CHƯƠNG 262: XUẤT HIỆN ĐÚNG LÚC
Editor: Luna Huang
Vu Hàn Thiên nghe được giọng giễu cợt phân minh của Vu Xá Nguyệt, nàng nói mỗi một chữ thêm chảy máu cũng vẫn còn đang mỉm cười đối với hắn mà nói là khiêu khích tuyệt đối. Hắn rất hối hận, tại sao phải dễ dàng tha thứ hài tử ghét nhất trong phủ hoành hành ngang ngược lâu như vậy!
“Tử Kỳ, Tử Kỳ của ta a… Hài tử đáng thương của ta…” Khương Tình Tuyết lòng có phẫn nộ, nàng siết tay của con trai khóc rống chảy nước mắt, “Vậy phải làm sao bây giờ a, sau này còn tốt được sao, còn có thể đi được sao! Sau này tiền đồ của Tử Kỳ làm sao bây giờ a!”
Rốt cục có người nhắc tới bệnh tình rồi, phủ y ở một bên lắc đầu thở dài, “Phu nhân người bình tĩnh một chút, mặc dù lớn chân của thiếu gia sợ rằng, chỉ sợ là phế đi. Bất quá cứu trị đúng lúc, sau này cũng chính là bước đi sẽ xiêu vẹo…”
Khương Tình Tuyết cùng Vu Tử Kỳ chợt nghe tin dữ đều là cả người ngẩn ra, chợt nghe lão phu nhân bỗng nhiên thở dài một hơi, trực tiếp khí hôn mê bất tỉnh.
“Lão phu nhân ——”
“Nương!”
Vu Hàn Thiên vội vàng tiến lên ôm thân thể ngã xuống của lão phu nhân, ghế cùng ấm trà hai bên trái phải ngã xuống đất vỡ nát.
Bên kia bận một đoàn, bên này trong góc phòng, Vu Xá Nguyệt chậm rãi từ dưới đất bò dậy. Sắc mặt nàng bình tĩnh vỗ vỗ y phục, đơn giản chỉnh nếp uốn cùng bụi trên người một chút, nếu như không nhìn đầu vai của nàng, phân minh tựa như một người không có chuyện gì.
Lúc này trong lòng của nàng chính là cảm giác có chút đáng tiếc, dù sao ở tướng phủ ra vẻ đáng thương giả bộ lâu như vậy, ngày hôm nay rốt cục phá công rồi. Chỗ tốt chân chính còn chưa đủ bù đắp công lao, trước kia đều giả bộ phí công… Thực sự là một súng được giải phóng.
Nàng đối với mấy người này trái lại không có thất vọng quá lớn gì, dù sao từ vừa mới bắt đầu liền biết tâm của bọn họ là gì, không có kỳ vọng cũng không có thất vọng. Nhưng bao nhiêu cũng có chút khó chịu, dù sao… Vô luận thiệt hay giả, mọi người đều là hoà thuận vui vẻ chung sống mấy tháng, mặc kệ tâm tư gì sau lưng biểu hiện ra đều là che chở cho nhau. Kết quả những người này quả thật là một chút cảm tình với nàng cũng không có a ~
Phủ y ở bên kia lại là ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng lại là châm cứu điểm huyệt giằng co hơn nửa ngày, lão phu nhân lúc này mới chuyển tỉnh. Nàng vừa mở mắt liền trực câu câu nhìn Vu Hàn Thiên cấp thiết, bi thiết mà lẩm bẩm, “Xong… Xong…”
Vọng Thư Uyển
Đó là nam hài đích xuất duy nhất của tướng phủ… Huyết mạch chính thống duy nhất a…
Vu Tử Kỳ ở trên giường kinh hồn nhìn lão phu nhân, nghe được mấy từ này, hắn tự nhiên là hiểu rõ ý nghĩa. Vì vậy vừa đau khóc kêu rên vừa đấm vào giường hô, “Nếu là thành phế nhân, vậy ta sống còn có ý gì! Không bằng để ta trực tiếp đi tìm chết a! Vu Xá Nguyệt, vì sao ngươi không giết ta cho thống khoái!”
Khương Tình Tuyết đau lòng ôm nhi tử, lão phu nhân nghe thanh âm như vậy lại tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Vu Hàn Thiên tức giận quanh thân đều đang run rẩy, hắn thở sâu quay đầu lại nhìn Vu Xá Nguyệt. Chỉ thấy Vu Xá Nguyệt chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, không hề có chút sợ nhìn trở về, có vài phần thanh liêm phong thái của người bảo thủ.
Tay phải của Vu Hàn Thiên chậm rãi siết chặt, giữa ngón tay phát sinh thanh âm răn rắc, hắn nộ quát một tiếng, “Người đến!”
Lời hắn còn chưa dứt, một sai vặt liền vọt vào cửa kêu lên: “Lão gia! Tiểu vương gia tới!”
Khương Tình Tuyết vừa nghe liền đứng dậy, Ngự Cảnh thế nào không sớm không mượn mà tới, hết lần này tới lần khác lại lựa đúng lúc đến giải vây?
“Hắn có chuyện gì!” Vu Hàn Thiên vừa sợ vừa giận gào thét, cả người như hỏa sơn phun trào.
Sai vặt bị tiếng rống làm sợ, yếu yếu nói: “Cái này, nô tài cũng không biết tiểu vương gia tới lúc nào, tiểu vương gia hình như bỗng nhiên xuất hiện, liền, liền nói là ở tây viện không tìm được người, bảo khiếu đi tìm tam tiểu thư…” Hắn vừa nói vừa Vu Xá Nguyệt một thân máu, nửa câu sau âm thanh cũng thay đổi.
Vu Hàn Thiên bỗng nhiên một chưởng đánh nát bàn tròn bên cạnh, ầm ầm một tiếng mảnh nhỏ nhào đầy đất, vô luận là Vu Tử Kỳ hay lão phu nhân đều thu thanh thế, trong lúc nhất thời trong phòng không người nói chuyện.
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên nói, “Cha lần trước phân phó, Nguyệt nhi làm rất tốt.”
Vongthuuyen.com
“Ngươi nói cái gì?”
Nàng lộ ra dáng tươi cười hơi yếu, “Cha bảo hảo hảo dụ dỗ tiểu vương gia, tiếp thu lấy lòng tiểu vương gia, nghĩ hết biện pháp để tiểu vương gia thích Nguyệt nhi… Nguyệt nhi làm được.”
Sắc mặt của Vu Hàn Thiên giống như là nuốt ruồi một dạng ác tâm. Lão phu nhân hơi yếu giơ tay lên kéo tay áo của Vu Hàn Thiên, hắn lập tức nghiêng đầu nhìn lão thái thái một mắt, chống lại đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Hắn hiểu ý tứ của mẫu thân mình…
“Ngươi về trước đi, chuyện này quay đầu lại ta tính sổ với ngươi.” Những lời này là Vu Hàn Thiên cắn răng nói xong.
“Nga, vậy đa tạ cha rồi ~” Vu Xá Nguyệt hờ hững nói, phiêu nhiên ra khỏi phòng.
Vu Xá Nguyệt lướt qua người hắn, hắn thật hận không thể đưa tay bóp chết tai họa này.
Vu Xá Nguyệt vừa ra khỏi cửa cũng cảm giác trên người đặc biệt hư, một đường chạy chậm đến viện. Rất nhiều nha hoàn ở trên đường thấy nàng cũng nàng cũng thấp thấp kinh hô, nhưng Vu Xá Nguyệt căn bản không để ý tới.
Nàng vừa vào cửa liền đụng phải Ngự Cảnh chờ ở cửa, nàng ngạc nhiên hỏi hắn, “Sao ngươi lại tới đây.”
Nhãn thần của Ngự Cảnh tối sầm lại, lôi kéo tay không bị thương của nàng đi vào trong, “Là A Ly đưa tin tức, trên người nàng làm sao.”
“Không có việc gì, tiểu thương, nhìn dọa người mà thôi.”
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Ti Ti cùng Tiểu Linh vẫn là rất đỏ mắt. Các nàng đóng kỹ viện môn, Ngự Cảnh một đường mang người vào trong phòng.
“Qua đây cho ta xem.” Ngự Cảnh nói mà bắt đầu mở y phục của Vu Xá Nguyệt, thấp giọng hỏi nàng, “Vu Tử Kỳ làm sao sẽ bỗng nhiên qua đây.”
“Là Tân Ngư chỉ đường, hắn định tìm chút phiền toái cho ngươi.”
“Xem ra ta trước phải giải quyết hắn rồi.” Thanh âm của Ngự Cảnh xen lẫn tức giận.
Vu Xá Nguyệt căn bản không cảm thấy cánh tay để người nhìn thì sẽ thế nào, tùy ý Ngự Cảnh lột áo khoác của nàng. Bên trong nàng mặt một mạt hung thiển tử sắc không thêu hoa, đầu vai bị đâm một vết đao lớn vẫn còn chảy máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...