CHƯƠNG 98: QUỶ CHÂN CHÍNH CỦA TÂY VIỆN
Editor: Luna Huang
Lúc Vu Xá Nguyệtđi rồi, Ngưng nhi núp trong bóng tối, thấy Bạch Liên phân Ti Ti cùng Tiểu Linh đi, lại bảo Thanh Hạnh đến đào đất, cuối cùng thấy được Bạch Liên hạ dược Thanh Hạnh… Từ khi đó bắt đầu, nàng cũng đã rõ ràng mục đích của Bạch Liên.
Cho nên nàng yên lặng theo, thời gian Bạch Liên vút đi nàng lặng lẽ lượm trở về, Bạch Liên đến dàn tế khóc lóc kể lể, nàng cũng đã chuẩn bị xong đồđều nhét vào trong phòng của nàng.
Có thể nói Vu Xá Nguyệt làm xong tất cả, Ngưng nhi phía sau tự do phát huy đem những thứ này vận dụng hết toàn bộ, hai người phối hợp quả thực ăn ý.
Vu Xá Nguyệt uống một hớp nước trà, sau đó buồn ngủ duỗi thắt lưng nói: “Thật mệt a… Bất quá coi nhưđáng giá, sau này viện này chính là thiên hạ của chúng ta, vướng bận đã chết hết. Sau này ngủ cũng ngon chút.”
“Chết?” Ngưng nhi bị lời nàng làm sửng sốt.
“Ngươi không có nghe thấy Vu Hàn Thiên vừa nói sao? Trượng, chúng ta nói chuyện một chốc lát này, Bạch Liên đang bịăn hèo. Cứđánh như vậy, cũng không biết lúc nào mới có thể thực sự tắt thở.” Vu Xá Nguyệt nói, một đôi mắt trêu đùa nhìn Ngưng nhi.
Ngưng nhi sợ hãi, sắc mặt nàng tái nhợt, bảo trì tư thế hồi lâu không nhúc nhích. Nàng thực sự… Chưa từng nếm thử quyết định thống khổ và sinh tử của một người hời hợt như vậy, thậm chí là người kia chính đang chịu đựng.
Vu Xá Nguyệt nghiêm mặt nói: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, ta là giết người.”
Ngưng nhi bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, có chút nóng nảy giải thích: “Ta, ta nhớ kỹ… Ta chính là, ta…” Lời nói của nàng không có mạch lạc, Vu Xá Nguyệt còn lại là kiên nhẫn chờ nàng.
Ngưng nhi dừng lại, nàng bỗng nhiên hít sâu một hơi, sau đó kiên định nói: “Tiểu thư, tất cả những người đối với chúng ta không tốt, Ngưng nhi sẽ không thủ hạ lưu tình. Chúng ta không có không tốt với Bạch Liên, là chính nàng tâm thuật bất chính, đây là nàng tự tìm. Ta, ta sẽ cố gắng thích ứng điều này! Tiểu thư không cần lo lắng cho ta nữa.”
“Ân.” Thấy Ngưng nhi như vậy, trong lòng Vu Xá Nguyệt thư thái rất nhiều.
Thiện lương không phải là không tốt, thế nhưng cũng phải biết chỗ dùng. Sâu viện hầu môn như vậy không nên hiền lành đối với người nào. Đại bộ phận mọi người cùng Bạch Liên một dạng, chỉ cần các nàng không chiếm được mình muốn, vậy vĩnh viễn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với ngươi.
Vu Xá Nguyệt cũng biết Ngưng nhi muốn thích ứng, liền cổ vũ nàng nói: “Ngươi tiểu ni tử này phản ứng thật mau, không nghĩ tới tất cả ngươi đều làm tốt như vậy, ngoài dự liệu của ta a. Như ngươi vậy, ta rất yên tâm.”
Vu Xá Nguyệt uống đủ nước trà, lại từ trên ghếđứng lên, bắt đầu động thủ cởi thắt lưng, chuẩn bị vừa cảm giác bổ túc.
Nàng chính cởi y phục, chợt nghe sau lưng Ngưng nhi cảm khái nói: “Ai nha, thời gian các ngươi tiến viện tử ta còn ở cửa sổ bên kia, vừa thấy người vào được, sợđến ta chạy về nằm giả bộ bệnh. Ta còn sợ vạn nhất có người hỏi tiểu thư về ta, sẽ có người tiến đến kiểm tra. Kết quả ta đây vẫn nằm, cũng không có người tới thăm ta nha.”
Tay của Vu Xá Nguyệt buông xuống, nàng trầm mặc một hồi, sau đóđưa lưng về phía Ngưng nhi chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi… Thật ra là vẫn nằm?”
“Đúng vậy.” Ngưng nhi le lưỡi “Ta lên giường mới phát hiện chưa cởi y phục, vẫn là giấu ở dưới len lén cởi.”
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại, rất nghiêm túc nhìn nàng nói: “Không phải là ngươi ở sau phòng dùng tay ra hiệu cho ta, nói cho ta biết có thể soát gian nhà của Bạch Liên sao.”
Ngưng nhi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thập phần kinh ngạc nói: “Ta, ta không có a. Ta làm sao dám đi ra ngoài.”
“Không có?” Mắt Vu Xá Nguyệt hiện lên nhất đạo tinh quang, nàng nhanh chóng một lần nữa mặc y phục vào, sải bước tiêu sái ra khỏi phòng. Ngưng nhi nhanh lên chạy chậm theo Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt bước đến cửa gian phòng của Bạch Liên, hàng này là gian phòng của nha hoàn, căn phòng của Bạch Liên là gần nhất, gian phòng của nàng có hai bồn hoa cầu hai bên, bên kia chính là tường vây.
Vu Xá Nguyệt khẩn trương tìm kiếm gần đó, trên vách tường, mái hiên tất cảđều tất cảđều không buông tha. Ngưng nhi không biết Vu Xá Nguyệt đây là muốn làm gì, nàng đứng ở một bên hoàn toàn không xen tay vào được.
Rốt cục, Vu Xá Nguyệtở dưới bùn của hoa cầu tìm được nửa dấu chân nhợt nhạt.
Nàng ngồi xổm xuống nhìn dấu chân này, trong lòng là và tức giận không có gì sánh kịp. Gần đây không mưa, vết chân quá cạn, hơn nữa còn không biết dấu chân này có phải là người của mình trong lúc vôýđạp phải không. Thế nhưng… Ngoại trừ nửa vết chân, liền không còn có những đầu mối khác a.
Ngưng nhi thập phần lo lắng nói: “Tiểu thư? Ngườiđây là muốn tìm cái gì a?”
“Quỷ trong viện.” Sắc mặt của Vu Xá Nguyệt âm lãnh không gì sánh được.
“A?” Ngưng nhi kinh hô một tiếng, sau đó phóng giọng thấp khẩn trương nói: “Ta… Ta xem trong viện này, không, không phải đều là tiểu thư ngươi làm sao.”
Vu Xá Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất, dùng sức bóp bóp mũi, suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Linh đâu?”
“Tiểu Linh sáng nay bị Bạch Liên cho đi trù phòng, nói là tiểu thư ngươi ngày hôm nay muốn ăn canh gàác.”
Đúng, Ti Ti đi tiễn phủ y rồi, nàng là nhìn Ti Ti ly khai viện tử. Mà Tiểu Linh đi phòng, bên kia cũng có rất nhiều nhân chứng. Như vậy nhất định là một ngoại nhân làm.
Chỉ tiếc người nọ thật sự là quá mức lợi hại, dĩ nhiên cái gì cũng không lưu lại. Vu Xá Nguyệt rõ ràng tiếp tục tìm cũng sẽ không có kết quả gì, liền táo bạo đứng dậy, lạnh lùng nói: “Trở vềđi.” Sau đó giận đùng đùng rời đi.
Ngưng nhi thấy sắc mặt của Vu Xá Nguyệt sai, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lão lão thật thật theo.
Sau khi trở về Vu Xá Nguyệt liền cởi quần áo nằm ở trên giường. Mặc dù một đêm chưa ngủ, nhưng lúc này nàng vẫn là ngủ không được, cả người tức giận vạn phần.
Lại nữa rồi lại nữa rồi! Trước tờ giấy kia liền không biết là do ai viết, hôm nay lại xuất hiện một người xa lạ thần bí xua tay với nàng! Lẽ nào người nọ làđang nhắc nhở bản thân vô thì vô khắc không bị giám thị sao?
Vu Xá Nguyệt chỉ cần vừa nghĩ tới hiện tại một cái liền có thể có người đang nhìn mình, trong lòng một trận khó chịu.
Nàng giận dửđập sàng một cái, thân thể naỳđến cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng không phải là một kẻ ngu si sao? Tại sao phải có phiền toái nhiều như vậy? Vu Xá Nguyệt bắt đầu nghi vấn thân phận của mình, nàng hiện tại vô cùng hy vọng, nguyên chủ của thân thể này chính là một si thuần trắng, nghìn vạn lần không nên có cái gì.
Bình tĩnh một hồi, trong lòng Vu Xá Nguyệt tiếc nuối quá nhiều tức giận.
Nàng lúc đó thấy người nọ vẫn đứng từ một nơi bí mật gần đó, hơn nữa còn là cho đến lão phu nhân ly khai, bóng người kia mới rời đi. Chỉ tiếc nàng lúc đó tưởng Ngưng nhi, giả như Vu Hàn Thiên bọn họ vừa xuất môn, nàng xoay người đuổi theo, nói không chính xác là có thể thấy chân diện mục của người kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...