Hoàng Hậu Nhát Gan


Đường Cảnh Hạo và Tống Bảo thành thân đến giờ đã hơn chín năm.

Lúc thành thân hắn vẫn chưa đến tuổi nhược quán mà đã trải qua biết bao thăng trầm.
Trong ký ức tuổi thơ của Đường Cảnh Hạo, không phải phụ hoàng và mẫu hậu hắn chưa từng có những giây phút hạnh phúc, thậm chí trước năm hắn mười hai tuổi, cả nhà hết sức đầm ấm yên vui.
Phụ hoàng quan tâm chính sự, chăm lo Hoàng hậu, còn hết mực thương yêu con trưởng là hắn, trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
Ai ngờ sau khi mẫu hậu hắn hạ sinh một cặp song sinh thì mọi thứ đều thay đổi.
Phụ hoàng trở nên hồ đồ bạo ngược, hoang dâm xa xỉ, mấy lần muốn phế vị trí Thái tử của hắn, thậm chí còn định xử tử mẹ con họ.


Từ trên mây ngã xuống bùn lầy, lúc ấy tình cảnh của Đường Cảnh Hạo chỉ có thể hình dung như giẫm trên băng mỏng.

Hoàng đế bỏ bê chính sự, quân quyền sa sút, Định Viễn tướng quân xưa kia hiển hách một thời cũng bỏ mình đền nợ nước, cả triều đình từ trên xuống dưới hệt như đầm lầy sâu không thấy đáy, thế lực Đường Cảnh Hạo còn yếu nên rất cần sự trợ giúp từ bên ngoài, cách tốt nhất chính là liên hôn.
Mặc dù Tống gia thanh danh hiển hách nhưng dù sao cũng là văn thần không nắm binh quyền, cũng không phải trước kia Đường Cảnh Hạo không có lựa chọn nào khác.
Nhưng Tống thừa tướng yêu chiều con trai độc nhất nên tuyệt đối không thể để Tống Bảo chịu khổ, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ chứ không có ý đồ riêng, hơn nữa —— Tống Bảo quả thực rất xinh đẹp.
Nếu người khác tên "Bảo" có thể sẽ mang vẻ quê mùa, nhưng Tống Bảo đúng là mỹ nhân phấn điêu ngọc trác được nuông chiều trong cẩm y ngọc thực.
Mọi người đều thích cái đẹp, tuy trong lòng Đường Cảnh Hạo ôm chí lớn nhưng cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc mỹ nhân này đẹp thì đẹp nhưng chẳng có chút chiều sâu nào, nếu không hai người đã chẳng lạnh nhạt nhiều năm như vậy.
Nhưng giờ Tống Bảo đang mang thai, tính tình cũng chín chắn hơn nhiều, nếu được thì Đường Cảnh Hạo cũng bằng lòng đối xử ôn hòa với y.


Nhưng hắn không ngờ mình cảm thấy Tống Bảo đỏng đảnh, còn Tống Bảo lại sợ hắn như sợ cọp, thật khiến người ta cạn lời.
——————
"......!Thần xem bệ hạ là chân long thiên tử, không dám mạo phạm ạ."
"Thế thì đứng lên đi."
Đường Cảnh Hạo nắm cánh tay Tống Bảo dìu y đứng dậy, đồ ngốc này đã không khỏe mà còn liều mạng quỳ quá lâu, được dìu mà vẫn bị trượt chân.
Tống Bảo đứng còn chưa vững mà vẫn tha thiết cầu xin ân điển cho dòng họ mình.
"......!Bệ hạ, ngài chưa đáp ứng thần mà."
"Được rồi." Đường Cảnh Hạo đặt người ngồi xuống giường êm rồi nói, "Trẫm đáp ứng ngươi ba điều, tùy ngươi chọn đấy."
"Tạ ơn bệ hạ!"
Tống Bảo mừng rỡ reo lên, nhưng y đã quên trên đời này ngoại trừ "vua không nói đùa" còn có bốn chữ "nói miệng không tính"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận