Tạ Nguyên Tuần bảo Thẩm Lăng đứng bên cạnh mình: “Quận trưởng của Sơn Ngu quận cống nạp cho Cô một con thần thú vô cùng dũng mãnh. Sau đó ta nhớ ra nàng chưa nhìn thấy qua, nên gọi nàng tới xem chung. Hiện giờ nàng có thể xem được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng vừa nhìn đã thấy con thần thú kia đang bị nhốt trong lồng, quầng mắt đen sì quen thuộc kia, khắp người được tạo thành bởi hai màu trắng đen, dáng vẻ ngây thơ. Thẩm Lăng nhìn chằm chằm vào nó, thần thú kia dường như cảm nhận được nàng đang nhìn mình, nó mở miệng kêu gào, khoe cơ bắp với nàng. Phản ứng của Thẩm Lăng chính là ôm ngực, hít thở.
Mẹ, mẹ ơi!
Đây chẳng phải gấu trúc sao! Là cục cưng của đất nước đó!
Là gấu trúc thật nè! Là kiểu biết động đậy, biết kêu gào!
Cơ thể Thẩm Lăng run lên.
- Có một ngày ta lại có thể nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như vậy, ta, ta…
Tạ Nguyên Tuần không ngờ nàng lại sợ hãi thần thú như vậy, hắn cũng phát hiện được cơ thể nàng đang run lên. Đổi lại là nữ nhân bình thường khi nhìn thấy thần thú dũng mãnh như vậy, nói không chừng đã sợ hãi ngã ra đất từ lâu rồi, phản ứng của Thẩm Lăng không tồi, ít nhất là nàng không ngất đi.
Hơn nữa, khi nghe tiếng lòng của nàng, nàng đang lắp ba lắp bắp muốn khóc sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Nguyên Tuần đợi một lúc, đang định xem dáng vẻ khi khóc của nàng trông như thế nào, hắn chưa từng thấy nàng khóc qua, một lần cũng không. Nhưng hắn đợi rất lâu cũng không thấy nàng khóc. Hả? Chuyện này là sao?
Nàng không khóc, nhưng cơ thể nàng run rẩy mãi là ý gì? Tạ Nguyên Tuần cảm thấy khó hiểu vì chuyện này, lẽ nào Thẩm Lăng biết dáng vẻ khi khóc của nàng rất xấu xí, không muốn để hắn nhìn thấy. Nữ nhân đều coi trọng nhan sắc của mình, cho nên nàng mới nhẫn nhịn không khóc?
Tạ Nguyên Tuần cảm thấy mình vẫn có thể chấp nhận được chút tâm cơ tính toán của Thẩm Lăng, không khóc thì không khóc, cơ thể nàng run rẩy như vậy cũng không tồi, rất đáng thương.
Tạ Nguyên Tuần: “Bị sự dũng mãnh của thần thú doạ sợ rồi à?”
Thẩm Lăng muốn di chuyển tầm mắt, nhưng ánh mắt đã dính chặt trên người gấu trúc rồi, không di chuyển được! Đối với câu hỏi của Tạ Nguyên Tuần, nàng cũng chỉ mơ hồ đáp à à ồ ồ, nhưng trong đầu không hề có chút lý trí nào. Đây là gấu trúc đó nha! Nó đáng yêu quá, dễ thương quá! Nàng muốn sờ nó!
Thẩm Lăng chỉ thiếu mỗi việc phun ra hai dòng khí nóng từ mũi để bày tỏ sự hưng phấn của mình nữa thôi!
Bị gấu trúc doạ sợ? Không không không, cả đời này nàng cũng sẽ không bị doạ sợ, ai mà bị dáng vẻ đáng yêu này của gấu trúc doạ được chứ!
Nếu Tạ Nguyên Tuần không dùng từ dũng mãnh, hung dữ để hình dung gấu trúc, Thẩm Lăng nhất định sẽ lộ ra nụ cười ngây ngốc khó hiểu với gấu trúc, vừa vuốt lông nó vừa nói nó đáng yêu.
Thẩm Lăng: “Có, có chút sợ.”
- Nó trông đáng yêu thế kia, sao ta có thể bị doạ được. Ta hận không thể ôm nó về Trường Nhạc cung để nuôi dưỡng. Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi à!
Tạ Nguyên Tuần: “…”
Thẩm Lăng còn nịnh nọt: “Nhưng có uy thế rồng thiêng của bệ hạ ở đây, thần thú có dũng mãnh đến mấy cũng không doạ được thiếp. Bệ hạ mới là chân long thiên tử oai dũng nhahát.”
- Á á á á!!
- Tên gọi thần thú này đáng yêu, nó thì càng đáng yêu, càng đáng yêu quá!
Tạ Nguyên Tuần: “…”
Tạ Nguyên Tuần “chậc” một tiếng, biểu cảm trên mặt thay đổi khó lường, nàng giả vờ sợ hãi rất giống thật, nếu không vì hắn nghe được tiếng lòng của nàng, nói không chừng sẽ bị nàng lừa mất rồi.
Hắn bỗng nhiên hỏi: “Nàng muốn nuôi nó không?”
Đôi mắt Thẩm Lăng sáng bừng, nói: “Thiếp muốn nuôi! Bệ hạ!”
Giọng điệu của Tạ Nguyên Tuần bình thản: “Chẳng phải nàng nói mình bị nó doạ sợ sao? Bị doạ mà còn vui được như thế à.” Hắn đặt ra câu hỏi chí màng: “Nàng không lừa ta đấy chứ, Thẩm quý nhân.”
Thẩm Lăng: “…”
- Ồ, ồ, liều vậy!
Phải trách gấu trúc quá đáng yêu, khiến nàng bị hấp dẫn không biết trời đất, làm nàng để lộ cách nghĩ chân thật của bản thân trước mặt Tạ Nguyên Tuần sao? Hu hu hu, nàng không nỡ trách nó, không nỡ xíu nào! Nàng cũng không muốn chỉ trích gấu trúc, nó chỉ trông đáng yêu mà thôi, vậy thì có gì sai chứ! Có sai cũng là nữ nhân không có đủ cứng rắn là nàng đây!
Nàng chỉ phạm phải lỗi mà toàn bộ nữ nhân khắp thiên hạ này đều phạm phải mà thôi!
Nhưng hiện giờ lời đã nói ra, nàng cũng không thể rút lại được. Thẩm Lăng chỉ đành động não, bắt đầu nghĩ cách xem có thể tìm được lời nào cứu vớt lại được không.
À, có rồi!
Thẩm Lăng nói: “Bệ hạ có Thú viên, trong đó nuôi rất nhiều mãnh thú, thiếp thường được bệ hạ triệu kiến đến bên người, đương nhiên, đương nhiên thiếp cũng muốn đi theo bước chân của bệ hạ, nuôi một con mãnh thú. Như vậy mới xứng đôi.” Còn việc xứng đôi nàng nói trong miệng là chỉ nàng và Tạ Nguyên Tuần, hay là nàng và gấu trúc, thì tuỳ vào góc độ của người nhìn.
Tạ Nguyên Tuần: “Nếu ta không muốn cho nàng nuôi, nàng có thất vọng không?”
Thẩm Lăng: “… Bệ hạ không để thiếp nuôi chắc chắn là không muốn để thiếp bị thần thú làm tổn thương, bệ hạ đang đau lòng cho thiếp, thiếp hiểu mà.”
- Mẹ nó, ta vô cùng thất vọng! Ngươi hài lòng rồi chứ? Đồ chó này!
Tạ Nguyên Tuần: “Nếu ta đồng ý để nàng nuôi nó, nàng có vui không?”
Thẩm Lăng: “… Có ạ, thiếp sẽ rất vui, dù gì nó cũng là món đồ bệ hạ ban tặng cho thiếp, là ân huệ của bệ hạ.” Trái tim nàng đập thình thịch, cho nên giây tiếp theo hắn sẽ cho nàng gấu trúc đúng không? Đúng không?
Tạ Nguyên Tuần cười như không cười nhìn Thẩm Lăng, khả năng diễn xuất không tồi, hai câu trả lời đều khiến người ta không bắt bẻ được.
Thẩm Lăng dè dặt hỏi: “Cho nên bệ hạ đồng ý rồi sao?”
Tạ Nguyên Tuần: “Không.”
“Không đồng ý, không cho nàng nuôi.”
“Tức giận rồi sao?” Hắn tò mò hỏi.
Khuôn mặt Thẩm Lăng cứng ngắc, vẻ mặt ngờ nghệch: “Không tức giận.”
Tạ Nguyên Tuần không hiểu: “Tại sao nàng không giận.”
Thẩm Lăng: “…”
- Hỏi, hỏi, hỏi, đồ ngốc nhà ngươi chỉ biết hỏi!
- Vậy mà còn có mặt mũi hỏi ta tại sao không tức giận, đương nhiên là ta tức giận rồi! Tức đến phổi muốn nổ tung luôn đây! Mẹ nó, ngươi đang trêu đùa ta, ta không tin ngươi nhìn không ra được ý muốn nuôi thần thú của ta. Hả? Lẽ nào ngươi không nhìn ra thật sai? Kỹ năng diễn xuất của ta tốt lên rồi à? Không phải chứ, không phải chứ!
- Vả lại, nếu ta trả lời tức giận, ngươi cảm thấy ta mạo phạm đến uy nghiêm của ngươi, rồi cho người giết ta, ngươi đền cái mạng cho ta được không! Ai mà dám nói lời thật trước mặt Hoàng đế nhà ngươi chứ? Ta không biết người khác có không, dù sao ta cũng sợ không dám nói, ta hèn nhát đấy!
- Ta nói cho ngươi biết, tư duy của ta kín kẽ lắm nhé!
Thẩm Lăng nũng nịu nói: “Bởi vì bệ hạ rất tốt, thiếp không nỡ tức giận với bệ hạ ạ.” Câu trả lời nhõng nhẹo này không hề nhìn ra được lòng nàng đang mắng mỏ vô cùng ác độc.
- Xấc!
- Có gì mà không nỡ, rõ ràng là ta không dám, có được không!
- Nếu ngươi là Hoàng đế điếc thử xem? Ta dám cưỡi lên cổ ngươi mắng luôn!
Tạ Nguyên Tuần vỗ tay, bật cười: “Ta nhớ ra có một trò chơi để khen thưởng cho nàng.” Hắn chân thành chỉ về phía gấu trúc, rồi nói với Thẩm Lăng: “Nàng đi giết nó đi, lột da nó mang về cung làm thảm lót chân cho nàng.”
Thẩm Lăng: “…” Sao cơ? Vừa nãy có phải nàng nghe nhầm rồi không? Hoặc là nảy sinh áo giác? Bằng không sao nàng nghe được hắn muốn nàng đi giết gấu trúc vậy. Thẩm Lăng muốn điên rồi, Tạ Nguyên Tuần, rốt cuộc hắn là thứ ma quỷ gì vậy hả!
Tạ Nguyên Tuần thấy nàng không trả lời mình, nhẹ nhàng nói: “Nàng không thích cách ban thưởng của ta dành cho nàng sao?”
Thẩm Lăng khô khốc mở miệng: “Thích ạ, thiếp rất thích.”
- Hu hu hu hu!!!
- Ta thê thảm quá đi!
- Đồ chó này, sao ngươi không khen thưởng ta bằng cách giết ngươi đi!
Tạ Nguyên Tuần ngây ngốc: “Nàng muốn giết ta?”
“Hả?”
Thẩm Lăng tưởng rằng mình nói ra những lời trong lòng đã bị hắn nghe thấy, trán nàng đổ đầy mồ hôi lạnh hệt như có người hất nước vào: “Bệ hạ, ý thiếp là thiếp muốn giết, giết… Thiếp muốn ăn lê đường. Đúng, không sai, thiếp nói đến cái này ạ, lê đường, lê đường! Rất lâu chưa được ăn lê đường, có chút muốn ăn rồi.”
- Á á á doạ chết ta rồi!
- Ta cứu vớt lại được rồi! Cứu vớt lại được rồi!
- Ta thật là một người thông minh lanh lợi mà!
Tạ Nguyên Tuần bật cười: “Ha ha ha ha.”
Thẩm Lăng thấy hắn cười vui vẻ như vậy, cũng cười theo hắn, tự mình vui không bằng cả đám vui: “Hơ hơ hơ hơ.”
Một lúc sau, Tạ Nguyên Tuần dặn dò: “Người đâu, mang hết lê đường trong cung đến Trường Nhạc cung, một quả cũng không được bỏ sót.” Hắn lại dịu dàng nhìn về phía Thẩm Lăng: “Nếu nàng đã thích ăn, vậy thì ăn nhiều một chút. Nếu vẫn không đủ, ta sẽ cho người đi nhanh đến Tây Bắc mang về kinh cho nàng.”
Khoé miệng Thẩm Lăng co rút, nói: “Đa tạ bệ hạ.”
- Đi nhanh…
- Ngươi sợ ta không làm nổi phi tần gian xảo hay gì?
- Một lần cười ngựa khắp hồng trần để khiến phi tử vui vẻ, nào ai biết được là vì mang lê đường về.
Chậc chậc, nói không chừng tương lai có một ngày nàng cũng sẽ giống như Dương quý phi, bị người đời làm thơ xỉ nhục trên cây cột. Lúc nhỏ nàng luôn cảm thấy Dương quý phi bị Hoàng đế sủng ái vô cùng, đến hiện giờ nàng trở thành Thẩm quý nhân của Tạ Nguyên Tuần, nàng mới biết sủng ái gì đó đều là giả! Hành động tuỳ ý của Hoàng đế mới là thật!
Tạ Nguyên Tuần hiếm khi lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Một lần cười ngựa khắp hồng trần để khiến phi tử vui vẻ, nào ai biết được là vì mang lê đường về. Một Thẩm Lăng suốt ngày chỉ biết chửi mắng hắn trong lòng lại có năng lực làm ra bài thơ hay như vậy sao?
“Nàng bình thường có làm thơ không?”
Thẩm Lăng quan sát sắc mặt hắn. Được thôi, nàng cũng không nhìn ra tâm trạng của hắn tốt hay xấu, càng không hiểu được lòng hắn đang nghĩ gì. Nàng không thể trực tiếp trả lời không biết, vậy sẽ thể hiện nàng không có văn hoá, cho nên nàng lắc đầu, hàm súc nói: “Làm thơ cần phải có thời cơ và tình cảnh thích hợp.” Nàng có thể làm được bài thờ khỉ gì chứ, cùng lắm chỉ đọc thuộc được chút Khúc Hạng Hướng Thiên Ba, hoặc là đêm xuân ngủ không hay biết, khắp nơi đều nghe thấy tiếng chim kêu, rồi cái gì mà đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương… Ồ? Thơ nàng học thuộc cũng khá nhiều đó!
Tạ Nguyên Tuần không nghe được lời nói trong lòng nàng, cộng với câu trả lời của nàng vừa nghe đã biết là cái cớ của mấy người học hành tệ, hắn bèn biết câu thơ kia là kỳ tích không thể sao chép của Thẩm Lăng, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Lăng lặng lẽ liếc nhìn gấu trúc, rồi lại nhìn Tạ Nguyên Tuần không thật sự muốn nàng vào căn lồng siêu lớn nhốt gấu trúc, hắn dường như đã quên mất việc để nàng đi giết nó. Nàng giả vờ nhủ hai người từ bỏ việc đi giết gấu trúc rồi. Dù sao nàng cũng sẽ không nhắc nhở, chết cũng không nhắc! Thẩm Lăng vẻ mặt bình tĩnh trở về Trường Nhạc cung, sau khi đóng cửa nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Phù!”
Gấu trúc ơi, cuối cùng ta đã cứu được mạng của ngươi thoát khỏi tay Tạ Nguyên Tuần rồi!
Nàng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trong cung của mình chất đầy lê đường, nàng cạn lời: “…” Nhiều lê đường thế này, nàng phải ăn đến năm nào tháng nào mới hết đây?
Thẩm Lăng: “Sau này trong cung nhớ đặt loại lê đường này…” Bỗng nhiên nàng nheo mắt lại, nếu nàng nhớ không nhầm thì Tạ Nguyên Tuần đâu có nói chỗ lê đường này để một mình nàng ăn. Người bình thường có thể sẽ một mình ăn hết, nhưng Thẩm Lăng là người bình thường sao? Nàng sẽ không làm như vậy, nhiều lê đường thế này, một mình nàng có ăn đến rách miệng cũng ăn không hết! Chia! Bắt buộc phải chia đi!
Thẩm Lăng gọi Lưu Châu, nói: “Ngươi chia cho cung nữ và thái giám trong cung chúng ta, mỗi người một ít đi. Bảo bọn họ khi ăn thì ăn sạch sẽ một chút, đừng lãng phí, ngoại trừ hạt thì đừng để dư gì cả, có biết chưa?”
Lưu Châu: “Vâng ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...