Hoàng Hậu Nhát Gan

Hoa Trân, ngay cả chữ lót cũng không có, Hoa Hiểu Tư vừa nghe đã hiểu ngay đứa bé này chẳng có địa vị gì trong lòng người cha không đáng tin cậy của mình.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Dù sao cha hắn là kẻ bạc tình bạc nghĩa có tiếng, vợ mất chưa đầy bốn mươi chín ngày đã tái giá, quá nửa đời người ngoại trừ vật trong đũng quần thì không quan tâm gì khác.

Con cái trong nhà nhiều không đếm xuể, số con lọt vào mắt cha hắn e là chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi đứa bé này chỉ mới sáu bảy tuổi, ở tuổi Hoa Hiểu Tư cũng có thể làm cha y, lão cha trăng hoa kia của hắn tất nhiên sẽ không thèm để ý.

Hoa Hiểu Tư mải suy nghĩ nên nhất thời không lên tiếng, cả đám người sợ tái mặt, chỉ có đứa bé không hiểu chuyện gì, còn đang cúi đầu cặm cụi nhặt bánh.

"Đại ca muốn ăn không?" Hoa Trân cẩn thận nhặt túi giấy dầu dưới đất ôm vào lòng, vừa ngước mắt lên thì thấy Hoa Hiểu Tư nhìn mình chằm chằm, chẳng những không sợ mà còn hào phóng nói, "Là bánh nhân đường đỏ đấy ạ."

Thật hiếm thấy một đứa bé không sợ hắn.

Hoa Hiểu Tư kinh ngạc nhíu mày rồi nhìn kỹ thứ đệ chưa từng gặp mặt này.

Môi hồng răng trắng, mắt to mũi cao, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nhân.


"Là tiểu tử hay tiểu ca nhi vậy?"

Hoa Hiểu Tư nhìn tiểu đệ vươn tay đưa bánh cho mình rồi thuận miệng hỏi.

"Thế tử, Cửu thiếu gia là tiểu ca nhi ạ." Người hầu vội vàng trả lời, trong lòng tiểu thiếu gia chỉ có đống bánh rẻ tiền kia, hỏi gì cũng không biết, lỡ đắc tội sát thần này e là tất cả bọn họ cũng chẳng có quả ngon để ăn, "Tính tình hơi nhút nhát, xin ngài đừng trách tội."

Hoa Hiểu Tư tức quá hóa cười, nhìn mặt hắn giống kẻ ăn thịt người lắm à, chỉ hỏi mấy câu cũng đủ dọa đám người trong phòng mất nửa cái mạng.

Hắn không cười còn đỡ, vừa cười một tiếng thì bầu không khí trong phòng lập tức đóng băng, chỉ có Hoa Trân không hiểu gì mà còn tiến lên đút bánh vào miệng Hoa Hiểu Tư.

"Ngọt lắm!"

"Ừ, ngọt." Nhóc đáng yêu đút bánh cho hắn, trong lòng Hoa Hiểu Tư mềm nhũn, giả bộ cắn một cái rồi đưa tay vuốt tóc mềm của Hoa Trân, "Đệ ăn đi."

Bộ dạng này của y thật giống cá ngốc hồi bé.


Con cá ngốc kia lúc nhỏ cũng búi tóc, nhìn qua còn tưởng là tiểu ca nhi, tính tình cũng mạnh mẽ, rõ ràng mình chẳng lớn hơn bao nhiêu mà cứ muốn nhường Tống Bảo nhõng nhẽo kia.

Hoa Hiểu Tư nghĩ đến Dư Dục rồi lại nhớ đến mấy ngày trước bọn họ tan rã trong không vui, vẻ mặt trầm xuống. Tính tình phó tướng này của hắn quá mạnh nên khó lòng quản nổi.

Ở tuổi hắn bây giờ, nếu thành thân sớm chắc con đã lớn bằng Hoa Trân, nhưng với hoàn cảnh của hắn e là không có duyên phận với con cái.

Nghĩ tới đây Hoa Hiểu Tư thở dài, khó khăn lắm mới gặp được đứa bé hợp ý mình, sao lại không phải tiểu tử chứ?

Nếu đây là tiểu tử thì hắn có thể mang đến biên cương nuôi lớn để kế thừa chức tướng quân của mình. Nhưng đây lại là ca nhi, hắn cũng không tiện đem tới biên cương chịu khổ.

Hắn suy nghĩ rồi lấy từ trong ngực ra một sợi dây chuyền đeo lên cổ đứa bé.

"Đại ca chẳng có gì cho đệ cả, đệ đeo vật này lên đi, bảo đảm bình an."

Dây chuyền này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trong mặt dây chuyền có một túi thơm cứu mạng.

Dù bị đuối nước hay ngạt khói, chỉ cần đeo dây chuyền này thì có thể sống sót.

Hắn vốn định tặng vật này cho cá ngốc, giờ tặng Hoa Trân cũng được.

Dù sao cá ngốc còn có hắn che chở mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui