Hoàng Hậu Tài Đức - Đệ Nhất Thiên Hạ
Vừa đi lại vừa nhớ tới lúc người nói chuyện với Điệp Mị,không tin được nàng lại vô tư và đáng yêu như vậy,hứng thú với Điệp Mị trong người ngày càng tăng cao.
Thật sự người phụ nữ khiến người nghĩ nhiều như hôm nay thì hoàng hậu là người đầu tiên.Hoàng thượng lẩm bẩm “Hoàng hậu nàng thú vị lắm,nàng là của ta.”
Lên triều,tất cả các quan viên đều cuối đầu,hoàng thượng bước vào khí chất oai nghiêm của người áp đảo hết tất cả mọi người trong phòng.
“Điệp Lạc tướng quân có gì cần tấu”
Giọng nói của người đầy oai nghiêm.
“Khởi bẩm hoàng thượng, quân đội ở Bắc Hồ giờ đang thiếu lương thực trầm trọng mong hoàng thượng ban 300 tạ gạo và 1200 lượng vàng”
Tiếp theo là Đồng thượng thư “Hoàng Thượng ở Tây Hà hạn hán suốt 3 tháng nhân dân lòng than mong hoàng thượng cứu tế lương thực”
Người này bất đồng quan điểm với người kia đâm ra cãi nhau,hoàng thượng ngày nào cũng đối diện với cảnh này đến phát ốm. Người về vấn đề thiếu ương thực thật sự khó mà giải quyết, xong chuyện lương thực thì đến chuyện phi tần.Người đầu tiên nói về chuyện này là Đỗ tiêu soái, Đức phi nương nương là con gái của ông.Ông và các quan viên trong triều hết sức quan tâm về việc này.Nhưng chuyện này luôn khiến người mệt mỏi, trước khi chuyện này lại diễn ra thì hoàng thượng đã hô“Bãi triều”.
Hoàng thượng mệt mỏi nên đi dạo vòng quanh Ngự hoa viên nhưng đi ngang qua chỗ hôm qua thì thấy 1 người nữ tử xinh đẹp đang múa.Cảnh đẹp người đẹp, nhất thời khiến người mất tự chủ,nhìn nàng người chỉ muốn ôm thật chặt vào lòng.
Hoàng thượng tới gần thì thấy Hoàng hậu,đang múa thì Điệp mĩ quay lại thì thấy gương mặt của tên nam nhân ngày hôm qua nên chạy qua nói chuyện nhưng khi lại gần thì thấy hắn ta khoác lên mình long bào.
Hốt hoảng,Điệp Mị run run nói “Ngươi là hoàng thượng….. Ngươi lừa ta, sao ngươi nói ngươi là thị vệ”Vẻ mặt bất ngờ cùng sự hỗn loạn của Điệp Mị làm cho hoàng thượng không khỏi thấy thú vị.
Hoàng thượng nhìn Điệp Mị rồi lại nói “Trẫm lừa hoàng hậu sao.Trẫm có bao giờ nói mình là thị vệ sao?”
“Nhưng người rõ ràng là mặc đồ thị vệ”Thanh âm run run của nàng vang lên.
“Ta xuất cung du ngoạn,mặc đồ thị vệ để không bị phát hiện,không có nghĩa ta là thị vệ”Giọng nói như đóng đinh vào cột của người làm Điệp Mị có vẻ hoang mang nhưng một hồi hiểu ra mọi chuyện thì thay vào vẻ mặt hoảng loạn kia Điệp Mị lấy lại được sự bình tĩnh.
Cúi đầu Điệp Mị cực bình tĩnh bái kiến hoàng thượng cho đúng lễ nghi.Hoàng thượng cứ tưởng sẽ được xem thêm màn kịch vui nhưng phản ứng của Điệp Mị làm cho người khá bất ngờ.
Bái kiến Hoàng thượng xong Điệp Mĩ nhanh chóng tìm lý do để chuồn:
“Hoàng thượng thứ lỗi, hôm nay thần thiếp không khỏe,thần thiếp xin cáo từ”
Điệp Mị đang đi,thì hoàng thượng quay đầu về phía Điệp Mị rồi lạnh lùng bảo: “Nếu hoàng hậu không khỏe thì tại sao còn hẹn trẫm ra đây.”
Đang đi thì Điệp Mị đứng hình,không còn biết phải phản ứng ra sao.Nếu như hoàng thượng đã không quan tâm đến mình thì Chiêu dương cung cũng như lãnh cung.Nếu vậy trọc tức hắn thì cùng lắm vào lãnh cung không quan tâm đến thị phi trong hoàng cung là cách hay nhất.
Quay đầu về phía Hoàng thượng, Điệp Mị khẽ môi cười rồi lại đi lại gần về phía hoàng thượng,ngẩng cao đầu,mắt đối mắt với người nói:
“Hôm qua chúng ta nói chuyện sao người không bảo người là hoàng thượng” Giọng nói cử chỉ của Điệp Mị bây giờ là thẳng thắng đối chấp với người.Hoàng thượng đáp Điệp Mị với vẻ như giễu cợt nàng “Hoàng hậu người cớ chi tức giận,người nên biết mình rất vinh hạnh khi ở gần và nói chuyện một cách thân mật với trẫm đây.” Hoàng thượng bất chợt nhận ra mình đang cư xử rất khác thường.Trước giờ người chưa từng nói chuyện với bất kì ai với thái độ như vậy.
“Thôi cho tôi xin,hôm qua không phải vì ta đói bụng nên đi trước thì ta đã nói chuyện tiếp về tính xấu của người rồi,đúng là uổng nếu như nhân cơ hội ngày hôm qua mắng người thêm vài trận nữa thì có thể xem được kịch vui từ người rồi”
“Hoàng hậu là vợ của trẫm tại sao lại đi mắng phu quân của mình”Hoàng thượng cứ thế mà đối chấp với nàng nói qua nói lại thì cũng đã hơn 1 canh giờ. Nói đến đứt hơi,Điệp Mị cũng muốn chấm dứt ngay cái chuyện dài dòng này nên mới nói “Nói chuyện với người như vậy ta mệt lắm rồi.Chọc tức cũng đã xong,đày vào lãnh cung hay cấm túc gì đó tùy ngươi.Nhanh quyết định hình phạt ta còn về ăn cơm”
“Hoàng hậu người thật lạ nói chuyện với trẫm như vậy rồi thì phải xin tha tội sao người lại thích bị gán tội?”Gương mặt của người không thay đổi chỉ là có một chút sự khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...