CHƯƠNG 132: MỌI NGƯỜI TÁM LẠNG NỬA CÂN
Editor: Luna Huang
“Vu Xá Nguyệt!” Quanh thân Tân Duyệt tản ra khí tức âm lãnh, trong con ngươi nàng lóe ra quang mang chấn nộ, lớn tiếng quát : “Ngươi cũng biết coi rẻ hoàng tộc là tội gì!”
Trầm Nhan Hoan nheo mắt lại, cái tội danh này đã từng cũng ấn cho nàng.
Vu Lưu Vân tiến lên một bước lôi kéo tay áo của Tân Duyệt nói: “Công chúa bớt giận , đầu óc của muội muội này của ta ngươi cũng biết, nàng trước đây vừa sỏa vừa ngu xuẩn, nói không chừng cho tới bây giờ thần chí còn không rõ. Ngươi hà tất tính toán với một kẻ ngu si, rất mất thân phận a.”
Bộ dáng như vậy của Vu Lưu Vân nhìn như làđang cầu tình, thế nhưng một điểm ý tứ cầu tình cũng không có, vẫn còn những câu mắng chửi người, Vu Xá Nguyệt biết, nàng bất quá là muốn thu danh tiếng tốt mà thôi.
Quả nhiên, Tân Duyệt xem nhẹ Vu Lưu Vân, mặt lộ vẻ cười nhạt, “Ta thấy Vu tam tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng, thần chí rất thanh minh a. Tướng phủ sẽ thả kẻ ngu si tiến cung dự tiệc sao! Người đến a, giúp Vu tam tiểu thưđứng lên, bổn công chúa phải thật tốt dạy các ngươi một chút, cái gì là quy củ bên trong cung.”
Vốn chung quanh đây một người thị vệ cũng không có, nhưng tiếng nói của Tân Duyệt vừa dứt, bỗng nhiên không biết từđâu xông tới mấy thị vệ.
Có mấy tiểu thư bị thị vệ làm hoảng sợ, kinh hô một tiếng liền tránh ra sau. Lúc này cũng có các công tử tiểu thưở nơi khác ngắm hoa nghe được âm hưởng, đều đứng ở cách đó không xa nhìn quanh.
Vu Lưu Vân thấy vậy liền kéo tay của Tân Duyệt, mắt mang cười lui về phía sau một bước, lúc này nàng lại chuẩn bị làm như chuyện không liên quan mình.
Xem ra, bách hoa yến năm nay là xảy ra đại sự rồi.
——
“Tân Duyệt ngươi muốn làm gì——” Mắt thấy người thị vệ kia cư nhiên thực sự tiến lên đây động thủ, Trầm Nhan Hoan rốt cục ý thức được lớn chuyện, một tay nàng trụđầu gối liền muốn đứng lên.
Nhưng Vu Xá Nguyệt lại đè lại tay nàng nói: “Đừng nhúc nhích, ta nghĩ có một số việc công chúa sợ rằng còn chưa hiểu.”
Trầm Nhan Hoan nghiêng đầu nhìn Vu Xá Nguyệt, nàng ngồi dưới đất, nghễnh đầu. Tuy rằng nhìn không thấy biểu tình dưới mạn che mặt của nàng, bất quá quanh thân nàng tán phát cái loại lãnh khí này, cũng còn nhiều một phần nguy hiểm người hơn bộ dám lãnh đạm của Vu Lưu Vân.
Trong lòng Trầm Nhan Hoan bỗng nhiên an định, tựa hồ…Tiểu ni tử này luôn luôn có phương thức thô bạo đơn giản hơn.
Mấy thị vệ kia dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tân Duyệt, chờ nàng phân phó.
“Thế nào?” Tân Duyệt giận dữ phản tiếu, “Lời cầu xin tha thứ chờđến trước mặt phụ hoàng ta mới nói đi!”
“Cũng không phải, trước khi động thụ chúng ta có chút việc cần sớm giải nghĩa mới được.” Vu Xá Nguyệt rốt cục động, nàng buông tay của Trầm Nhan Hoan ra đứng dậy, sau đó vỗ vỗ bụi bặm cùng thảo diệp trên váy. Vốn cóđây là cửđộng bất nhã, nhưng nàng làm lại hết sức tự nhiên mỹ hảo.
Mày của Vu Lưu Vân nhăn lại, tay bên cạnh thân nắm thật chặt.
Người không quen nhìn nàng có rất nhiều, nhưng duy chỉ cóĐiền An Nhiên là tính tình không có tâm cơ không chịu nổi nhất. Nàng chỉ biết là Tân Duyệt hiện tại cực độ căm hận Vu Xá Nguyệt, hơn nữa ởđây chỉ có công chúa lớn nhất, nghĩ như vậy phải thật tốt nịnh bợ chỗ dựa vững chắc này, nàng phải nghĩ biện pháp biểu hiện năng lực của mình.
Vu Xá Nguyệt chậm rãi đi đến chỗ của Tân Duyệt, nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng Tân Duyệt không hiểu mọc lên một khủng hoảng, cổ khủng hoảng này rất nhanh thì hóa thành phẫn nộ. Nàng làm sao có thể bị một người đê tiện như vậy hù dọa? Nàng là công chúa a!
Nhưng lúc này, Điền An Nhiên bỗng nhiên tiến lên một bước đứng giữa các nàng. Nàng học Vu Lưu Vân nửa khuyên bảo nửa châm chọc nói: “Dù sao Vu tam tiểu thư từ nhỏ nuôi dưỡng không tốt, công chúa cũng đừng trách nàng có nương sinh không có cha dưỡng ——”
Ba ——
Một tiếng tát tai thanh thúy vang vọng ở hoa viên, tiếng nghị luận của các cô nương chung quanh ngừng lại.
Điền An Nhiên bị lăng không xoay một vòng, nhưng dĩ nhiên không có ngã sấp xuống, hoảng hoảng du du xoay một vòng lại đối mặt với Vu Xá Nguyệt. Nàng bụm mặt, trợn mắt hốc mồm nhìn người đánh nàng trước mắt, sau đó bỗng nhiên phản ứng kịp, cao giọng thét lên nhào tới muốn hoàn thủ.
Vu Xá Nguyệt hời hợt đưa tay ném nàng sang một bên, Điền An Nhiên thét chói tai, thiếu chút nữa nhào vào trong lòng một thị vệ.
“Ngươi phản rồi ngươi!” Tân Duyệt vươn ngón tay có móng tay dài, chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt lớn tiếng hô: “Ngươi muốn làm gì! Tạo phản sao!”
Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu liếc Điền An Nhiên té ngã xuống đất một mắt, giống như là ngay từđầu Điền An Nhiên cúi đầu mắt nhìn xuống nhìn nàng vậy. Thanh âm của nàng băng băng lạnh lùng nói: “Ta và công chúa nói có chuyện của ngươi sao? Rốt cuộc là ai chưa học tốt quy củ trong cung.”
Tân Duyệt nghe xong cũng thập phần tức giận, Điền An Nhiên theo nàng lâu như vậy, cư nhiên một chút hữu dụng cũng không có, liền âm ngoan gật đầu, “Hảo! Ta muốn nghe xem ngươi đến cùng muốn nói gì! Ngươi nếu như nói không nên một , cũng không cần phụ hoàng ra mặt, ta ở chỗ này liền đem ngươi chặt cho chóăn!”
Mấy thị vệ kia thoạt nhìn là bình thường làm loại sự tình này, Tân Duyệt nói xong bọn họ phi thường tự giác rút bội kiếm ra một đoạn.
Mũi kiếm sáng loáng vừa ra tới, sự tình trở nên không giống nhau. Có mấy cô nương thích xem náo nhiệt đã hối hận theo Tân Duyệt đến tìm tra, nếu như hôm nay thật đổ máu, sợ rằng hoàng thượng cũng phải phát hỏa. Nhưng mà Tân Duyệt dù sao cũng là công chúa, nàng tổng không có việc gì, không làm được các nàng liền thành người chịu tội thay a!
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người mặt mặt tư dò xét, không biết làm thế nào mới tốt.
Điền An Nhiên chưa hề bịủy khuất lớn như vậy, phác trên mặt đất bụm mặt anh anh khóc lên. Khương Doanh liếc nàng một mắt, vẫn chưa tiến lên hỗ trợ. Giữa đám tiểu thư tình hữu nghịđó cũng là có hạn, nàng lại không muốn đi làm tên ngu ngốc này ~
Nhưng vẫn là có hai vị tiểu thư vây xem nhìn không được, đi tới nâng Điền An Nhiên dậy.
Ngưng nhi không nhẫn nại được muốn tiến lên, nhưng Tiên Quả kéo nàng, bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Có tiểu thư nhà ta ở, sẽ không có chuyện gì.”
Ngưng nhi trầm trầm thở dài, vẫn là dẫn theo một lòng không bỏ xuống được.
Sau khi Điền An Nhiên đứng dậy, không chút nào che giấu dùng ánh mắt ác độc âm ngoan trừng mắt Vu Xá Nguyệt. Dư quang của Vu Xá Nguyệt nhìn thấy Điền An Nhiên như vậy, trong lòng cảm thấy hết sức buồn cười. Kẻ ngu si như vậy, nói nàng là pháo hôi đều là nâng cao nàng ~
Vu Xá Nguyệt chậm rì rìđi tới trước mặt Tân Duyệt, “Ngươi nói ~ có phải vô luận chức quan, gia thất hiển hách, chỉ cần là trong cuộc sống này, phàm làđích xuất toàn bộ chính thống, phàm là thứ xuất đều làđê tiện hay không.”
“Tự nhiên.” Tân Duyệt ngửa đầu, khinh bỉ nhìn Vu Xá Nguyệt nói: “Còn đây là quy củ từ xưa đến nay đã có. Huống hồ máu trong thân thể có sạch sẻ hay không, đó cũng là ai cũng không sửa đổi được. Coi như là thứ xuất giả dạng làm đích xuất, trong xương cốt cũng làđê tiện!”
Nghe đoạn văn này của Tân Duyệt, trong lòng Vu Lưu Vân một bên dễ chịu rất nhiều. Nàng thở phào nhẹ nhõm nhỏđến không thể nghe thấy.
Vu Xá Nguyệt lập tức nói: “Nói rất đúng! Quá cóđạo lý, ta tán thành! Thứ xuất thiên hạđều làđê tiện,, sau này công chúa nghìn vạn lần không nên cải biến cái nhìn a.”
Không nghĩ tới Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên tán thành, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, nào có người tự mắng mình?
Tân Duyệt cười nhạt, như là chế giễu, “A, nói đích thứ với ta làm gì? Muốn kéo dài thời gian? Chẳng lẽ… Ngươi cho là như vậy ta sẽ nguôi giận? Bất quá nhìn thượng ngươi có thể thức thời, ta là có thểđể ngươi chết nhanh một chút, miễn cho thụ dằn vặt.”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu chắt lưỡi, “Cần gì chứ, ngươi ta đều là thứ xuất đê tiện, vậy công chúa không cần thiết đối phó ta như vậy. Mọi người ai cũng không cao quý hơn ai, không nên khinh thường người thấp xem trọng kẻ cao thì không được sao? Tương tiên hà thái cấp ngươi nghe qua những lời này ~”
Những lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, như một trái bom ở trong đám người, kinh hôđàm phán hoà bình ầm ầm nổ tung.
“Ngươi nói ta cái gì!” Tân Duyệt thét chói tai vang vọng thiên địa, nàng trước còn có thể miễn cưỡng duy trìưu nhã hiện rốt cục hoàn toàn mất hết, nàng nổi giận nâng tay lên, cho Vu Xá Nguyệt một cái tát.
Thế nhưng, một cái tát của nàng còn chưa xuất hiện, Vu Xá Nguyệt giơ tay mảnh khảnh lên, vững vàng kềm ở cổ tay Tân Duyệt. Nàng âm trầm cười, để sát vào Tân Duyệt nói: “Ta nói mọi người đều là thứ xuấta. Hài tử trong bụng hoàng hậu nương nương đương nhiên làđích xuất, ngoại trừ hoàng hậu nương nương ra những thứ khác, chẳng lẽ không phải thứ xuất sao? Ta tự biết thân phận ti tiện, nhưng không biết công chúa thế nào sẽ không có tự mình hiểu lấy?”
Trên mạn che mặt, mâu tử của nàng cười nhạt phảng phất như lợi kiếm thấu tất cả. Tân Duyệt nhìn ở trong mắt, cảm giác ánh mắt kia thập phần đáng sợ! Tựa hồ là có thể thấy tử vong. Ngay trong nháy mắt đó, Tân Duyệt hoài nghi nữ nhân trước mắt này tại sao có thể là một kẻ ngu si!
Chung quanh tiếng kinh hô càng lúc càng lớn, “Nàng làđiên thật rồi ——”
“Nàng lại dám nói như vậy!”
Vu Lưu Vân sợ hãi kếu lên bắt đầu kéo Vu Xá Nguyệt, kêu to tên của nàng, nàng là thật tức giận. Vu Xá Nguyệt đây chính là muốn kéo cả nhà bọn họđều xuống nước a!
Tân Duyệt phục hồi tinh thần lại, lập tức nổi giận giãy giụa, nàng hiết tưđể lý thét lên: “Ngươi im miệng cho ta! Vu thả ngươi tiến cung là bảo ngươi vũ nhục hoàng thất sao! Ta phải nói cho phụ hoàng ta biết, ngươi có tin phụ hoàng ta sẽđầu của ngươi hay không!”
Danh tiếng thứ nữ hung hăng đâm Tân Duyệt, nàng gào thét, tay kia cũng bắt đầu đánh. Nhưng thân hình của Vu Xá Nguyệt không chút sứt mẻ, lần thứ hai vươn tay kia kềm nàng, “Công chúa tay này bảo dưỡng không tệ ~ cũng không cần cốýđưa cho ta xem. Ta cũng không biết thương hương tiếc ngọc là thế nào đâu.”
“Ngươi nhất định phải chết! Ngươi nhất định phải chết! ! !” Tân Duyệt cố sức giùng giằng, nhưng không nghĩ tới tay của Vu Xá Nguyệt nhìn như nhỏ bé và yếu ớt dĩ nhiên như kìm sắt kìm sắt, nàng ninh thế nào đều ninh không được.
Khóe mắt của Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên thoáng nhìn Vu Lưu Vân cùng Khương Doanh một bên tiến lên đây, liền đẩy Tân Duyệt vào trong lòng Vu Lưu Vân.
“Buông tay —— a” Tân Duyệt vốn làđã giãy giụa, bị Vu Xá Nguyệt đẩy như thế, liền hung hăng nhào vào trên người Vu Lưu Vân, hai người mất thăng bằng, trực tiếp té lăn trên đất.
Khương Doanh mặc kệ các nàng, trực tiếp lướt qua hai người này xông về phía trước, vươn tay tát thẳng mặt Vu Xá Nguyệt. Hai người này nợ mới thù cũ từ lâu tích lũy rất sâu, Khương Doanh quyết tâm nhân loạn hạ thủ. Nhưng Vu Xá Nguyệt nghiêng người né tránh, một chưởng đánh vào khuỷu tay của Khương Doanh.
Nhưng Khương Doanh đang muốn lần thứ hai tập kích, lại bị Trầm Nhan Hoan xông lên ngăn lại, Trầm Nhan Hoan khiêu khích nói: “Nào nào nào, chúng ta luyện tay một chút! Có thể Khương tiểu thư lại sắp bịđánh ~”
Khương Doanh ngừng lại, là tuyệt đối là tuyệt đối đánh không lại võ tướng thế gia Trầm Nhan Hoan. Nàng tựa hồ là nghĩ tới điều gì không tốt trong kýức, con ngươi mạnh căng thẳng —— nàng không muốn thua thiệt một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...