Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

CHƯƠNG 120: KÍCH THÍCH CẤM KỴ KHI YÊU

Editor: Luna Huang

Mắt thấy Ngưng nhi dĩ nhiên thực sựđi lấy cái ghế, nàng nhanh lên tiến lên hai bước ngăn, “Tam tiểu thư hiểu lầm a, cái này, cái này… Lão nôđâu phải bảo Ti Ti hầu hạ a, đây là…giúp đỡ, đúng, tìm Ti Ti giúp một chút.”
Vu Xá Nguyệt thiêu mi nhìn nàng, chờđợi nghe.
Thường ma ma thay đổi hình dạng trước không nhịn được, rất sợ Vu Xá Nguyệt không tin, nóng nảy giải thích: “Đây cũng là bởi vì lão nô thật sự là giặt không được, lại không được giặt thay, bằng không sao có thể phiền phức Ti Ti cô nương a.”
Vu Xá Nguyệt cảm giác sâu sắc tán đồng gật đầu, “Ai, Thường ma ma lớn tuổi như vậy, giặt không được cũng là bình thường. Bất quáđều đã như vậy, còn kiên trì chờở tướng phủ, vì hậu của tướng phủ cống hiến tánh mạng của mình, thực sự làđể kẻ khác cảm động a. Ngưng nhi ngươi đi nói với mẫu thân một chút, bảo Thường ma ma về nhà dưỡng lão đi, nhất định phải cho nhiều tiền chút a, nghìn vạn lần đừng nói tướng phủ chúng ta khắt khe.”
“Vâng.” Trong lòng Ngưng nhi ám thoải mái, lập tức lại muốn đi thi hành mệnh lệnh.

Thường ma ma lần thứ hai ngăn Ngưng nhi, “Chớ chớ chớ, tật xấu này của lão nô cứ như vậy một hai lần, sau này, sau này, liền tốt.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu, “Đây là ma ma tự nói, sau này không phạm nữa.”
“Dạ dạ dạ, sau này không phạm nữa…” Thường ma ma cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, nàng lại bị một tiểu thư chưa cập kê chỉnh trị.
Ánh mắt của Vu Xá Nguyệt lại chuyển hướng về phía trên người hai sai vặt một mực cười, “Các ngươi giờ Tỵđã làm gì.”
“Nô tài hai người quét dọn sau phòng.” Một người trong đó tên Triệu Văn cười hì hì nói, thoạt nhìn không sợ chút nào.
Đáy mắt Vu Xá Nguyệt hiện lên một tia âm lãnh, “Vậy sau phòng thật đúng là bẩn a, cần các ngươi phải mỗi ngày quét tước. Ta nhớ kỹ chiều hôm qua các ngươi quét ba lần rồi. Ngày hôm trước là buổi sáng buổi chiều cũng có quét. Ta nên nói với mẫu thân, không bằng phá tường của phòng đi.”
“Đây. . .” Hai sai vặt đồng loạt giật mình. Bọn họ cho rằng Vu Xá Nguyệt suốt ngày cắm đầu làm thủ công, chỉđểý tới thị nữ, căn bản là nhìn không thấy bọn họ làm gì! Không nghĩ tới dĩ nhiên hoàn toàn bị nàng nhìn ở trong mắt a!
Vì vậy Triệu Văn nhanh lên nói dối: “Tiểu thư, trên người nô tài không có chuyện gì, cho nên mới đến đó nghỉ ngơi a. Tiểu thư rất thích tự ngây ngôở trong sân, chúng ta cũng ở trong sân bồi, vậy không tốt lắm a ~”
Nói, bọn họ nhịn không được hắc hắc cười rộ lên “Tiểu thư người xinh đẹp như hoa, nô tài tự nhiên cũng phải giúp tiểu thư nghĩđến danh tiếng ~”
Vu Xá Nguyệt cười nhạt, vì danh tiếng của nàng? Nếu để cho người phát hiện có sai vặt ở chân tường sau phòng của nàng, đó mới là danh tiếng xấu đi!
Nghe hai người này nói năng ngọt xớt, Ngưng nhi lập tức nổi giận, nàng trừng hai mắt cao giọng mắng: “Làm càn! Quy củ các ngươi học được trong bụng chó sao, như thế nào cùng nói chuyện với tiểu thư!”
Ngưng nhi nổi giận, giọng so với Vu Xá Nguyệt còn lợi hại hơn, chấn đến hai sai vặt sửng sốt. Mới vừa rồi Vu Thành Hải cười vui mừng nhất thấp giọng: “Tam tiểu thư chúng ta đều không thèm đểý. . .”
Vu Xá Nguyệt truy vấn, “Các ngươi đãở sau phòng, vậy nên nghe thanh âm trong phòng ta đi.”
“Nô tài ngủ gà ngủ gật, không có nghe thấy a.” Đại khái là vì trả thù chuyện Vu Xá Nguyệt vừa giáo huấn bọn họ, Triệu Văn thập phần khiếm tấu nói.
Thấy đồng bọn đều cứng như thế, Vu Thành Hải cũng liên tục gật đầu.
Mặc dù bọn hạ nhân già mồm không phục, Vu Xá Nguyệt cũng không buồn bực, nàng vỗ vỗ Ngưng nhi đang tức giận, ngữđiệu bình thản nói: “Được rồi, ngươi bây giờđi nói với mẫu thân, trong viện này của ta có kẻ trộm, đã tìm được kẻ trộm rồi, thỉnh mẫu thân định đoạt.”

Trong lòng hai người kia mọc lên dự cảm bất hảo, làm sao bắt được kẻ trộm? Kinh ngạc nói: “Tam tiểu thư? Ta đây ——”
Vu Xá Nguyệt tiếp tục nói với Ngưng nhi: “Ngươi nói, kẻ trộm kia nhân lúc ta không ở, trong viện lại không có người, liền mượn cớ trốn ở sau phòng ta, chờ ta đi liền nhảy cửa sổ vào trộm.”
Ngực của Ngưng nhi vốn là chận khí, nghe Vu Xá Nguyệt vừa nói như vậy, cổ khí trong nháy mắt thư sướng. Nàng lập tức nói “Ngưng nhi đi ngay!”
Sống sót sau tai nạn trong lòng Thường ma ma cũng là rung rinh, tam cô nương này thật là quá lăn người!
Hai sai vặt lập tức nóng nảy, chận ở trong sân không cho Ngưng nhi đi, hô to gọi nhỏ la hét ầm ĩ.
“Tam tiểu thư! Mọi người đều nói bắt kẻ trộm phải có tang vật! Người không thể oan uổng chúng ta a!”
“Đúng vậy a! Chúng ta, trên người chúng ta không có gì cả!”
“Bằng không soát chỗ chúng ta! Nô tài Vu Thành Hải từ nhỏởđây làm công, làm sao có thể tựđoạn đường lui! Tam tiểu thư phân minh chính là bắt không được kẻ trộm oan uổng chúng ta!”
Hai người này giương nanh múa vuốt, tựa hồ là sắp sửa xông lên xé Vu Xá Nguyệt. Ti Ti cùng Tiểu Linh dắt tay đứng ở một bên, Thường ma ma không lên tiếng trốn phía sau các nàng.
Vu Xá Nguyệt cười nhạt, “Các ngươi cũng nói, ta đi rồi không ai nhìn thấy người tiến viện tử ta, vậy kẻ trộm nhất định là người trong viện. Ngưng nhi cùng ta đi ra, Ti Ti cùng Thường ma ma một chỗ, Tiểu Linh lại thấy thấy các nàng, không có hiềm nghi, về phần các ngươi. . .”
Nàng dừng lại một hồi, tựa hồ làđang thưởng thức biểu tình tức giận của hai người, sau đó chậm rãi nói: “Lén lút trốn ở sau phòng của ta nói là tị hiềm? Sai vặt nhà ai tị hiềm mỗi ngày trốn ở sau phòng? Chẳng lẽ không phải mưu đồđã lâu điều nghiên địa hình sao?”

“Thế nhưng ta không có——”
Vu Xá Nguyệt cũng là một bộ biểu tình thập phần tức giận, trong mắt tiếu ý dịu dàng, “A, trên người các ngươi là không cóđồ, nếu hôm nay ta trở về sớm chút, các ngươi liền không đắc thủ a ~”
“Ngươi ——”
“Thế nào, ta nói ai là kẻ trộm, người đó chính là kẻ trộm.” Vu Xá Nguyệt ý vị thâm trường nói ý.
Hai sai vặt lập tức hoảng loạn, Triệu Văn bỗng nhiên kịp phản ứng, Vu Xá Nguyệt phân minh xem bọn hắn không vừa mắt, tìm lý do muốn thu thập người mà thôi!
“Thường ma ma, Thường ma ma!” Vu Thành Hải khẩn trương xin giúp đỡ, hắn biết Thường ma ma là lão phu nhân phái tới, Thường ma ma mở miệng, tam tiểu thư cũng không cách nào làm gì bọn hắn.Nhưng Triệu Văn còn lại là trong lòng thật lạnh, ba nha hoàn kia đều là người của Vu Xá Nguyệt. . . Nếu là Thường ma ma giúp bọn hắn, Thường ma ma vừa bị bắt nhược điểm, đừng nói hỗ trợ, nháo không tốt còn có thể cùng Vu Xá Nguyệt mắng bọn họ! Trách không được, trách không được hỏi Thường ma ma trước. . .
Quả nhiên, Thường ma ma mặt mang tức giận nhìn bọn hắn chằm chằm, tựa hồ cũng là nhận thức bọn họ chính là kẻ trộm “Ngươi hai người không biết xấu hổ này, tam tiểu thư trong ngày thường quản giáo các ngươi lỏng lẻo, dĩ nhiên đánh loại chủý này! Thật nên bảo phu nhân bán các ngươi!”
Triệu Văn nhìn ra thế cục, trong lòng biết đại cục đã nghiêng về một bên, vì vậy không chút do dự phù phù một tiếng quỳ xuống, dập đầu kinh hoảng nói: “Tam, tam tiểu thư. . . Trong nhà nô tài còn có song thân phải phụng dưỡng, người buông tha nô tài đi. . .”
Vu Thành Hải vốn đang đứng ngây ngốc, hắn phản ứng một hồi cũng mới quỳ theo. Đầu bang bang đụng trên mặt đất, cũng theo cầu xin tha thứ: “Tam tiểu thư, nô tài bị trư du mộng tâm, bất kính với tam tiểu thư, tiểu thư người bỏ qua cho ta đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui