Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm
Edit: Pt a.k.a Ring.
”Tôi nói Vương gia, anh mang tôi xuất cung tôi rất cảm tạ, bất quá chúng ta bây giờ một chút cũng không giống bước chân vào giang hồ a.” Thư Dao cả người bị Điền Triết Dực túm lấy, cặp một bên i như bao quần áo.
Nhìn cảnh vật hai bên lùi lại không ngừng, cũng may năng lực chịu đựng của cô tương đối khá, trước đây cũng hay chơi trò chơi cảm giác mạnh, nếu không bây giờ còn có thể bình tĩnh đối thoại với hắn như vậy chắc.
“Ta là Điền Triết Dực.” Hồi lâu, Điền Triết Dực mới mở miệng nói một câu.
“Muộn tao nam.” Thư Dao bất đắc dĩ nói, trong tình trạng này, nếu phản kháng sẽ càng khó chịu, đã như vậy cô cứ nhất quyết coi mình là bao quần áo chắc đỡ hơn.
“Muộn tao nam là cái gì?” Điền Triết Dực vẫn bay nhanh như trước, đảo mắt đã nhảy qua mấy thước, bất quá cũng nhính ra chút thời gian liếc mắt nhìn Thư Dao.
“Là chỉ nam nhân bề ngoài lạnh lùng xa cách, khó tiếp cận, kỳ thực tình cảm nội tâm mãnh liệt như lửa.” Thư Dao vẫn đạm nhiên như trước, lại nói, chính mình đang nằm trong tay hắn, có chạy cũng không thoát.
“Ngươi không sợ ta hiện tại buông tay ném ngươi xuống?” Điền Triết Dực ngừng lại, dưới chân là cành cây to, cách mặt đất vài thước.
“Anh rốt cuộc cũng dừng lại.” Thư Dao ngẩng đầu, vẻ mặt gian kế thực hiện được “Nói đi, chúng ta đi đâu, nếu mang tôi đi thì cũng nên nói lộ trình tôi biết với a.”
“Chúng ta đi Tây Vực.” Điền Triết Dực nhìn trên mặt Thư Dao không có chút ý tứ e ngại, nghi hoặc nói “Ngươi lúc mới thấy ta không phải rất sợ sao?”
“Biết anh là người thì sợ gì nữa?” Thư Dao trắng mắt nhìn “Ngày đó tôi còn tưởng là thứ gì không chân nói chuyện với tôi, nếu không thì sao phải sợ?”
“Thì ra ngươi sợ quỷ.” Điền Triết Dực không nói gì nữa, tiếp tục vận công mang Thư Dao đi.
“Tôi nói muộn tao nam, anh chạy như vậy là muốn chạy đến khi nào a. Nói gì cũng nên có con ngựa hay gì gì chứ.” Thư Dao dị thường phiền muộn nói. Vốn tưởng có thể giống trong tiểu thuyết, một người một kiếm bước vào giang hồ, không ngờ lại bị coi như bao quần áo xách tới xách lui, bi ai a…
“Ở đây cưỡi ngựa không được, Tật Lôi của ta ở dịch quán phía trước.” Điền Triết Dực nhàn nhạt nói, bất quá hắn cũng không ngờ lực nhẫn nại của Thư Dao lại tốt như vậy, mấy ngày qua ngoại trừ lúc ăn cùng nghỉ ngơi, hắn đều mang theo cô đi như vậy. Vậy mà dọc đường cô cũng không có một câu oán hận, ngoại trừ không có việc gì thì thích lải nhải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...