Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

CHƯƠNG 159: TƯỚNG PHỦ ÂM THỊNH DƯƠNG SUY
Editor: Luna Huang
Hàn Y chuẩn bị mã xa thập phần rộng rãi thư thích, từ bên ngoài nhìn, so với bách hoa yến, mã xa của Vu Hàn Thiên cùng Khương Tình Tuyết tốt hơn nhiều.
Sau khi hai người đi vào phát hiện không gian nội bộ cũng rất lớn, trang sức thập phần trang nhã cao quý, một điểm cũng không kém nhã gian Xuy Tuyết các.
Vu Xá Nguyệt vừa thấy cái đệm mềm, nhịn không được trực tiếp ngã lên, nàng quá mệt mỏi, nên nằm đưa chân không có chút hình tượng nào, Ngưng nhi theo thói quen ngồi ở bên cạnh nàng.
Mã xa chậm rãi chạy, Ngưng nhi còn trầm tĩnh trong chuyện lúc nãy vô pháp thoát khỏi. Vu Xá Nguyệt chính quan sát mã xa, chợt nghe Ngưng nhi thập phần tức giận mắng: “Mặt người dạ thú! Thực sự là tức giận a, làm sao có thể nói lung tung như vậy.”
Vu Xá Nguyệt không thèm để ý chút nào quay quay lưu tô trong tay nói, “Cây to đón gió, điểm này là ta trước bỏ quên.”
Ngưng nhi mím môi, lo lắng hỏi: “Tiểu thư có muốn để tiểu vương gia nhúng tay hỗ trợ hay không?” Nàng nghe tiểu thư nói, cùng tiểu vương gia phải trợ giúp lẫn nhau.
Đề nghị của Ngưng nhi Vu Xá Nguyệt không phải là chưa cân nhắc qua, nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Quên đi, hắn gần đây không phải là cũng không ở sao, hơn nữa mọi việc tốt nhất tự mình làm.”
Vạn nhất Ngự Cảnh năng lực quá lớn, giúp quá nhiều, nàng bì không lại thì nguy, loại sự tình này, Vu Xá Nguyệt tình nguyện để cho người khác thiếu nhân tình của mình. Huống hồ… Chỉ có mình mới là đáng tin cậy nhất a, nàng và Ngự Cảnh là dùng lợi ích buộc chặt. Nếu có không thể song doanh (Luna: Cả hai cùng thắng), loại quan hệ này sẽ đổ nát.
Nàng không muốn để cho bạn hợp tác biết quá nhiều.
Xe rất nhanh thì đến phụ cận tướng phủ, vì để tránh phiền phức, Vu Xá Nguyệt bảo xa phu dừng mã xa ở địa phương cách hậu môn tướng phủ một con phố. Nàng không muốn để cho người biết nàng ra ngoài, dù cho bị thấy, nàng cũng không muốn để người biết nàng làm sao trở về.
Sau khi xa phu rời khỏi, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đi bộ còn vài bước sau cùng. Lúc này sắc trời đã đen không sai biệt lắm, mơ hồ có thể thấy mấy ngôi sao tử hồng xa vời thoáng hiện.
Hai cô nương một đường đi một đường trò chuyện, “Còn bảo hôm nay sớm chút trở về ~”

“Đúng vậy, lại đụng chuyện.”
“Mỗi một lần đều có người thật kỳ quái ai ~”
Các nàng đang nói chuyện, bỗng nhiên chỉ thấy hậu môn tướng phủ cư nhiên đậu một chiếc mã xa lại nhỏ lại cũ nát. Trước xe ngựa có hai bóng người ôm cùng một chỗ, hôn nhẹ mật mật, khó bỏ khó phân.
Vu Xá Nguyệt dừng bước, híp mắt nhìn sang. Ngưng nhi sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nàng ngạc nhiên chỉ vào hai người kia nói: “Ai? Cái kia không phải là ——”
“Vu Lệ Hương.” Vu Xá Nguyệt mỉm cười.
Ngưng nhi hít một hơi lãnh khí, Vu Xá Nguyệt kéo nàng qua, hai người núp ở phía sau một thân cây hai bên trái phải nhìn lén. Phản chính bây giờ sắc trời hôn ám, thị lực của người có tốt hơn nữa cũng khó phát hiện các nàng.
Các nàng thăm dò nhìn, chỉ thấy nam tử kia đang cúi đầu hôn mặt của Vu Lệ Hương, một đôi tay của hắn còn nhẹ nhàng nắn bóp đầu vai của Vu Lệ Hương.
Mặt của Ngưng nhi đỏ, nàng khẩn trương kéo cánh tay của Vu Xá Nguyệt, kích động nói: “Nga! Thật là tứ tiểu thư.”
“Suỵt ——”
Hai người kia hôn đã lâu mới buông ra, nam nhân cúi đầu ở vành tai và tóc mai chạm vào của Vu Lệ Hương nói mấy câu gì đó, sau đó chuyển lên xe ngựa, tự mình lái xe rời đi.
Mã xa kinh qua chỗ núp của Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi, Vu Xá Nguyệt còn lôi kéo Ngưng nhi nhích về sau. Nam tử kia không có phát hiện bất cứ dị thường nào, rất nhanh tiêu thất trong bóng chiều.
Mà Vu Lệ Hương đứng ở cửa, vẫn nhìn phương hướng nam nhân ly khai hồi lâu, mới lưu luyến xoay người vào cửa.
Sau khi Vu Lệ Hương rời đi, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi âm thầm đi ra. Ngưng nhi kinh ngạc nói: “Tứ tiểu thư cư nhiên cùng người tư thông?”

Vu Xá Nguyệt cười khẽ, hai người này chắc là “Thành công” Một đôi trên bách hoa yến đi, trách không được ngày đó lúc trở về, trạng thái cả người của Vu Lệ Hương cũng thay đổi. Bất quá, nếu nam nhân không có tới cửa cầu hôn, không phải là gia cảnh kém quá xa tướng phủ, chính là có tính toán khác. Bất quá bất kể là loại nào, đều cùng nàng không có quan hệ.
“Quên đi, không phải là chuyện của mình cũng không cần quản, cũng không cần cùng bất kỳ kẻ nào nói, chúng ta đi thôi.”
“Ân ân.” Ngưng nhi liên tục gật đầu, phản chính hiện tại tiểu thư lợi hại nhất, tiểu thư nói cái gì đều đúng!
——
Đi qua hai ngày, trên dưới tướng phủ giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng, nhìn liền như ăn tết mừng thọ một dạng.
Vu Xá Nguyệt sớm rời giường tỉ mỉ trang điểm ăn diện một chút, hôm nay là ngày nam đinh tướng phủ trở về, lão phu nhân không muốn thấy các nàng một thân tùy tùy tiện tiện, đây chính là tìm xui.
Nàng thay xong y phục sau lại còn trang điểm qua loa, thu thập thỏa đáng, liền đi theo lão thái thái cùng toàn bộ các chủ tử lớn nhỏ trong phủ, cùng đi cửa trước nghênh tiếp.
Cửa trước. Hôm nay là ngày lớn, trên dưới Vu gia đều mặc lễ phục chính trang, toàn bộ viện đến đông đủ không thiếu một người.
Vu Hàn Thiên cùng Khương Tình Tuyết một trái một phải đỡ lão phu nhân, những thứ tử nữ bối này như các nàng còn có mấy vị di nương đều đứng một loạt ở phía sau, chỉa vào mặt trời chói chang trông mòn con mắt.
Kỳ thực bình thường mà nói, nào có lão nhân nghênh tiểu bối còn phải nghênh ra cửa chính, huống chi đây bất quá là du học nửa năm mà thôi, cũng không phải ra chiến trường lập chiến công chiến thắng trở về., Thế nhưng, cũng bởi vậy có thể thấy được lão thái thái rốt cuộc là có bao nhiêu thiên vị nam đinh.
Vu Lưu Vân cùng Vu Lệ Hương có huynh đệ là hưng phấn nhất, Vu Lưu Vân trầm ổn đã quen, nàng kích động cũng chỉ là nhìn xung quanh mà thôi. Nhưng Vu Lệ Hương thì nhiều lời, cứ nhứ nhứ thao thao nói Vu Tử Minh có năng lực làm sao thế nào.
Bởi vì tướng phủ ít nam đinh, địa vị của thứ tử đúng là tương đối cao hơn. Vu Tử Minh trở lại như thế, xem như là thêm núi dựa lớn cho Liễu di nương cùng Vu Lệ Hương, cũng không trách Vu Lệ Hương quá mức kích động, thật sự là bởi vì gần đây quái sự không ngừng, bị ba tỷ tỷ quá độc ác đè đầu cưỡi cổ.
Mà lúc này Vu Lưu Vân không đếm xỉa tới nàng, mấy người còn lại cũng không cách nào phản bác, chỉ có thể nghe Vu Lệ Hương nói.

Cuối cùng là Vu Xá Nguyệt phiền, nàng bỗng nhiên mở miệng nói: “Tứ muội muội, khí trời nóng như vậy, làm sao mặc lập lĩnh?”
(Luna: Lập lĩnh là loại áo cổ đứng)
Vu Lệ Hương chính hưng phấn, bỗng nhiên bị câu này của Vu Xá Nguyệt dọa nhảy lên, sắc mặt nàng chợt đỏ. Đón ánh mắt hỏi thăm dường như lợi kiếm của Vu Xá Nguyệt, chỉ có thể khô cằn nói: “Nga, đây, vải vóc này rất đơn bạc… Hơn nữa, đây không phải, không phải là mặc y phục chỉnh tề sao…”
Vu Xá Nguyệt cười cười, nàng rõ ràng thấy mồ hôi của Vu Lệ Hương chảy ra, làm khó nàng khẩu thị tâm phi như thế… Che vết hôn.
(Luna: What!!! Sao có vết hôn ở cổ???)
Nàng lộ ra một biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai là như vậy a ~ tứ muội muội cũng phải cẩn thận bị cảm nắng.” Nàng nói xong còn phúc hắc vỗ vỗ đầu vai của Vu Lệ Hương, sợ đến Vu Lệ Hương lui về phía sau một bước níu chặt cổ áo.
“Không có việc gì, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.” Vu Lệ Hương cúi đầu, đại khái là bởi vì sợ, quả nhiên sau đó không nói gì nữa, xung quanh thanh tịnh không ít.
Ngày từ từ di chuyển, kỳ thực cũng không đợi bao lâu, mọi người trông mòn con mắt, rốt cục có một chiếc xe ngựa mang theo hai đội người đi theo hầu hạo hạo đãng đãng đến.
Khương Tình Tuyết kích động lôi cánh tay của lão phu nhân nói: “Là Tử Kỳ, là Tử Kỳ đã trở về!”
Nhìn thấy mã xa, tất cả mọi người lên nghênh đón, Vu Xá Nguyệt tuy rằng không tình nguyện, nhưng là không thể làm gì khác hơn là đi theo đám người.
Mã xa còn chưa ổn, từ phía trên lao xuống một nam tử mười bảy mười tám. Nam tử này vóc người thon dài, phong thần tuấn lãng, tương tự Vu Hàn Thiên ba bốn phần, chính là Vu Tử Kỳ.
Hắn thấy mấy người lão phu nhân, liền ngạc nhiên chạy qua đây, phù phù một tiếng quỳ xuống: “Tổ mẫu! Cha, nương ——”
Lão thái thái lập tức kích động lệ nóng doanh tròng, chiến nguy nguy đưa tay ôm Vu Tử Kỳ vào trong ngực: “Tử Kỳ, đã trở về, đã trở về a.”
Nước mắt của Khương Tình Tuyết thoáng cái chảy ra, Vu Hàn Thiên cũng có chút cảm xúc, đưa tay đè vai của Vu Tử Kỳ kích động nói: “Vừa đi hơn bảy tháng a, cuối cùng cũng trở về rồi.”
Vu Xá Nguyệt hít một cái, về phần sao, bảy tháng như là sinh ly tử biệt. Nhân gia sinh viên đến trường đi nửa năm cũng không có như vậy a.

Bên này một nhà năm miệng tụ chung một chỗ, bên kia trên xe lại có một nam hài mười bốn mười lăm bước xuống, nam hài này cơ hồ cùng Vu Lệ Hương giống nhau như đúc, chính là huynh đệ song bào của Vu Lệ Hương, Vu Tử Minh. Hắn vừa xuống xe cũng là vẻ mặt tiếu ý, không kịp chờ đợi đã chạy tới nói: “Tổ mẫu, cha ——”
Vu Hàn Thiên ngẩng đầu, hết sức vui mừng cho Vu Tử Minh một gật đầu. Lão thái thái gặp lại tôn tử này, nước mắt chảy nhanh hơn.
“Tử Minh ——” Liễu di nương cùng Vu Lệ Hương đến đón, cùng Vu Tử Minh thân thiết kéo cùng một chỗ, “Ngươi trở lại rồi.”
“Di nương, muội muội.”
Cứ như vậy, các nhà kéo nhi tử nhà mình, một mảnh hoan thanh tiếu ngữ thuật tẫn tâm sự, bầu không khí thập phần hòa hợp.
Nhưng mà, Vu Xá Nguyệt cùng Vu Tịnh Hoa hai người không có huynh đệ dĩ nhiên là cũng bị vắng vẻ ở một bên rồi, Mạnh di nương vẻ mặt khổ đại cừu thâm, đại khái là tức giận bản thân không có nhi tử. Ninh Sương lại hiền lành hơn nhiều, nàng đỡ bụng của mìnhm cẩn thận không tiến lênm chỉ cười khanh khách nhìn một màn “Cảm động” trước mắt này.
Vu Âm Nhi cùng Triệu di nương đứng xa hơn chú, những chuyện này đều không có quan hệ gì đến các nàng.
Vu Xá Nguyệt một mình đứng ở một bên, nàng hiếu kỳ, không phải nói ba nam đinh sao, thế nào thiếu một?
Nàng đang nghĩ ngợi, chỉ thấy trên mã xa nhảy xuống hài tử cuối cùng, Vu Tử Nghị.
Tiểu hài này xem ra sắp mười tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tròn còn mang theo trẻ con mập mập, nhưng mà thịt trên người nhưng cũng không nhiều.
Sau khi hắn xuống xe ngạc nhiên nhìn một màn cảm động cốt nhục gặp nhau bên này, sau đó đi tới thanh thúy kêu lên, “Cha.”
Thế nhưng Vu Hàn Thiên đang bận hỏi học nghiệp của Vu Tử Kỳ, trong ầm ĩ không có nghe thấy.
Ánh mắt của Vu Tử Nghị có chút quái dị, lại gọi một tiếng, “Tổ mẫu, ta đã trở về.”
Vẫn không có người để ý tới…
Vu Xá Nguyệt nhìn hắn, bỗng nhiên cũng có chút lòng chua xót. Tướng phủ này chân chính không ai yêu căn bản không phải sỏa tiểu thư, mà là hắn a. Vu Xá Nguyệt có ngốc có xấu hơn nữa, còn có Doãn Thu Minh lấy cái chết tương hộ. Mà đứa bé này… Hắn là chân chân chính chính là —— cô nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui