Hoàng Hậu Nhát Gan

Chuyện ngã ngựa Tống Bảo lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng qua, sau khi về cung y càng thêm cẩn thận, mỗi ngày đều bắt mạch, sợ bất cẩn một chút sẽ làm bé con bị thương.

Bé con cũng ngày càng lanh lợi, thỉnh thoảng còn cảm nhận được tay chân nhỏ xíu.

Tống Bảo vừa thấy thú vị vừa thấy xót xa.

Kiếp trước y chưa bao giờ cảm nhận được em bé trong bụng lanh lợi như vậy, e là bị va đập không ít lần, quả thực vô cùng khác biệt.

Hơn nữa không chỉ bé con mà Đường Cảnh Hạo cũng rất kỳ quái.

Chẳng phải vị Hoàng đế này mù cưới câm gả với y nên hoàn toàn không thích y sao, thế mà giờ cứ bám chặt lấy y, ngay cả lúc làm việc cũng phải kéo y ngồi cạnh.


Y chỉ ngủ quên không ăn sáng một lần thôi mà, cũng đâu làm mình đói chết, sao cứ nghĩ y là đồ ngốc, còn phải trông chừng nữa vậy.

Tống Bảo lẩm bẩm chọc chọc khay trái cây, y hết sức bất mãn, bị người ta nhìn suốt ngày cực kỳ mất tự nhiên, vốn dĩ y định ăn xong sẽ lén đến ngự hoa viên hái quả, ngay cả thang dây cũng đã chuẩn bị sẵn, đến phút chót lại đi không được.

Hừ!

——————

"Bảo, Cảnh Văn Cảnh Võ gửi thư tới, ngươi đọc giùm ta đi."

"Thần tuân chỉ." Giờ cách xưng hô cũng thân mật lạ thường, quả nhiên vị Hoàng đế này chẳng có giới hạn gì với y cả, Tống Bảo vừa nghĩ thầm vừa lau tay dính nước trái cây vào tấm vải gấm, chậm rãi đứng dậy nhận việc để hoạt động.


"Hoàng huynh mạnh khỏe, thần đệ đã tới đất phong, bình an vô sự, mẫu hậu và hoàng huynh đừng lo, hoàng tẩu và Lân nhi huệ an......" Kính Vương viết thư ngắn gọn không có gì đặc biệt, Tống Bảo đang nghĩ vậy thì thấy đoạn tiếp theo, "Chung tư vũ, sân sân hề. Nghi nhĩ tử tôn, chấn chấn hề. Chung tư vũ, hoăng hoăng hề. Nghi nhĩ tử tôn, thằng thằng hề. Chung tư vũ, ấp ấp hề. Nghi nhĩ tử tôn, chập chập hề." (*)

Cũng không cần chúc phúc rườm rà vậy đâu, Tống Bảo bật cười rồi nhanh chóng đọc lá thư còn lại.

"Đến nơi rồi đại ca! Nhặt được một bé con rất ngoan, sống tốt lắm khỏi cần lo, chăm sóc tốt cho mình và tẩu tử tiểu chất nhé! Nói nương đừng giới thiệu đối tượng nữa, phiền phức! Ca sinh được bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu đi, đa tạ!"

A, khá khen cho một đôi Ngọa Long Phượng Sồ.

Hoàng đế phu quân của y khá tốt, Tống Bảo thật có phúc.

- -------------------------

(*) Bài thơ "Chung Tư" trong Kinh Thi, chúc cho con đàn cháu đống, dòng dõi kéo dài không dứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận