Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm
Edit: PT a.k.a Ring.
Tắm lần này là cả một buổi tối, mọi người ở đại sảnh đợi một lúc lâu, mới thấy Điền Triết Hiên đỡ Hủ Liên đi ra. Sắc mặt đã đổi màu của Lan Quý phi thoáng chốc trở lại bình thường.
“Hôm nay trẫm muốn tuyên bố một việc.” Điền Triết Hiên nhìn Hủ Liên bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Lan Quý phi.“Lan đại nhân thân thể không khỏe hôm nay vẫn chưa tốt lên, Lan Quý phi hãy ở lại đây chiếu cố Lan đại nhân đi.”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lan Quý phi trở nên tái mét, ả biết đây là muốn đuổi ả ra khỏi cung, hơn nữa còn khiến ả không cách nào cự tuyệt.
“Vâng thưa Hoàng thượng.” Cho dù rất không cam lòng, ả cũng chỉ có thể tuân mệnh. Trong một khắc Lan Quý phi đứng dậy, ánh mắt hung ác quét qua Hủ Liên, kế hoạch của ả nhất định phải thành công, nếu không ả dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho Hủ Liên.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì khác, trẫm và Hoàng hậu đi nghỉ ngơi trước.” Điền Triết Hiên không thấy được ánh mắt Lan Quý phi, lôi kéo Hủ Liên tiêu sái ra ngoài.
Lan Quý phi trở lại phòng, nhìn phụ thân thật vất vả mới tỉnh lại. Sắc mặt Lan đại nhân trắng bệch, Lan Quý phi nắm chặt khăn lụa trong tay.“Phụ thân, người yên tâm, bí dược đã hạ lên người nữ nhân kia rồi.”
Lan đại nhân thở hổn hển, gật đầu.“Độc này rất khó giải, Nam Cung gia cũng đừng mơ tưởng làm mưa làm gió nữa. Có một Hoàng hậu như vậy, không chừng Nam Cung gia cũng sẽ suy tàn theo.”
“Một Hoàng hậu không thể sinh ra long tử, khi đó cả triều văn võ cũng sẽ không để yên. Cho dù là Thái hậu cũng sẽ suy nghĩ cách hy sinh nữ nhân đó.” Lan Quý phi phẫn hận nói.
“Quả nhiên không uổng phí vạn lượng hoàng kim a, thuốc này đối cơ thể mẹ không có tổn hại, thế nhưng chỉ cần có mang, hài tử trong bụng chắc chắn sẽ chết.” Trên gương mặt Lan đại nhân lộ ra tươi cười“Đời này ả cũng không có hài tử được.”
“Nếu không tại tiện nhân này, Lan gia chúng ta sao có thể rơi vào tình trạng như hôm nay, không thể để ả tiêu diêu tự tại. Hơn nữa thân là nữ nhân, con rất muốn ả trả qua vài lần nỗi đau mất con.” Khăn lụa trong tay Lan Quý phi đã sớm bị xé nát, hận ý tràn đầy cũng dần dần hạ xuống.
“Tịnh Lâm, Lan gia chúng ta sợ là sẽ bị hủy trong tay tên Hoàng đế giả cừu ăn thịt sói kia. Chỉ là không biết Hoàng thượng có xuống tay hạ sát hay không, ta vẫn nên sớm một chút cáo lão hồi hương, nếu có thể sống sót vậy không còn gì tốt hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...