Hoàng Hậu Siêu Quậy
Nàng và Tuyết Nhi phải nói là hai người rất có tâm rất biết cách dành không gian riêng cho hai người trẻ bọn họ, Tuyết Nhi mặc dù đang bước đi những cũng rất tò mò sự việc diễn ra sau mình.
Còn Lệ Nhi đúng thật là khổ ải rồi, trót đại hứa rồi phải làm thôi, với lại đồng bọn tỷ muội có tâm như thế này thì cũng đành phải chịu biết trách ai giờ đây. Nhưng hiện giờ cần phải xem xét lại tình hình hiện tại rồi chả biết ai khổ hơn ai nha, Lệ Nhi chẳng phải hạng vừa có thiệt thòi chỉ có Tử Bạch thôi.
Lệ Nhi đang bắt đầu những bức đầu tiên để giải độc, độc này vốn không khó giải với bọn họ,nhưng độc trúng lâu năm nên họ cần có thời gian bài trừ chất độc. Bây giờ Tử Bạch ngồi trong thùng nước sắc mặt kém tự nhiên, còn Lệ Nhi thì ngồi không dán mắt vào Tử Bạch làm người nam nhân nào đó vô cùng uẩn bách.( ta nói đâu có sai)
Tử Bạch khẽ hắng giọng có chút không tự nhiên nói:“ ừm... nàng có phải là nữ nhi không thế”
Lệ Nhi chớp cặp mắt ngây thơ vô( số) tội hỏi lại:“ Vậy theo ngươi ta có phải nữ nhi không”
Tử Bạch thẳng thừng đáp:“ Ta thấy hình như không phải, có nữ nhi nào mà lại đi nhìn nam nhân không quen biết trong tình trạng như thế này chứ”
Lệ Nhi gật đầu tán thưởng:“ Đúng ta đâu có phải nữ nhi, ta là một tiểu cô nương xinh đẹp nha, mà người xinh đẹp thì thích nhìn cái đẹp thôi”(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...