn. Chậc chậc, nam nhân chó, không hổ là ngươi!
 
Thẩm Lăng mỉm cười, nũng nịu nói: “Bệ hạ thật xấu xa, cho dù muốn an ủi thiếp thì cũng phải dùng cách thức đặc biệt như vậy.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Ta có sao?” Sao hắn không biết là mình đang an ủi nàng vậy?
 
Thẩm Lăng gật đầu: “Người có.”
 
- Ngươi không có cũng phải có, dù sao ta cũng sẽ không khóc nữa, ngươi dẹp cái ý nghĩ đó đi!
 
Thẩm Lăng lấy một chiếc khăn tay khác từ trong tay áo ra, chiếc vừa nãy nàng lấy đã bị Tạ Nguyên Tuần cầm. Nơi bắn cung của hắn có mặt trời chiếu vào, đứng ở đây lâu có hơi nắng nóng. Thẩm Lăng lấy khăn che đầu, chắn đi ánh nắng mặt trời. Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, Thẩm Lăng chỉ đành tiến lại gần hắn, dùng khăn che đầu cho hắn.
 
Tạ Nguyên Tuần kéo nàng vào trong điện, bước đi của hắn hơi lớn, Thẩm Lăng mặc bộ váy xinh đẹp nặng nề bị hắn kéo, đã không theo kịp bước chân của hắn. Nàng vừa vén váy vừa nói: “Ngươi đi chậm chút, nhanh quá rồi.”
 
Tạ Nguyên Tuần chau mày: “Mới đi mấy bước mà nàng đã không theo kịp rồi, ngày thường nàng đều làm cái gì vậy?”
 
Nhân lúc hắn không nhìn thấy, Thẩm Lăng ở đằng sau trợn mắt với hắn, nói: “Là váy quá nặng, bằng không thiếp nhất định có thể theo kịp người rồi.”
 
Tạ Nguyên Tuần quay đầu: “Nàng không thể cởi nó ra à?”
 
Thẩm Lăng: “…” Nàng tức giận nói: “Một mình thiếp không thể cởi được, phải có người giúp, người cởi cho thiếp sao?” Bộ quần áo tinh tế nặng nề này của nàng là Lưu Châu và mấy cung nữ mặc cho, nhiều khi nàng nhìn đến nỗi hoa cả mắt, các bước mặc rất phức tạp. Có một lần nàng từng thử tự mình cởi ra, kết quả mày mò suốt nửa ngày, trán đổ đầu mồ hôi, ngược lại còn khiến bộ quần áo càng ngày càng loạn, cuối cùng phải gọi Lưu Châu đến mới cởi ra được.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Được thôi, ta cởi cho nàng.”
 
Hắn lùi lại một bước, khom lưng ôm Thẩm Lăng dậy, bước nhanh vào trong điện. Đám người hầu dừng ở bên ngoài điện, bên trong truyền đến giọng nói của Tạ Nguyên Tuần và Thẩm Lăng.
 
“Cởi thật à?”
 
“Chứ sao nữa.”
 
“Vậy người biết cởi không?”
 

“Không có gì mà Cô không biết cả.”
 
“Hả? Người cởi được thật nè… Này, người đừng cởi hết của thiếp chứ, để lại cho thiếp một lớp đi! Hả? Người kéo thiếp dậy làm gì? Không lẽ người muốn thiếp…”
 
“Bây giờ nàng đi theo ta, xem thử có theo kịp không. Nếu không được, vậy chứng tỏ nàng đang nói dối vua.”
 
“…”
 
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Lăng tỏ ra một lời khó nói hết.
 
- Ta không phải nam nhân, nhưng ngươi chó thật đấy.
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, hắn có chút khó hiểu, tại sao nàng lại nói hắn là chó?
 
Chẳng phải hắn cho nàng cơ hội chứng minh không có cái váy phiền toái này, nàng có thể theo kịp hắn sao?
 
Thẩm Lăng bị Tạ Nguyên Tuần kéo đi một vòng Thái Cực điện. Đi xong, nàng thở phì phò mãi không ngừng, lồng ngực vừa ngột ngạt vừa phình to, còn có chút buồn nôn, cảm giác rất khó chịu. Thẩm Lăng đau buồn, quả nhiên nàng trụy lạc rồi, lúc đầu nàng có thể leo lên hơn hai mươi tầng lầu, bây giờ chỉ mới bước nhanh theo Tạ Nguyên Tuần một vòng mà nàng đã mệt thành như vậy.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Quả nhiên là nàng không được.”
 
Thẩm Lăng: “Hắt xì…”
 
- Không phải là ta sai, mà là thế giới này! Là Thái Cực điện to lớn này nữa. Đúng vậy, chính là như thế.
 
Thẩm Lăng nhìn Tạ Nguyên Tuần không chút khác lạ bên cạnh, thầm oán hận. Tại sao khác biệt giữa người với người có thể lớn đến như vậy?
 
Đợi đến khi hô hấp của Thẩm Lăng ổn định lại, Lưu Châu và Phùng Trực, Phùng công công bước vào từ phía sau. Phùng Trực khom người nói: “Bệ hạ, nương nương, người hầu của Trường Nhạc cung đến báo, nói rằng Thẩm phu nhân đến Trường Nhạc cung muốn gặp nương nương.”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Phùng Bạn Bạn, ngươi đưa bà ta ra khỏi cung đi.”
 
Thẩm Lăng chớp mắt.
 
- Nam nhân đều thích nữ nhân dịu dàng, hiền thục, chu đáo, hào phóng. Tuy ta muốn đuổi bà ta ra khỏi cung thật, nhưng ta cũng muốn giả bộ làm một người con hiếu thuận.
 
Thẩm Lăng tỏ ra u buồn, đắn đo nói: “Bệ hạ, như vậy không hay thì phải.”
 
Tạ Nguyên Tuần kỳ lạ nhìn nàng: “Sao không hay?” Hắn thấy trong lòng nàng vui vẻ lắm mà.
 
Thẩm Lăng: “Bà ấy là mẫu thân của thiếp, từ sau khi thiếp vào cung đã không gặp được bà ấy nữa. Thiếp nghĩ, mẫu thân nhất định rất nhớ thiếp. Nếu như bà ấy không gặp được thiếp, thiếp sợ sẽ khiến người khác dị nghị, lan truyền ra ngoài những lời không hay. Chẳng hạn như tình cảm của thiếp và bà ấy không hòa thuận, hoặc là thiếp vào cung, có được quyền thế, nên muốn tách bọn họ ra.”
 
- Ừm, ta đưa ra hai điểm này không sai mà!
 
Tạ Nguyên Tuần: “Đúng là khó nghe thật.”
 
Thẩm Lăng: “???”
 
- Ngươi thừa nhận rồi á? Ngươi phản pháo lại đi chứ!
 
- Ta chỉ nói đại thôi, sao ngươi lại coi là thật vậy?
 
Thẩm Lăng có chút căng thẳng, sợ câu nói tiếp theo của Tạ Nguyên Tuần sẽ bảo nàng đi gặp Tưởng thị, vậy chẳng phải trước đây nàng vui mừng công cốc rồi sao. Nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, lời người nói ra là lời vàng lời ngọc, không ai có thể khiêu chiến với quyền uy của người được.” Trước tiên là tỏ vẻ cung kính, sau đó nói thẳng vào trọng điểm: “Người đã từng nói với thiếp, bảo bà ấy gặp Tĩnh phi xong thì ra khỏi cung mà.”
 

Tạ Nguyên Tuần cười như không cười: “Nàng nhớ rõ thật đấy.”
 
Thẩm Lăng cử động cơ thể theo bản năng, nịnh hót hắn: “Những lời mà bệ hạ từng nói với thiếp, thiếp đều khắc ghi trong lòng.”
 
Tạ Nguyên Tuần không nói rõ hiệu quả lần nịnh hót này của Thẩm Lăng như thế nào, nhưng từ lời căn dặn của hắn với Phùng Trực có thể nhìn ra được hắn rất hài lòng.
 
“Phùng Bạn Bạn, cứ làm theo lời Bảo phi nói đi.”
 
Phùng Trực: “Vâng, thưa bệ hạ.”
 
Thẩm Lăng thật muốn ôm Tạ Nguyên Tuần hôn một cái, hắn cũng phối hợp với nàng quá rồi!
 
- Lạnh lùng, ngầu lòi như ngươi, thật là đẹp trai!
 
- Ta thích!
 
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng vài cái, giọng điệu tự nhiên: “Bảo đại tướng quân tiễn bà ta.”
 
Phùng Trực đáp lời, nhận lệnh đi mời “đại tướng quân”. Sắc mặt Lưu Châu bỗng trở nên trắng bệch.
 
Thẩm Lăng nhìn phản ứng của Lưu Châu, tò mò hỏi: “Đại tướng quân?” Đại tướng quân là người nhỉ, tại sao Lưu Châu lại sợ hãi?
 
Tạ Nguyên Tuần đứng dậy nói với nàng: “Nàng muốn nhìn đại tướng quân? Ồ, ta nhớ nàng vẫn chưa thấy qua. Nào, ta dẫn nàng đi xem.”
 
“Vâng ạ.” Thẩm Lăng nuốt ngụm nước bọt.
 
- Ông nội này sao hôm nay lại phối hợp với ta như vậy, phối hợp đến nỗi ta dựng cả tóc gáy.
 
Hai người đi đến một tòa cung điện to lớn, tên điện là Trích Tinh lâu, đứng ở bên trên có thể nhìn thấy cánh cổng của hoàng cung. Rất nhanh Thẩm Lăng đã nhìn thấy Tưởng thị, bà ta đang đi về phía cổng, chỉ là bước đi của bà ta có vẻ nhanh. Giây tiếp theo, Thẩm Lăng đã biết vì sao bước chân của Tưởng thị lại nhanh như vậy.
 
Phía sau Tưởng thị có một con chó ngao Tây Tạng màu đen, vừa cao vừa hung dữ. Chân Tưởng thị mềm nhũn, mỗi lần bà ta loạng choạng sắp ngã sẽ có người hậu bên cạnh dìu dậy, bà ta cứ thể lảo đảo đi ra khỏi cung.
 
Thẩm Lăng cảm thấy sung sướng, hóa ra “đại tướng quân” là chó ngao Tây Tạng. Tạ Nguyên Tuần nghiêng đầu nhìn, Thẩm Lăng thu lại niềm vui trên khuôn mặt, đau lòng nói: “Mẫu thân…”
 
“Lâu ngày không gặp, bà ấy gầy đi rồi.”
 
“Thiếp hận không thể thay thế đại tướng quân, đích thân đi tiễn bà ấy.”
 
- Ha ha ha! Xem dáng vẻ sợ hãi bỏ chạy của bà ta kìa, nhát gan quá.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Đại tướng quân đi tiễn người thay nàng, nàng muốn cảm ơn nó không?” Hắn không đợi Thẩm Lăng suy nghĩ lý do từ chối, đã lên giọng căn dặn: “Dẫn đại tướng quân lên đây, Bảo phi muốn nhìn nó.”
 
Thẩm Lăng: “???”
 
Hô hấp của nàng ngưng trệ, khóe môi run rẩy.
 
- Bà, bà nội ngươi!




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui