Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm
Edit: PT a.k.a Ring.
Sắc mặt Điền Triết Dực khẽ biến, hắn vẫn nhìn không chớp mắt về phía trước, tựa hồ không nghe thấy lời cô, bất quá trên mặt mơ hồ đỏ lên một chút.
“Vừa rồi thấy Điền Triết Hiên đối tốt với hủ Liên, thực sự là rất ước ao a. Không ngờ Điền Triết Hiên lại là nam nhân dịu dàng như vậy.” Thư Dao nhìn như hâm mộ nói.
“Nàng nghĩ Điền Triết Hiên tốt hả?” Điền Triết Dực chau mày, tiểu tử Điền Triết Hiên này được chỗ nào chứ, từ nhỏ đã là thủ hạ bại tướng của hắn, hơn nữa phong lưu thành tính, hậu cung lại vô số. Lẽ nào nam nhân như vậy mới hấp dẫn nữ nhân sao? Càng nghĩ, sắc mặt Điền Triết Dực lại càng khó coi.
“Nàng nếu thấy hắn tốt nữa, ta liền làm thịt hắn.”
“Chàng không phải đáp ứng ra sẽ không giết người nữa sao?” Thư Dao hớn hở nói, cô đương nhiên biết Điền triết Dực sẽ không giết hắn, cùng lắm là cho vài đòn hiểm mà thôi.
“Nàng thực sự thích loại nam nhân như tiểu tử đó?” Điền Triết Dực nhìn chằm chằm váo mắt cô, không muốn bỏ qua bất kì manh mối nào.
“Không có a.” Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Thư Dao đỏ mặt khép mắt. Thiếu đi hơi thở đáng sợ, Điền Triết Dực lại có thêm vài phần lạnh lùng, thành thục.
“Vậy vì sao không nhìn ta nói?” Thấy bộ dạng trốn tránh của Thư Dao, lửa đố kị của Điền Triết Dực lại bùng lên.
“Chàng nhìn ta chăm chăm như vậy, bảo ta nói như thế nào được.” Thư Dao đỏ mặt, thì thào nói.
“Mặc kệ thế nào, sau này ta không cho nàng thấy Điền Triết Hiên nữa. Nàng thích đi giàn hồ, ta đi cùng, nàng thích làm gì cũng được.” Điền Triết Dực nhìn biểu tình e thẹn của Thư Dao, dịu dang cười, đồng thời kép chặt bụng ngựa, tăng tốc độ của Tật Lôi.
(R: xong, chúc mừng bạn ĐTD đã kí hợp đồng nô lệ vô thời hạn *vỗ vai*)
“Chàng thực sự theo ta đi giang hồ sao?” Tay Thư Dao túm lấy vạt áo Điền triết Dực dò hỏi.
“Lẽ nào nàng hiện tại muốn tìm một chỗ có núi có nước, rồi ucngf ta thành thân sống ở đó đến già?” Điền Triết Dực cong khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa. “Nếu vậy, gần đây ta cũng đã nhìn trúng một chỗ không tệ.”
“Không được, ta trước tiên muốn xem cái gì gọi là giang hồ.” Thư Dao liên tục lắc đầu.
“Được rồi, như vậy chúng ta trước hết đi phía nam.” Điền Triết Dực thấy Thư Dao kiên trì như vậy, không thể làm gì khác hơn là tiếc hận thở dài.
“Ta muốn đi thanh lâu, đi xem cái gì gọi là hoa khôi.”
“A?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...