CHƯƠNG 165: ĐÊ ĐOAN BẨY RẬP
Editor: Luna Huang
Hai người đang muốn lén lén lút lút chạy trốn, bỗng nhiên chợt nghe bên kia mơ hồ có quát lớn giảm thấp xuống.
Vu Xá Nguyệt nhìn sang, vừa lúc xuyên thấu qua khe hở của vũ cơ vũ đạo, nhìn thấy Vu Tử Nghị cùng Vu Tịnh Hoa.
Nàng nheo mắt lại, nhìn thấy Vu Tử Nghị chính thấp thân thể, cầm viên cầu trong suốt trong tay, ngồi xổm hai bên trái phải của Vu Tịnh Hoa. Xem bộ dáng là hắn rơi mất cái vật kia, vừa lúc lăn đến chỗ Vu Tịnh Hoa, hắn mò qua đó tìm.
Thế nhưng Vu Tịnh Hoa phát hiện hắn, bắt hắn lại.
Vu Tịnh Hoa thừa dịp ti trúc quản huyền che giấu, răn dạy Vu Tử Nghị: “Ai bảo ngươi đạp váy của ta!”
Vu Tử Nghị cau mày phản bác, “Ta không có đạp váy của nhị tỷ tỷ.”
Ba ——
Vu Tịnh Hoa ba một cái tát ném đến trên mặt của Vu Tử Nghị. Nhưng mà yến hội này ca vũ thăng bình, ăn uống linh đình, ngoại trừ Vu Xá Nguyệt đang nhìn ra, ai cũng không có nghe thấy tiếng tát tai “Nho nhỏ” này.
Vu Tử Nghị bị đánh đầu nghiêng qua một bên, Vu Tịnh Hoa mang theo góc váy cả giận nói: “Ngươi không đạp? Vậy đây là cái gì?”
Dấu giày trên váy nàng là lão phu nhân đạp. Vu Xá Nguyệt lập tức hiểu, Vu Tịnh Hoa bất quá chỉ là muốn tìm xả khí mà thôi. Trước đây, Vu Tịnh Hoa tức giận, đều là tìm sỏa cô nương như nàng phát hỏa, sau lại sỏa cô nương khỏi bệnh Vu Tịnh Hoa không thể trêu vào, nàng bắt đầu ít đi một trái hồng để bóp.
Vu Tử Nghị xoay đầu lại, nhíu mày nói: “Ta không đạp.”
Vu Tịnh Hoa nhìn Vu Tử Nghị loại đánh như thế nào cũng không phản ứng này giận không chỗ phát tiết, đánh so với lúc chưa đánh càng thêm tức giận, nàng chỉ vào mũi của Vu Tử Nghị cả giận nói: “Ngươi còn chưa cút.”
“…” Vu Tử Nghị nhìn Vu Tịnh Hoa một mắt, sau đó đứng thẳng người, nắm chặt cầu xoay người ra khỏi phòng khách.
Mà Vu Tịnh Hoa vẫn còn oán giận với Mạnh di nương, “Người này thực sự là ác tâm!”
Vu Xá Nguyệt ở đó nhìn, Ngưng nhi tự nhiên cũng nhìn thấy, nàng thở dài bên tai Vu Xá Nguyệt nói rằng: “Ai, nhị tiểu thư trước đây chính là bắt nạt kẻ yếu như vậy, ngũ tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đều là nàng thích khi dễ. Cũng may tiểu thư ngươi hiện tại không sao.”
“Ai, đi thôi.” Ngày của mọi người cũng không tốt nha ~ muốn xoay người vẫn phải là nhìn bản thân.
——
Vu Lưu Vân vốn là vẫn nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, nàng thấy Vu Xá Nguyệt chuẩn bị ra khỏi phòng khách, vì vậy trong mắt lóe lên tinh quang, liền cũng đi theo.
Bất quá vị trí của nàng quá mức gần trên, nên nàng đi, lập tức đưa tới chú ý của Vu Tử Kỳ.
Vu Tử Kỳ ân cần hỏi han: “Muội muội, ngươi làm sao vậy.”
Vu Lưu Vân xoay người nhẹ nhàng thi lễ với bọn họ, ôn nhu nói: “Lưu Vân đi ra ngoài hít thở không khí, thất lễ.”
Tân Ngư dùng tay chống má, lười biếng cười gật đầu với nangf: “Không có chuyện gì.”
Gương mặt của Vu Lưu Vân đỏ lên, cúi đầu xoay người đi.
Vu Tử Kỳ tiếp tục miệng lưỡi lưu loát nói, mà Tân Ngư nhìn bóng lưng Vu Lưu Vân rời đi như có điều suy nghĩ, căn bản không có nghe Vu Tử Kỳ nói gì đó.
——
Vọng Thư Uyển
Trong hoa viên, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đang bước chậm.
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt chợt dừng bước, xoay người nói với Ngưng nhi: “Ngươi đi xem trên mặt của Tử Nghị thế nào. Hắn một mình, vừa không có một sai vặt nha hoàn bồi. Nếu như hắn có thương tích, ngươi thượng chút dược cho hắn, đến phòng ta lấy là được.”
Nhãn tình của Ngưng nhi sáng lên, nàng vẫn ân nhẹ, sớm liền muốn giúp hài tử kia một tay rồi, chẳng qua là chưa dám mở miệng mà thôi. Không nghĩ tới tiểu thư cư nhiên cũng có tâm tư này, cho nên nàng vui sướng đáp ứng: “Ai! Vậy Ngưng nhi rất nhanh thì sẽ trở lại!”
“Ân, mau đi đi.” Vu Xá Nguyệt gật đầu, Ngưng nhi lập tức xoay người chạy.
Ngưng nhi bên kia mới vừa đi, bên cạnh khúc quanh đi ra Vu Lưu Vân. Nàng lẻ loi một mình, không mang theo Anh Đào, tuy rằng một thân đẹp đẽ quý giá, nhưng quanh thân còn tản ra lãnh khí. Nàng đi tới âm trắc trắc nói: “Tam muội muội a, ngươi trái lại thức thời.”
Vu Xá Nguyệt khẽ mỉm cười nói: “Đại tỷ có chuyện muốn cùng ta tâm sự, ta tự nhiên là phải chủ động một chút mới tốt. Lúc này mới có thể biểu đạt tôn kính của ta đối với đại tỷ a.”
Kỳ thực, nàng là rời chỗ nhìn thấy Vu Lưu Vân cũng đứng dậy rời chỗ, thuận tiện, còn thấy nàng lúc đi cầm một dao nhỏ.
Tuy rằng Vu Lưu Vân thể chất kém một chút, không phải là đối thủ của mình, nhưng nàng lo lắng Ngưng nhi có thể thụ liên lụy gì hay không. Bởi vì, Vu Lưu Vân cũng biết khí lực của nàng cực đại, vậy chắc chắn sẽ không chọn cứng đối cứng. Thế nhưng, vạn nhất lộng khổ nhục kế…vậy lựa chọn tốt nhất của nàng là vu hãm Ngưng nhi a, nên để Ngưng nhi đi trước là tốt nhất.
Vu Lưu Vân hiện tại bởi vì chuyện của thái tử đã sắp cử chỉ điên rồ, nói, nàng là vì địa vị thái tử phi mà điên rồi. Cho nên nàng trạng thái hiết tư để lý này của nàng nếu như khởi xướng, Vu Xá Nguyệt thật không có nắm chắc có thể toàn thân trích xuất.
Vu Lưu Vân đi tới trước mặt nàng, âm lãnh cười nói: “Vu Xá Nguyệt, ngươi đã là người thức thời như thế, vậy ngươi nên biết một chút, thái tử tuyệt đối sẽ không cần loại thứ xuất này như ngươi!”
Vu Xá Nguyệt lặng lẽ nhìn nàng, tĩnh đợi lời sau.
Như đã đoán trước phẫn nộ không có ở xuất hiện trên mặt của Vu Xá Nguyệt, Vu Lưu Vân tức giận tiếp tục nói: “Hoàng thất tuyệt đối không có khả năng để loại người như ngươi làm thái tử phi. Dù cho có thể để cho ngươi làm trắc, hoàng thượng còn phải suy nghĩ bệnh trước kia của ngươi một chút. Dù sao bệnh ở đầu óc, sau này nếu là có người nói tức phụ của hoàng thất là một kẻ ngu si, ngươi là tội nhân thiên cổ rồi.”
“Nga.” Vẻ mặt của Vu Xá Nguyệt hờ hững nhìn Vu Lưu Vân thao thao bất tuyệt, sau đó nhún nhún vai, “Vậy sau đó thì sao? Đại tỷ tỷ cố ý qua đây, chính là muốn nói với ta những thứ bừa bộn này?”
“Trong lòng ngươi đã minh bạch, vậy sau này ngươi ít quấn quít lấy thái tử!” Vu Lưu Vân cáu kỉnh quát lớn. Nàng thật là phi thường phi thường chán ghét loại được các nam nhân ghé mắt này như Vu Xá Nguyệt, lại làm bộ không thèm để ý chút nào, làm bộ làm tịch!
Nhưng mà nàng chưa suy tính, nàng chê bai hình dạng của Vu Xá Nguyệt, trên thực tế lại là bộ dáng của mình.
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, dựa vào trên lan can ở một bên, cười duyên hỏi: “Nha ~ con mắt nào của đại tỷ tỷ thấy ta quấn quít lấy thái tử? Ta thật đúng là thật tò mò.”
“Ngươi nếu là không quấn quít lấy quấn quít lấy, vì sao thái tử sẽ cùng ngươi nói chuyện! Còn có lần trong cung kia! Ngươi, ngươi nghĩ rằng ta cứ như vậy buông tha ngươi sao!” Chiếu tính tình trước kia của Vu Lưu Vân, nàng sớm muốn động thủ đánh người, nhưng là bây giờ. . . Nàng đã không còn dám động thủ với Vu Xá Nguyệt nữa.
“Nguyên lai nói chuyện chính là quấn quít lấy a, vậy ta thật sợ a!” Vu Xá Nguyệt cười rộ lên, còn khoa trương ôm cây cột nói: “Ai nha, đại tỷ tỷ, ta. . . Ta không thích nữ nhân a, đại tỷ tỷ ngươi đừng quấn quít lấy ta ~”
Nhìn Vu Xá Nguyệt cuồng vọng ở trước mặt mình cười ha ha diễn trò, sắc mặt của Vu Lưu Vân đen sắp chảy nước, nàng chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt cả giận nói: “Ngươi —— ha ha, hảo, tam muội muội lần này tỉnh mộng, mồm mép thực sự là lợi hại. Tỷ tỷ ta rất bội phục a.”
Vu Xá Nguyệt sửa sang biểu tình một chút, lại khôi phục hình dạng lạnh nhạt nói rằng: “Quá khen quá khen ~ cái khác lợi hại hay không không dám nói, mắng tiện nhân lại rất thành thạo.”
vongthuuyen.com
Sắc mặt của Vu Lưu Vân tái nhợt vạn phần, chẳng bao lâu, người trước mắt này xấu lại sỏa nhận hết thóa mạ cùng ấu đả, đó là nàng để người này quỳ xuống liếm hài, nàng cũng là có thể làm. Mà hôm nay. . . Người đã từng như là bụi bặm chồng chất cùng khăn lau kia, lại dám làm càn như vậy với nàng!
Vu Lưu Vân tức giận, nàng lớn tiếng bày đặt ngoan thoại nói: “Hảo! Ngươi đã không nghe ta khuyên, vậy chúng ta chờ xem, nhìn thái tử đến cùng có thể cần loại người thân phận đê tiện này như ngươi hay không.”
Vu Xá Nguyệt buông cây cột ra, từ từ tới gần nàng, cười nói: “Đại tỷ tỷ ~ ngươi đã xác định thái tử không có khả năng cần loại nữ nhân đê tiện này như ta vậy, vậy ngươi khẩn trương cái gì a?”
“Ta không phải là khẩn trương!” Vu Lưu Vân hung hăng trừng mắt nàng, “Ta chỉ khuyên ngươi đi đường vòng, miễn cho đến lúc đó mất mặt, chọc cho tướng phủ đều trên mặt không ánh sáng như ngươi! Ta là nhất định sẽ gả cho thái tử, bởi vì thái tử có ý với ta, mà ngươi, ngươi như thế nào quấn quít lấy thái tử đi nữa, cũng sẽ không đổi được bất kỳ kết quả gì! Nếu như vậy, ta còn là hy vọng tam muội muội có thể thu liễm một chút, như vậy chứng ta vẫn là dễ nhìn một chút.”
“Ngươi thật là muốn mọi người dễ nhìn, có chuyện liền không nên làm ~” Vu Xá Nguyệt nhón chân lên, càng áp sát bên tai của Vu Lưu Vân, thì thào nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi và Khương tỷ tỷ đối với ta như vậy, ta thật sự là vô cùng cảm kích, ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ân tình mấy năm trước của các ngươi nga ~ nên chuyện của thái tử ngươi cũng đừng lo lắng, vì có thể báo đáp ngươi, ta sẽ không cùng ngươi cướp nga ~”
Vu Lưu Vân nghe thanh âm quỷ mị này quanh thân phát lạnh, nàng làm sao có thể tin tưởng Vu Xá Nguyệt vừa những thứ kia là thật! Nàng kinh hoảng lui về phía sau hai bước rời xa nàng, sau đó cả giận nói: “Không, ngươi không phải là Vu Xá Nguyệt! Tiện nhân kia không có khả năng giống như ngươi vậy!”
Trước mắt người này ở Long Phục đã thành đề tài nóng hổi, tất cả mọi người đang nói nàng như một thần tiên, nàng thế nào lại là tam muội muội đê tiện kia! Mẫu thân đã từng nói nàng có thể là giả, nói không chính xác là giả thật a!
“Ta thế nào? Giống ta một dạng, không chịu bị ngươi khi dễ chính là giả?” Vu Xá Nguyệt đưa tay ôm nơi từng có thai ký, bỗng nhiên phóng cao âm lượng nói: “Ta chính là Vu Xá Nguyệt a, ngươi xem một chút, có phải ta hay không, có phải ta hay không a!”
Vu Lưu Vân bị âm lượng của Vu Xá Nguyệt chấn đến lòng căng lên, trước mắt Vu Xá Nguyệt bụm mặt, tựa hồ cùng sửu bát quái có thai ký trong trí nhớ cùng một chỗ, sau đó dung hợp thành một người —— chính là người trước mắt này.
Trong lòng nàng bỗng nhiên có một loại nghĩ cách quái dị kinh khủng, đó chính là. . . Kỳ thực Vu Xá Nguyệt đã chết, bị Tân Chỉ giết chết, chết theo Doãn Thu Minh!
Vu Xá Nguyệt trước mắt này, thật ra là quỷ hồn về tìm các nàng đòi nợ!
Vu Lưu Vân vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy trên mặt Vu Xá Nguyệt chợt lóe lên ánh sáng lạnh lam lục sắc quỷ mị, trong nháy mắt đó, nàng tựa hồ còn nhìn thấy linh hồn dữ tợn trên mặt của Vu Xá Nguyệt vặn vẹo thét chói tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...