Hoàng Hậu Nhát Gan
Hoàng hậu có long thai, tin này lập tức lan ra khắp hậu cung nhưng người trong cuộc lại không hề hay biết, dù sao cũng chẳng ai dám lắm lời trước mặt Hoàng hậu nương nương tùy hứng quen được nuông chiều cả.
Vì vậy khi Tống Bảo bị Thái hậu tuyên gặp còn đang ngủ say trong tẩm cung.
Biết sao được, chưa biết có thai còn đỡ, vừa biết trong bụng có thêm một đứa nhỏ thì ngày nào cũng gà gật, chỉ hận không thể rúc vào chăn không bao giờ chui ra nữa.
"Nương nương."
Tống Bảo còn đang mơ đẹp thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo giống Đường Cảnh Hạo đến bảy tám phần của Hát Hảo, y lập tức giật mình bật dậy.
"Nương nương, Thái hậu tuyên gặp ạ."
"Ai da, Thái hậu gọi ta làm gì......" Tống Bảo vừa nói vừa nằm xuống lại, sau đó đột ngột bừng tỉnh, "Thái hậu! Gặp ta!...... Má ơi."
Tống Bảo nhảy dựng lên chạy vụt ra ngoài, dọa cho Cật Hảo hấp tấp chạy theo.
"Nương nương, xin ngài chậm một chút, cẩn thận phượng thể đó ạ!"
"Sao có thể chậm được chứ!"
Tống Bảo chưa kịp buộc đai lưng, chân trái mang giày chân phải để trần, hoảng hốt chạy bừa.
Đây chính là mẹ chồng y cơ mà!
——————
Y và Thái hậu kiếp trước chẳng ưa gì nhau.
Mẹ Đường Cảnh Hạo là chính thê của tiên đế mà lại không được sủng ái. Nhưng bụng bà thực sự không chịu thua kém, sinh liên tiếp ba vị hoàng tử, con trưởng là Thái tử cao quý, hai con thứ là một cặp song sinh, văn võ song toàn.
Thái hậu chính là mẹ quý nhờ con, dù đám hồ ly kia có quyến rũ lão Hoàng đế ngu ngốc cỡ nào cũng khó động đến bà.
Thái tử lên ngôi, cặp song sinh được phong vương chia đất ra riêng, bên cạnh Thái hậu chỉ còn mỗi con trưởng Đường Cảnh Hạo.
Đường Cảnh Hạo sống nội tâm nên Thái hậu hết sức đau lòng con trưởng chịu ấm ức cũng không lên tiếng này. Bà sống vinh hoa phú quý nửa đời, càng không nhìn nổi con mình ban ngày chính sự nặng nề mà trong phòng không có ai chăm sóc.
Bà không nhìn nổi Tống Bảo suốt ngày làm xằng làm bậy, nhưng ngặt nỗi thế lực Tống gia lớn mạnh, nền móng của Hoàng đế lại chưa vững nên không cách nào can thiệp.
Thái hậu được bảo dưỡng kỹ càng đẹp như hoa mẫu đơn, sắc mặt lại hết sức nghiêm nghị.
Hôm nay bà nhất định phải trị Tống Bảo ngang bướng coi trời bằng vung này mới được.
——————
"Hoàng hậu nương nương yết kiến ạ!"
Thái hậu làm bộ bưng trà lên, chưa kịp thổi thì con dâu mang thai đã vọt vào như mũi tên rồi quỳ phịch xuống trước mặt bà.
Bịch!
Thái hậu kinh hãi.
"Tham kiến mẫu hậu!!" Giọng Tống Bảo như tiếng chuông đồng vang khắp sơn hà, "Nhi thần thỉnh an ngài ạ!!!"
"Ngươi đang mang long thai mà, sao có thể hành đại lễ vậy chứ." Thái hậu sững người, hoàn toàn không hiểu ca nhi bao cỏ trước kia chỉ nhìn người bằng nửa con mắt này bị trúng tà gì, "Mau dậy đi."
Tống Bảo sững sờ, đột nhiên tỉnh ngộ rồi dập đầu lia lịa.
"Thân thể nhi thần bất tiện, tự biết không thể phân ưu với Hoàng thượng nên khẩn cầu mẫu hậu làm chủ, mở rộng tuyển tú, nạp thêm người mới ạ!"
Tống Bảo dập đầu ầm ầm làm Thái hậu hoang mang hơn cả lúc chồng chết.
Đường Cảnh Hạo nghe tin Thái hậu muốn gặp Tống Bảo thì vội vàng chạy tới, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng Tống Bảo đập ầm ầm.
"Hai người làm gì vậy?!"
"Hoàng nhi!"
"Hoàng thượng!"
Mẹ chồng nàng dâu trăm miệng một lời, lần đầu tiên đồng thanh với nhau trong kiếp này.
"Mau làm chủ cho mẫu hậu / thần đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...