Hoàng Hậu Tài Đức - Đệ Nhất Thiên Hạ
Nếu như thường ngày chắc chắn Điệp Mị sẽ kiếm lí do từ chối,nhưng tối hôm qua đã xảy ra khá nhiều chuyện.Nàng nếu muốn tìm ra kẻ hại mình thì tất nhiên sẽ phải tiếp xúc với các phi tần để tìm ra manh mối.
Được nghe tin Thục Phi đến đầu tiên,nàng có chút nghi ngờ.Nhưng cũng không khẳng định vội,nàng cho truyền tất cả phi tần vào.
Mặt ai cũng vui tươi,cười đùa với nàng,Điệp Mị đúng thật phải bái phục với tài chịu đựng và diễn kịch của các nàng.Đứng đợi cả buổi mà vẫn có thể tươi cười và tỏ ra không có chuyện gì sao.
Chắc chắn Điệp Mị sẽ gặp khó khăn khi tìm ra kẻ hại nàng,vì tâm cơ của các phi tần trong cung thâm sâu khó lường.
Thục Phi chỉ vừa mới vào Chiêu Dương cung đã nhìn ngó xung quanh,khi thấy nàng điều đầu tiên mà thục phi nói với Điệp Mị là “Tối qua, Hoàng hậu nương nương có ngủ ngon không.”
Câu nói này làm sự nghi ngờ của nàng về Thục Phi ngày càng tăng cao.Đáp lại Thục Phi nàng chỉ cười nhẹ rồi nói “Khiến muội phải nhọc tâm,đêm qua ta ngủ rất ngon.Đã thế…..”
“Tối qua hoàng thượng cũng có qua Chiêu dương cung trò chuyện với ta,nói chuyện với người làm ta thoải mái nên giấc ngủ cũng đặc biệt ngon.”Sự khiêu khích của Điệp Mị vừa ẩn vừa hiện,chọc tức tất cả phi tần ở đây,nét mặt thì không biểu lộ nhưng tâm tư thì khó nói.
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều bực tức khi nàng nói như vậy nhưng Thục Phi thì khác.
Nàng ta ngạc nhiên,suy nghĩ làm sao có thể vì nếu hoàng thượng tới thì tối qua đã có chuyện lớn nhưng hôm qua hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhận thấy sự bất thường của Thục Phi nàng liền khẳng định kẻ mà đã quậy nàng hôm qua chính là thục phi.Tìm được mục tiêu thì nàng phải ra tay “bắn”thôi.
“Các muội muội có chuyện gì mà đến đây.”
Các phi tần nghe xong thì liếc mặt nhìn nhau.Đức phi bước lên ngẩng đầu lên nhìn Điệp Mị rồi cất lên tiếng nói vừa trong trẻo vừa thanh thót “Hoàng hậu nương nương,chắc người cũng đã biết sắp tới lễ hội Hoa đăng,các sứ giả từ các nước khác cũng tới. Thần thiếp muốn biết,liệu người có cần giúp gì cho việc chuẩn bị yến tiệc không?”
Điệp Mị thừa biết mấy người này chủ yếu kiếm cớ để gần hoàng thượng,tiện thể phá nàng nhưng nếu họ có lòng thì cứ để họ giúp.
“Các vị muội muội,đúng là việc chuẩn bị yến tiệc cũng rất hao tổn tâm sức,nếu như các vị muội muội ở đây đã có ý ta cũng không phản đối.”
Thật sự ngoài mặt nói nàng chuẩn bị nhưng Phong Liên đã làm hết từ trước,chủ yếu nàng đứng ra chủ trì cho đúng lễ nghi.
Nói chuyện vui cười một cách giả tạo khiến nàng cũng mỏi cả miệng.Chớp mắt cũng đã hết một ngày,hết đám phi tần giờ thì tên Phong Liên kia tới.Hôm nay nàng thật sự mệt mỏi,Phong Liên tới thì sao,mặc hắn nàng trèo lên giường ngủ.
Mới vào thì thấy Điệp Mị đã ngủ,Phong Liên không muốn đánh thức nàng,trong lúc ngủ nàng là đẹp nhất,bàn tay của Phong Liên chạm lên mặt nàng.
Phong Liên không ở lại mà đi ngay,có vẻ có việc gì rất quan trọng.Đêm nay,nàng không ngủ mà lén lút ra ngoài,mặc bộ đồ đen.Nhảy lên nóc nhà Hoa lệ cung (được gọi là hoa lệ cung vì trong tất cả các cung nơi này có nhiều hoa nhất) của Thục Phi để thăm dò,đúng là thục phi đang có toán tính hại nàng.
Nàng vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa thục phi và một người nào đó lạ mặt. Vẻ mặt vội vã của thục phi biểu lộ ra,đứng từ xa nên nàng chỉ loáng thoáng nghe là “Giết….không nương tay.”
Không ngờ Thục phi lại có dã tâm lớn nhứ vậy,giết người.Giết nàng sao,nàng tuy nhàm chán khi ở đây nhưng nàng không chán sống.Nếu muốn tự bảo vệ mình thì đành ra tay trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...