Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Edit: PT a.k.a Ring.

Hủ Liên nằm trên ghế quý phi ngủ rất say, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại, điều này làm cho động tác của Điền Triết Hiên càng bạo hơn.

Vén vài lọn tóc lòa xòa trên mặt lên, dung nhan thanh lệ lập tức hiện lên trước mắt Điền Triết Hiên. Cô chính là đại tiểu thư Nam Cung gia, nữ nhi của Nam Cung Hoành Văn, suy nghĩ này làm động tác trên tay Điền Triết Hiên dừng lại. Hắn tại sao lại có ý nghĩ muốn thân cận cô trong đầu chứ.

Hạ tay xuống, nhìn nữ nhân đầu tiên mà hắn nhìn không thấu này. Đại hôn ngày đó bị hắn nhục nhã như vậy, nữ nhân này lại căn bản không xem trong mắt, để trong lòng.


Ngay cả khi hắn cố ý cùng Hồng Quý phi tại trên giường cô diễn kịch cũng chưa từng kích khởi được một tia lửa giận của cô, một nữ tử vân đạm phong kinh như vậy nhưng lại lộ ra tươi cười xán lạn lúc Chích nhi trêu chọc hắn. Rốt cuộc, cô là một nữ nhân thế nào.

Hủ Liên trở mình một cái, Điền Triết Hiên tưởng cô sẽ tỉnh lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi dùng lí do gì giải thích việc đột nhiên đến tẩm cung của cô. Nhưng mà lúc này hắn lại không nghĩ tới hắn chính là Hoàng Thượng, đi tới tẩm cung Hoàng hậu của hắn cũng chỉ là chuyện bình thường.

“Hô...” Điền Triết Hiên thở phào, cũng may cô không có tỉnh lại, nếu không bộ dạng đáng xấu hổ vừa rồi không biết có thể tổn hại đến hình tượng Thiên tử phong lưu của hắn không.

“Lão sư, lão sư...” Một bóng dáng nho nhỏ thẳng tắp chạy nhanh vào, vừa nhìn thấy Điền Triết Hiên liền dừng lại ngay.“Phụ hoàng, người tại sao lại ở chỗ này?”


“Hư...” Thanh âm còn chưa kết thúc, Hủ Liên đã mở mắt. Hoàn hảo Điền Triết Hiên phản ứng nhanh không để Hủ Liên nhìn thấy động tác ấu trĩ vừa rồi của hắn.

“Hoàng thượng đã tới vì sao không đánh thức nô tì?” Hủ Liên ngồi dậy, chỉnh sơ lại dung mạo

“Hoàng hậu ngủ say như vậy, trẫm sao nỡ đánh thức ngươi chứ?” Điền Triết Hiên nhìn đôi mắt đang dò xét của Hủ Liên, giả vờ trấn định nói.”Được rồi, Chích nhi vì sao lại gọi Hoàng hậu là lão sư?”

“Phụ hoàng, người không biết lão sư tài hoa hơn người, nhìn xem, đây là văn chương hôm qua lão sư viết.” Nói xong, lấy từ trong lòng một xấp giấy Tuyên Thành, làm như vật quý đưa cho Điền Triết Hiên.

“Không ngờ chữ viết của Hoàng hậu lại thanh tú thoát tục như vậy, ngay cả tài văn chương cũng khiến người khác phải khen ngợi a.” Bầu không khí vốn thoải mái nhất thời trở nên áp lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận