Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

CHƯƠNG 140: QUY ĐỊNH KHÔNG THÀNH THỤC CỦA HOÀNG GIA

Editor: Luna Huang

Bất quá trên yến hội Khương Tình Tuyết vẫn mặt lạnh nghe xong rốt cục cười, Vu Xá Nguyệt a, tử kỳ của ngươi đến rồi!
Không vui trên mặt thái hậu hết sức rõ ràng, “Nhưng nàng gần đây không phải là khỏi rồi sao, gọi nàng đi ra cho ai gia xem. Ai gia còn chưa thấy qua thai ký biến mất, cũng chưa từng thấy qua mộc điểu có thể bay.”
Lưu Vân cùng Tân Duyệt nha đầu kia nói không ít với nàng, nàng cần phải xem người này đến cùng là dạng gì!
Vu Xá Nguyệt nhận mệnh đứng dậy, xem ra cái quỳ này đại khái thế nào cũng trốn không thoát. Nàng ly khai chỗ ngồi đi tới trên đại điện, quỳ lạy nói: “Thần nữ bái kiến hoàng thượng, bái kiến thái hậu thiên tuế, bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Hiện tại không chỉ có là trong lòng Vu Lưu Vân mừng rỡ, ngay cả Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương đãâm thầm nhìn có chút hả hê. Vu Xá Nguyệt này đã giằng co các nàng nhiều lắm, cuối cùng cũng thấy được nàng mất mặt rồi!
Thái hậu thiêu mi nhìn cô nương phía dưới hỏi: “Thực sự là nữ nhi của tướng phủ? Vậy sao ngươi mang theo mạn che mặt?”
Không đợi Vu Xá Nguyệt nói, Vu Lưu Vân thập phần đáng tiếc tiếp lời nói: “Thái hậu nương nương, tam muội muội của Lưu Vân đoạn thời gian trước nổi mẩn đỏ, nên…”
Vừa nghe nói là nổi mẩn? Xung quanh một mảnh ồ lên. Các tiểu thư khẩn trương vạn phần, các nàng là có người ở ngự hoa viên tiếp xúc qua với nàng! Các nàng trước thế nào sẽ không nghĩ tới mang đeo mạn che mặt là nổi mẩn đỏ a.
Thấy tất cả mọi người luống cuống, Vu Lưu Vân liền cười thầm, kéo địch nhân ra lại xem nàng làm xấu, thế nhưng nàng am hiểu nhất chính là chuyện này.
Hoàng đế hơi giận nói: “Vu tướng! Nếu người bị bệnh tại sao đưa vào cung?”

Khương Doanh cũng hợp thời nhô ra chen vào nói: “Vu tam tiểu thư hôm nay còn đến dự tiệc thực sự là quá không cẩn thận rồi a, nổi mẩn không phải truyền nhiễm sao, trong cung nhiều tần phi hoàng tử như vậy, nếu không cẩn thận lây bệnh…”
Khương Doanh mặc dù là hướng về phía Vu Xá Nguyệt, nhưng đãđắc tội Vu Hàn Thiên, Vu Hàn Thiên nín cơn tức lập tức đứng dậy nói với hoàng đế: “Hoàng thượng bớt giận, thần lập tức cho nàng trở về——”
“Hoàng thượng, thần nữ cũng không phải là nổi mẩn a.” Vu Xá Nguyệt cắt đứt lời của Vu Hàn Thiên, nàng thẳng lưng, nhìn thẳng ánh mắt của hoàng đế rõ ràng nói rằng: “Đoạn thời gian trước có thể là chạm phấn hoa, trên mặt có chút khó chịu. Tuy rằng đã khỏi, nhưng nghĩ bách hoa yến hoa nhiều, liền sợ chọc khó chịu, mới mang theo mạn che mặt.”
Khương Tình Tuyết sửng sốt, làm sao có thể khỏi rồi? Dù cho nàng bịđào hoa tiển liền lập tức mặt dài, cũng không có thể khỏi nhanh như vậy a! Hiệu lực của thuốc kia… Nàng căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ nói…
Có mấy tần phi nghị luận: “Vậy đại khái cũng chính là hoa tiển mà thôi?”
“Nếu là không nổi chút mẩn đỏ, cũng không tính là dịứng.”
“Đây coi là bệnh gì a…”
“Đúng vậy…”
Hoàng đế nghe thấy được lời của mấy tần phi, cau mày, tinh tế nhìn Vu Hàn Thiên, tựa hồ là trách cứ hắn nói: “Vu tướng, thế nào ngươi làm cha không biết nữ nhi mình rốt cuộc là bệnh gì?”
“Là thần quá mức sơ sót gia sự…” Vu Hàn Thiên cúi đầu nghe mắng, đồng thời trong lòng tức giận càng thêm không vui, ngày hôm nay Vu Lưu Vân đây thật là tìm việc cho hắn.
Thái hậu nói với Vu Xá Nguyệt: “Được rồi, vậy ngươi liền lấy xuống cho ai gia xem làđược.”
“Vâng.” Vu Xá Nguyệt đưa tay tháo mạn che mặt xuống.
Vu Lưu Vân mở to hai mắt nhìn mặt của Vu Xá Nguyệt nhìn chằm chằm, Vu Lệ Hương càng khẩn trương nghiêng ra phía trước nhìn.

Vu Xá Nguyệt thu mạn che mặt, ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu. Gương mặt đó trơn truột non mịn, không chỉ có không có mẩn đổ, còn dưỡng được khí sắc tốt hơn.
Vu Lệ Hương ngồi hồi chỗ, đây…đây không nên a! Mặt của Vu Xá Nguyệt thế nào lại khỏi rồi? Tại sao có thể chỉ có mỗi mình nàng nổi hoa đào tiển1
Tiếng nghị luận lặng yên vang lên, trước đồn đãi Vu tam tiểu thưđiên sau này hết, mỹ mạo hơn cả Vu Lưu Vân đệ nhất Long Phục, tài hoa càng có thểđối chọi với tiểu vương gia. Hôm nay vừa thấy, đây thật đúng là tuyệt đại dung nhan!
Khương Doanh chờ một đám nữ tử thập phần vô cùng kinh ngạc, cái đó không giống với lời Vu Lưu Vân nói lúc trước a!
Tân Ngư ngạc nhiên nhìn gò má của Vu Xá Nguyệt, trước ở ngự hoa viên thấy nàng, hắn đã cảm thấy đôi mắt này nhất định là người rất đẹp, thế nhưng không nghĩ tới có thểđẹp như vậy.
Hắn nghĩ như vậy, lập tức mặt mày rạng rỡ lắc đầu, mỹ nhân đẹp hơn nữa thì thế nào, cũng chỉ có thể là công cụ của bọn họ mà thôi.
Trừ lần đó ra, người nhìn ngây ngô chính là Tân Chỉ, từ lúc Vu Xá Nguyệt bị gọi lên hắn liền tìm người rồi, thẳng đến nàng lấy mạn che mặt ra… Tân Chỉ phát hiện mình nguyên lai có nghĩ cách muốn thú người trở về là thật đúng! Tiểu mỹ nhân bực này, thu vào hậu viện của mình cùng nhau vui vẻ, đây chính là một chuyện tốt đẹp nhất trong nhân sinh!
Hoàng hậu nói với hoàng đế: “Người xem nữ nhi Vu gia người nào cũng đều là xuất sắc, Vu tướng thực sự là hảo phúc khí.”
Thái hậu thẩm thị Vu Xá Nguyệt, kinh diễm than thở: “Nói phải a, ngươi nếu không mặt mũi này đã từng xấu a, ai gia còn tưởng rằng sinh ra đẹp như vậy rồi. Xem như là lão Thiên có mắt, đến cùng không có lãng phí a.”
Trước nghe hai nha đầu Lưu Vân nói những chuyện của Vu Xá Nguyệt, đều là mang theo chút yêu mỵ, thế nào ngày hôm nay nhìn chân nhân, ngược lại cũng không thấy có gì không đúng a. Chẳng lẽ còn quan sát nhiều hơn một phen mới có thểđịnh luận?
Vu Lưu Vân rõ ràng nghe những lời này của thái hậu, phẫn nộ chặt chẽ siết lòng bàn tay, móng tay đâm vào trong thịt đều đau. Thế nào, tại sao như vậy, không chỉ có không làm nàng xấu mặt, trái lại còn…. Không, sai, người xuất sắc nhất tướng phủ, toàn bộ Long Phục không phải là nàng sao! Làm sao có quan hệ gì với sửu bát quái này a!
Ngự Cảnh mím môi nhấp rượu, mắt dài nhỏ liếc về phía mấy nữ tử sau lưng cùng bên người Vu Hàn Thiên, bỗng nhiên cười. Nghĩđến Vu Xá Nguyệt trước còn thừa nước đục thả câu với hắn, nguyên lai chính làý tứ này a…
Vu Tịnh Hoa tuy rằng cũng oán hận mặt của Vu Xá Nguyệt không có việc gì, thế nhưng lực chúý nhiều của nàng vẫn làđặt ở nhất cử nhất động của Ngự Cảnh. Nàng ngạc nhiên phát hiện Ngự Cảnh nhìn về bên này một mắt, sau đó lại cười.

Không vui trong lòng Vu Tịnh Hoa hễ quét là sạch, trên gương mặt bay lên một hồng sắc, hắn, hắn là nhìn ai? Có khả năng là mình hay không? Nghĩ như vậy, Vu Tịnh Hoa chỉnh y phục một chút, ngồi càng thêm đoan chính.
——
Nghe phía dưới có tiếng ca ngợi, hoàng đế tuy rằng cũng hiểu được cũng hiểu được Vu Xá Nguyệt so với trong tưởng tượng để hắn càng thích, nhưng có một số việc hắn vẫn muốn hỏi.
Vu Xá Nguyệt thời khắc nhớ kỹ câu nói của Ngự Cảnh, cho nên khi hoàng đế thực sự nhìn mình, nàng liền không nhịn được một cái giật mình —— khi lão tử chuẩn bị vì nhi tử của hắn báo thù!
Nên, hoàng đế vừa mới chuẩn bị há mồm nói chuyện, Vu Xá Nguyệt lập tức giành nói: “Vừa lúc thần nữ có hạ lễ bách hoa yến muốn dâng lên.”
Phản chính nàng đều đãđứng ra, đồ chơi kia sớm cũng tặng muộn cũng tặng, cố gắng lấy ra trước dụ hoàng đế vui vẻ, đến lúc đó nhắc tới chuyện Tân Chỉ thụ thương nàng còn có thể nhẹ nhõm một ít.
“Thật không.” Hoàng đế bị cướp tựa hồ cũng chưa buồn bực hắn càng nhiều hơn là cảm thấy tiểu cô nương này có chút buồn cười, “Vậy ngươi trình lên đi.”
Như vậy, Vu Xá Nguyệt thành người tặng lễđầu tiên sau thái tử.
Thái hậu vẫn là nhớ thương mộc điểu có thể bay kia, liền hỏi tới: “Là tượng điêu khắc gỗ? Phi cầm hay là tẩu thú?”
“Thần nữ thân vô trường vật, chỉ có bức họa tỏ tâm ý.” Vu Xá Nguyệt nói, quay đầu lại xua tay ý bảo Ngưng nhi.
Thái hậu vừa nghe liền thiếu hăng hái, nàng tuổi tác, thầm nghĩ xem chút đồ mới lạ—— tỉ như nói mộc điểu biết bay. Nếu là bức họa liền không cóý nghĩa rồi, tranh chữ danh gia gì nàng chưa thấy qua, họa còn họa ra được vật sống sao…
Chớ không phải là Vu Xá Nguyệt này không có lòng với mình, không muốn dùng tâm làm đồ? Thái hậu vừa nghĩ lạnh mặt, nếu thật là làm cho có lệ với mình, vậy Vu Xá Nguyệt liền đừng nghĩ tốt.
Vu Lưu Vân lo lắng cau mày, tuy rằng khung ảnh của Vu Xá Nguyệt đã bị nàng cầm đi, nói vậy tranh vẽ mới không có khả năng còn có khung ảnh, cũng sẽ không phải làđồ tốt gìđi.’
Nhưng nàng… Hiện tại chính là không an tâm a, Vu Xá Nguyệt này như có tà tính một dạng, luôn luôn có thể nháo ra chuyện.
Ngưng nhi đứng dậy đem một quyển bố từ lâu chuẩn bị xong cầm tới, hoàng đế kinh ngạc nói: “Đây là cái gì.”

Rất nhiều người cũng đều hiếu kỳ, bọc một bức họa còn không tính, còn dày như vậy… Đó là dài bao nhiêu a. Nói không chính xác thật là một thật là một quyển dài đặc thù?
Vu Xá Nguyệt đưa tay nhận lấy nói: “Còn thỉnh hoàng thượng có thể cho ta mượn hai thị vệ cùng hai cây thang, giúp ta mở họa, mặt khác còn phải mấy cung nữ tỷ tỷ hỗ trợ tắt đèn. Bức họa của ta không thể xem ở nơi cóánh sáng.”
Lời này của nàng vừa ra tới rất nhiều người đều cười. Khương Doanh âm dương quái khí làm nũng nói nói thái hậu: “Họa gì không thể xem ngoài sáng, chẳng lẽ là quỷ? Thái hậu nương nương, nếu không chúng ta đừng xem, tối lửa tắt đèn…” Nói, nàng còn co rúm lại một cái.
“Không có sáng làm sao thấy a, chúng ta cũng không phải con cú.”
“Đúng vậy ~ sẽ không phải là cái gì dọa người chứ?”
Khương Doanh nói trước tự nhiên đám người kia hiểu được tuỳ tùng liên tục ứng hòa.
Vu Xá Nguyệt nhẹ nhàng câu dẫn ra khóe miệng, “Đại điện hoàng cung thực sự là quá to, làm sao có thể che toàn bộ. Chỉ cần phụ cận bức họa không cóánh sáng làđược. Khương tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Trong lỗ mũi Khương Doanh hừ một tiếng, chẳng lẽ Vu Xá Nguyệt còn có thể lật trời.
Hoàng đế cảm thấy có chút thú vị, hắn gật đầu, liền lập tức tới cho mấy cung nữ. Vu Xá Nguyệt nói nhỏ vài câu với các nàng, chỉ mấy chỗ, cung nữ liền đi xuống.
Thái giám chạy ra cửa đang muốn gọi thị vệ, Hàn Y bỗng nhiên đứng lên nói: “Ai nha chớ phiền phức, gọi thị vệ còn phải mang thang, để ta để ta.”
Hắn đã thấy thủ nghệ của Vu Xá Nguyệt một lần, nên lần này trong lòng ngứa một chút, càng hiếu kỳ vạn phần, nhất định phải đến gần nhìn mới được.
Mọi người vừa thấy Hàn thế tử cư nhiên hạ mình hỗ trợ một thứ nữ mọi người đều rất kinh ngạc, ngay cả thái hậu đều nhìn nhiều hắn hai mắt.
Ở trong lòng không ít cô nương tiếc hận, trong lòng suy đoán Hàn thế tử sẽ không phải là cảm thấy hứng thú với cô nương Vu gia này chứ?
Vu Xá Nguyệt có chút do dự, dù sao nàng và Hàn Y không tính là có giao tình, nàng còn không tín nhiệm người này. Thế nhưng Hàn Y cười hì hìđi lên trước, trực tiếp trong tay Vu Xá Nguyệt lấy (đoạt) bố quyển. Hắn phỏng trên tay, phỏng chừng độ dài mình hắn không giải quyết được, liền quay đầu lại nói với Ngự Cảnh: “Ai, ngươi qua đây cùng nhau giúp một chuyện a.”
Ngự Cảnh liếc hắn một cái, không nói gì, chỉ là yên lặng đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui