CHƯƠNG 275: CÙNG NHAU ĐỘNG THỦ ĐI
Editor: Luna Huang
Hai hài tử thiếu chút nữa mất đi, điều này làm cho Vu Hàn Thiên phi thường nổi giận, lập tức mạnh mẽ vang dội bắt rất nhiều nhân sĩ tương quan. Phàm là có thể cùng chuyện này nhấc lên một chút quan hệ, từ đại trù đến làm việc vặt một người không lọt đều nhốt lại. Nhưng duy chỉ có ma ma phụ trách đưa cơm hôm qua lúc bọn họ bắt người liền lặng lẽ treo cổ ở phía sau phòng.
Những người khác một hỏi ba không biết, truy cứu tới còn có các loại chứng cứ không ở hiện trường, có chừng một chút đầu mâu như vậy cũng đều chỉ hướng chết người. Trận này có cố sự nô tài thí chủ sợ tội tự sát tựa hồ đã hoàn chỉnh rõ ràng, không cần thăm dò nhiều hơn nữa.
Nhưng chỉ là như vậy, lửa giận trong lòng Vu Hàn Thiên căn bản là không phát tiết ra ngoài.. Bị người âm đạo cuối cùng còn không người thừa nhận tất cả, ngược lại là để hắn càng thêm phiền muộn. Hắn nghĩ cách hung hăng thu thập hết một nhóm người, để tướng phủ kế tiếp không dám thở mạnh một cái.
Bên Ninh Sương như thế nào đi nữa thì các chủ tử của mấy viện khác rất có ăn ý ai cũng không ra. Đây chính là nữ nhân bá chiếm độc của tướng gia a, nàng chết là tốt nhất, bất quá không chết các nàng cũng sẽ không bị dính dán chút gì. Dù sao cũng là thỉ chậu vô chủ, ai muốn tới gần a.
Lão phu nhân ở từ đường nhịn một ngày, chờ Vu Hàn Thiên bên kia đều phát xong hỏa mới đi ra. Hai người lập tức thương lượng một chút, lúc trước đã đặt xong tên cho hai nam hài. Một Vu Tử An, một Vu Tử Lam.
Vu Tử An lớn hơn một chút, thân thể tương đối hoàn hảo. Cùng ngày liền được lão phu nhân làm chủ, cho Khương Tình Tuyết trên danh nghĩa làm con thừa tự, trở thành đích tử thứ hai. Sau đó tức thì bị lão phu nhân nhận đến Quần Tinh trai dưỡng, mời hai nãi nương cùng mấy nha hoàn ma ma, lập tức cẩm y hầu hạ.
Vì chiếu cố tâm tình của Ninh Sương, Vu Tử Lam thân thể nhỏ lại càng thêm hư nhược được lưu lại bên người nàng. Tuy nói Ninh Sương cũng được không ít đồ, nhưng thế nào cũng kém hơn so với Quần Tinh trai của lão phu nhân.
Một đôi song sinh tử, xem như là từ lúc sinh ra đã có hai đường vận mệnh bất đồng.
——
Văn Hiên viện.
Khương Tình Tuyết nặng nề vừa vào cửa, chỉ thấy Vu Tử Kỳ đỏ mắt ngồi ở trên giường đờ ra, vừa nhìn lại càng dọa sợ nàng.
“Nương.” Vu Tử Kỳ há miệng, thanh âm khàn khàn thập phần đáng sợ, “Thứ đó thay thế ta, đã đưa qua chưa?”
“Cái này. . .” Trong lòng Khương Tình Tuyết khổ sáp, nhất thời không biết làm sao trấn an Vu Tử Kỳ.
“Lẽ nào ta cứ tính như vậy? Dựa vào cái gì a!” Vu Tử Kỳ thấy nàng ngầm đồng ý, bỗng nhiên giùng giằng rống giận, “Rốt cuộc nàng có phải tổ mẫu của ta hay không a! Làm sao có thể đối với ta như thế! Nàng cũng không tới nhìn ta một chút, ngược lại là nhớ thương thứ xuất ti tiện kia ——”
Khương Tình Tuyết mau đè Vu Tử Kỳ, lo nghĩ thấp giọng khuyên hắn, “Ta biết ngươi khổ, những thứ này nương nhất định đòi lại cho ngươi, nhưng cái khác vẫn là chờ qua một thời gian ngắn mới nói.”
Trong khoảng thời gian này tâm tình Vu Tử Kỳ phập phồng càng kịch liệt, vốn là ăn to nói lớn, nàng thật lo lắng bị người nghe thấy, họa từ miệng ra a!
“Nương! Tốc chiến tốc thắng đi!” Trong mắt Vu Tử Kỳ lóe ra hỏa diễm.
Vọng Thư Uyển.com
Khương Tình Tuyết ngẩn ra không có lên tiếng, Vu Tử Kỳ vội vàng nói: “Lần trước ngươi nói qua một thời gian ngắn danh tiếng hạ xuống liền tiến hành bước tiếp theo, kết quả chính là đã nhiều năm! Nếu như lúc trước động tác của ngươi nhanh một chút, hiện tại nào còn Vu Xá Nguyệt a!”
“Ngươi xem cha người là phế vậy sao!” Khương Tình Tuyết bị kích thích cũng có chút hỏng mất, nàng hơi yếu khóc lên, “Nhãi con kia cho ta cho làm con thừa tự cũng không phải ta quyết định của ta a, chuyện này nói vậy cha ngươi cũng là âm thầm ủng hộ, bằng không sao thuận lợi vậy. Ta hiện tại nói có ích lợi gì a. Ngươi không thể chờ một chút sao.”
Nhưng Vu Tử Kỳ cũng không chịu nhịn, hắn dùng hắn dùng đẩy Khương Tình Tuyết ra khởi xướng điên, cao giọng nộ, “Ta còn chờ thế nào a! Vu Xá Nguyệt đả thương ta còn lên làm quận chúa, tổ mẫu thấy ta vô dụng lập tức liền có lập tức liền có đích tôn cho nàng bế! Ta cũng sắp thành phế nhân vô dụng rồi!”
“Tử Kỳ!” Khương Tình Tuyết suy nghĩ một chút, cắn răng một cái ôm lấy hắn nói, “Được rồi được rồi, cái này nương nghĩ biện pháp. . .”
——
Ước chừng bảy tám ngày sau, cơn tức của Vu Hàn Thiên được dẹp loạn, hai hài tử tường an vô sự, thân thể của Ninh Sương cũng ổn định không ít.
Tướng phủ năm nay sóng to gió lớn nhiều lắm, đã kích thích người có chút sắp chết lặng.
Vu Xá Nguyệt ở bên ngoài gặp Trầm Nhan Hoan trở về, chính một mình đi tới phụ cận tây viện, nàng liền chậm rãi ngừng cước bộ. Quả nhiên, phía sau truyền tới một thanh âm khiếp khiếp nói: “Tam tỷ tỷ. . .”
Nàng quay đầu lại, đó là Vu Âm Nhi thật lâu đều không có lui tới. “Ngũ muội muội có việc?” Vu Xá Nguyệt mặt lạnh hỏi.
Vu Âm Nhi vốn là tội nghiệp ánh mắt của có chút ướt át, len lén nắm bắt tay áo nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ hà tất mỗi lần đều như vậy ——”
“Ta mỗi lần đều là nói chuyện rất bình thường,” Vu Xá Nguyệt cắt đứt nàng. Đối với người sờ không trúngm tạm thời làm địch nhân tương đối an toàn.
Trong mắt Vu Âm Nhi nước mắt súc tích càng nhiều, nàng tiến lên hai bước không khống chế được nghẹn ngào, “Tam tỷ tỷ, ta muốn gặp tiểu vương gia một lần. . . Ta đây, thật là, là có chuyện quan trọng. Ta, ta nói ra suy nghĩ của mình. . .”
Vu Âm Nhi nói chút nói năng lộn xộn, tựa hồ là bị thiên đại ủy khuất. Vu Xá Nguyệt toàn bộ đều định trụ, trong lòng phiền muộn, nàng phát hiện một khi nữ nhân cùng Ngự Cảnh nhấc lên quan hệ, nàng sẽ có loại cảm giác bị kẻ trộm để mắt tới. ( mặc dù nàng thừa nhận như vậy thực sự rất để người ghét)
Nàng bỏ qua ý tứ muốn gặp Ngự Cảnh của Vu Âm Nhi, chỉ kính tự hỏi: “Vậy ngũ muội muội có cái gì nói cứ nói, vô luận nói cái gì, ta đều giúp ngươi truyền cho hắn.”
Vu Âm Nhi nháy mắt mấy cái, nước mắt tích lâu bùm bùm rớt xuống, “Tam tỷ tỷ, ta còn ta còn không hiểu rất nhiều, cũng không biết cảm tình của tỷ tỷ và tiểu vương gia đến cùng là dạng gì. . .”
“?” Vu Xá Nguyệt nguy hiểm ngưng, nếu như Vu Âm Nhi dám sẽ nói ra câu nói kia, nàng khó bảo chứng có thể hay không có tính tình tốt hay không.
“Nên tỷ tỷ ngươi tin tưởng ta, ta, ta thực sự không muốn làm như vậy. . .”
“Ngươi tốt nhất gỡ đầu lưỡi nói thắng cho ra!”
Ngay lúc Vu Xá Nguyệt vận sức chờ phát động, Vu Âm Nhi lấy tay che mặt khóc ra thành tiếng, “Tổ mẫu nói, nói tỷ tỷ là quận chúa, sau này gả đi cũng phải mang theo của hồi môn. . .Nhưng ta không muốn a, ta có chút sợ. Tổ mẫu nói cho ta chỗ tốt, nhưng ta vẫn sợ a. . .”
Câu này tuy rằng loạn, nhưng Vu Xá Nguyệt trong nháy mắt hiểu rõ nguyên do. Tâm tình nguyên bản tức giận của nàng bỗng nhiên có chút phức tạp —— lão thái thái này quả nhiên là định nhét người cho Ngự Cảnh sao? Nhưng có thể khoa trương một chút hay không? Tối thiểu nàng đến cùng gả hay không cũng còn là vấn đề, lão thái bà này nghĩ có xa quá rồi không.
Vu Âm Nhi không có nghe phản ánh, liền ngẩng đầu theo khe hở nhìn, phát hiện Vu Xá Nguyệt vẫn là nhìn mình để người phỏng đoán không ra tâm tư của nàng.
Vu Âm Nhi ngẩn người tại đó một lát, Vu Xá Nguyệt mới nói với nàng bốn chữ, “Ta đã biết rồi.” Nói, xoay người đi về phía tây viện.
Vu Âm Nhi kinh hãi, vội vã gọi nàng, “Tam, tam tỷ tỷ!”
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt cũng không quay đầu lại, đẩy viện môn ra tiến vào. Xung quanh an tĩnh lại, Vu Âm Nhi im lặng không lên tiếng đứng ở chỗ cũ một hồi, trầm tĩnh một lát sau, bỗng nhiên cũng xoay người ly khai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...