Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

Đông Viện Thiên Long Cung là một trong những kiến trúc cung đình cơ bản của vương triều Tây Long. Giữa Đông Viện có một khuôn viên nhỏ trồng nhiều loại hoa, cây cỏ bốn mùa hương sắc ngào ngạt. Xung quanh là phòng ốc, hành lang cổ kính xếp xát nhau tạo thành ô vuông khép kín. Khung cảnh nhẹ nhàng thanh nhã nhưng không làm mất đi khí thế uy nghi của cung đình.

Lăng Ngạo Quân chắp hai tay sau lưng thong thả cất bước đi trên hành lang dài của Đông Viện, gương mặt yêu nghiệt tràn đầy khó hiểu, đôi đồng tử sâu thẳm không ngừng đảo quanh, chăm chú quan sát bốn phía. Lăng Ngạo Quân đi hết hơn nửa vòng hành lang thì chợt dừng chân, đôi môi hơi nhếch lên thành nụ cười như có như không, ngay sau đó hắn động thân đi một mạch đến trước cánh cửa đóng chặt cách đó hơn một trượng mới dừng lại. Hắn không vội mở cánh cửa trước mặt mà im lặng nghe ngóng động tĩnh bên trong. Cách một cánh cửa, âm thanh rất nhỏ có nhịp điệu lọt vào tai Lăng Ngạo Quân:

- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,… nhảy…. Hai hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… xoay…

Lăng Ngạo Quân nghe xong càng cảm thấy mờ mịt, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ hết sức buồn cười: Hoàng Hậu của hắn cả ngày không có việc gì làm nhàm chán đến mức đến đây tự nhốt mình trong phòng tập đếm số?

Nghĩ đến đây Lăng Ngạo Quân không kìm được sự hiếu kì, hắn nhẹ nhàng di chuyển, động tác uyển chuyển không hề gây ra bất cứ tiếng động nào, ngay lập tức chạm tay vào trên cánh cửa, khẽ đẩy…

Lọt vào mắt Lăng Ngạo Quân đầu tiên là không gian trống trải của căn phòng rộng lớn, trên vách tường đối diện đặt một tấm gương to chiếm hết hai phần ba bức tường. Phía trước gương có một thanh gỗ tròn dài gắn cố định vào hai bức tường hai bên, cách mặt đất khoảng một thước rưỡi. Từ hình ảnh hơi mờ phản chiếu trên chiếc gương đồng ngoại cỡ hắn bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn mà mình đang tìm kiếm. Nàng mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen để lộ hai cánh tay mềm mại trắng ngần như sứ, dưới thân mặc một chiếc quần dài cùng màu bó chặt lấy đôi chân dài thẳng tắp.

Vừa nhìn đến nàng hắn liền có cảm giác mê mẩn, nàng quay lưng về phía hắn, từng động tác vừa mềm mại vừa mạnh mẽ của nàng thu hết vào đôi đồng tử đen sâu hun hút của hắn. Mạc Tĩnh múa?

Mạc Tĩnh lúc này đang chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên gương đồng, gương mặt trắng nõn đến mức thiếu sinh khí vô cùng nghiêm túc, bạc môi khẽ mở phát ra từng tiếng đếm nhỏ phối hợp với động tác thân mình. Trên vầng trán của nàng đã phủ lên một tầng hơi nước, cánh mũi phập phồng liên tục phát ra những tiếng thở trầm thấp có phần mệt mỏi khi vẫn không ngừng thực hiện những động tác múa liên tục, dứt khoát.

Mạc Tĩnh mệt, lúc này đây nàng thật sự muốn dừng ngay lại và nằm xuống sàn mà thở, nhưng ý chí của nàng không ngừng thúc dục, sai khiến nàng tiếp tục. Hơn ba năm nay chưa bao giờ nàng tự thúc ép bản thân thực hiện công việc thường trực trong “ quá khứ” đến mức này. Đây vốn là công việc nàng yêu nhất, nhưng sau bao nhiêu năm lăn lộn giữa cuộc đời, tình yêu ấy cũng dần biến dạng trở thành vật chất, thậm chí trở thành cặn bã làm chai sạn tâm hồn nàng. Đó cũng là lý do lớn nhất khiến Mạc Tĩnh rất ít khi múa trước đông người trong hơn ba năm qua, chỉ vì nàng muốn tìm lại được sự đam mê, nhiệt huyết của mình với nghệ thuật múa. Nhưng cả tháng nay nàng lại luôn thúc ép bản thân múa, thậm chí múa liên tục mấy canh giờ không ngừng nghỉ không quan tâm chính mình thích hay không.


Mạc Tĩnh cắn răng chịu đựng sự rã rời trên thân, đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra lúc này để điều chỉnh tâm lý và sức khỏe của mình. Chỉ có không ngừng tập luyện làm cho bản thân mình khỏe mạnh hơn mới có thể chống lại độc tố trong cơ thể. Chỉ có thể không ngừng tập luyện đem áp lực cùng lo lắng, sợ hãi phát tiết ra mới có thể ở trước mặt hắn nở nụ cười…

- Phù!

Mạc Tĩnh thở ra một hơi nặng nề, đảo mắt nghĩ: Thực hiện nốt động tác này là có thể nghỉ.

Nàng kiễng chân xoay người, bước ra ba bước, bật nhảy thực hiện động tác xoạc chân trên không. Nhưng ngay lúc này… chợt có một bóng người lọt vào tầm mắt của nàng…

Mạc Tĩnh giật mình trợn mắt nhìn bóng hình kia quên cả động tác đang thực hiện:

- Á!

Mạc Tĩnh kinh hoàng hét lên một tiếng, ngay lập tức nàng cảm thấy bàn tọa của mình như muốn dập nát. Nàng trợn mắt, há miệng muốn kêu mà không phát ra được tiếng nào đành úp mặt xuống sàn cắn răng đau khổ, đôi tay nhỏ bé không ngừng vỗ xuống nền gỗ. Đây đúng là khóc không ra nước mắt mà!

Lăng Ngạo Quân đang xem đến thất thần thì nghe thấy tiếng hét thất thanh, vội định thần lại đã thấy Mạc Tĩnh nửa ngồi nửa nằm úp sấp trên sàn gỗ. Hắn trợn mắt nhìn tiểu nữ nhân vừa mới còn yểu điệu thoát tục giờ đã không hình tượng ôm mông không ngừng suýt xoa.

- Tĩnh Nhi nàng không sao chứ?


Lăng Ngạo Quân vội bước đến bên cạnh Mạc Tĩnh ngồi xuống đỡ nàng, ân cần hỏi.

Mạc Tĩnh nghe thấy Lăng Ngạo Quân hỏi vậy không những không trả lời mà còn quay phắt ra trợn mắt oán hận nhìn Lăng Ngạo Quân:

- Chàng là ma sao, định hù chết ta phải không?

Nói xong giơ tay túm lấy vạt áo của Lăng Ngạo Quân lắc qua lắc lại thể hiện sự căm phẫn, cuối cùng hoa hoa lệ lệ gào khóc:

- Bàn tọa đáng thương của ta bị chàng hại thảm rồi…

Lăng Ngạo Quân nghe Mạc Tĩnh khóc bù lu bù loa thì không nhịn được mà phì cười, càng cười càng lớn, cười đến mức đặt luôn mông ngồi bệt xuống sàn, đưa tay ôm Mạc Tĩnh vào lòng rồi ngả người kéo nàng cùng ngã ra sàn, để nàng nằm trên người mình…tiếp tục …khóc, còn hắn mỉm cười nhìn nàng.

Mạc Tĩnh gào khóc nửa ngày trời mãi không thấy ai dỗ dành thì lấy làm kì, nàng thu lại tiếng khóc, giơ tay vuốt mũi rồi tiện tay lau nước mũi lên “tấm vải” trước mặt. Khi nàng ngẩng mặt lên đã thấy tên nam nhân nào đó không có phong phạm của bậc nam nhi đang …nhắm mắt ngủ. Nhất thời Mạc Tĩnh cảm thấy khóe mắt không ngừng co giật đến mức đau nhức, không biết là vì khóc lâu mà đau hay vì cảnh trước mắt làm cho gai mắt nữa.

Mạc Tĩnh tức giận nghiến răng kèn kẹt, mười “móng vuốt” mài xuống sàn gỗ nghe “sàn sạt”. Nàng giơ tay muốn cào vài đường “cơ bản” lên gương mặt đáng ghét kia, nhưng ngay khi ngón tay còn cách mặt Lăng Ngạo Quân gần một tấc thì chợt dừng lại.


Mạc Tĩnh thu tay lại chống xuống sàn rồi đẩy thân mình nhẹ nhàng di chuyển sang phải, rời khỏi vòng tay của Lăng Ngạo Quân. Chốc lát sau nàng ngồi khoanh chân bên người Lăng Ngạo Quân thất thần, thất thần nhìn quầng mắt xanh xám của hắn, thất thần nhìn chân mày đến ngủ cũng vô thức nhăn lại của hắn, thất thần nghe hơi thở trầm ổn nhẹ nhàng của hắn mà lẩm bẩm:

- Làm gì mà ngủ như heo chết.

Nói xong đưa tay nhẹ nhàng xoa mi tâm của hắn, làm cho chân mày của hắn hơi dãn ra. Mạc Tĩnh là vậy, điển hình của loại người khẩu xà tâm phật, nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng mắng người ta là con heo chết vậy mà đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ có dịu dàng cùng lo lắng. Nàng nhìn Lăng Ngạo Quân ngủ không quan tâm địa điểm thì nhăn mày bất mãn, nhưng đúng lúc này mắt nàng chợt lóe lên rồi vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài, từ đầu đến cuối động tác vẫn cố gắng nhẹ nhàng như sợ làm Lăng Ngạo Quân tỉnh giấc.

Nhưng Mạc Tĩnh vừa đi Lăng Ngạo Quân đang nằm trên sàn cũng mở mắt, hắn vội ngồi dậy nhìn theo bóng Mạc Tĩnh vừa khuất, đôi mắt mờ mịt mang theo vài tia sợ hãi. Khi Lăng Ngạo Quân loạng choạng đứng dậy, toan chạy theo Mạc Tĩnh, gương mặt hắn lúc này hơi tái, khí sắc so với thường ngày kém hơn rất nhiều. Hắn vừa di chuyển thì lại vội dừng động tác, ngay sau đó hắn xoay người nằm xuống, cố gắng duy trì tư thế lúc ngủ rồi nhắm mắt lại, bạc môi bất giác cong lên.

Mạc Tĩnh quay lại phòng tập múa trên tay còn ôm theo một chiếc áo lông gấu, chiếc áo này to đến mức làm nàng cứ bước được hai ba bước lại phải dừng lại vén vạt áo lên vì sợ nó quét đất. Nàng nhẹ nhàng đến bên Lăng Ngạo Quân, rũ áo choàng lông gấu đắp lên người hắn, khi chiếc áo lớn che kín thân hơn nửa người Lăng Ngạo Quân mới hài lòng mỉm cười. Nhìn Lăng Ngạo Quân đang nằm trong áo choàng ấm áp ngủ ngon lành Mạc Tĩnh bất giác xoa tay, bao nhiêu mồ hôi cùng nóng bức lúc tập luyện giờ phút này đã biến mất không còn, thân thể nàng đã quay lại với cảm giác lạnh lẽo thường ngày. Có lẽ vì đã quen với cảm giác này, Mạc Tĩnh phản ứng rất nhanh, nàng chạy đến góc phòng lấy chiếc áo choàng lông cáo của mình mặc vào rồi chạy lại bên Lăng Ngạo Quân cúi xuống vén áo choàng lông gấu trên người hắn chui vào, cọ cọ tìm chỗ ấm áp trên ngực hắn mà ngủ vùi.

Lăng Ngạo Quân mở mắt hơi cúi xuống nhìn tiểu nhân nhi co mình như con mèo nhỏ trước ngực mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng dịu dàng. Hắn vươn tay ôm siết thân hình nhỏ nhắn của nàng, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc nàng, lẩm bẩm:

- Nếu có phép màu biến nàng thành tí hon thì tốt quá… ta sẽ nhét nàng vào ngực, đi đâu cũng mang theo.

- Tĩnh Nhi… ta thật không nỡ… không nỡ xa nàng. Nàng phải an phận chờ ta có biết không?

******

Mạc Tĩnh đứng trên tường thành mặc kệ từng cơn gió lạnh táp vào mặt, đôi mắt của nàng bị gió tạt đến mức đau rát nhưng vẫn kiên trì nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi mà bụi cát mù mịt ngày càng xa. Nàng nhìn rừng cờ phấp phới trong gió đến thất thần, giọt lệ trào qua khóe mắt lúc nào không hay. Mạc Tĩnh nghiêng đầu sáng trái, ánh mắt như xuyên qua dãy núi Vĩnh Bảo đồ sộ nhìn về phương Bắc xa xôi, môi hồng khẽ cong lên:


- Khải hoàn trở về, ta sẽ chờ chàng.

Nói xong Mạc Tĩnh quay người, đôi mắt nàng chợt trở nên sắc bén:

- Trước hết ta sẽ giúp chàng xử lý mấy con chuột nhắt đã. Cha, chúng ta về thôi!

Mạc Hầu Gia đứng sau nghe nữ nhi gọi thì khẽ gật đầu, ông hướng đến đoàn người đang mất hút trên đường lớn Tây Thành thì cúi người hành lễ rồi xoay người xuống tường thành, các quan viên phía sau cũng yên lặng hành lễ rồi đi theo.

Lăng Ngạo Quân ngồi trên hắc mã đang không ngừng phi nước đại trên đường lớn ngoại thành phía Tây thì chợt kìm dây cương, làm tuấn mã nhấc hai chân trước khỏi mặt đất hí dài. Hắn quay lại nhìn sâu vào bóng hình nhỏ bé trên tường thành.

- Ca ca!

Lăng Ngạo Khiêm thấy Lăng Ngạo Quân dừng ngựa thì vội giơ tay phải lên làm đoàn kị binh phía sau dừng lại. Hơn mười hàng kị binh đồng loạt dừng lại không hề bị tình huống bất ngờ làm xáo trộn, tiếng vó ngựa đều đặn nện xuống nền đất nhất thời càng làm bụi cát bay tứ tung.

Lăng Ngạo Quân yên lặng nhìn về Hoàng Đô, chốc lát sau hắn kéo dây cương, quay đầu, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo:

- Đi thôi! “ Tĩnh Nhi! Chờ ta trở về.”

Lăng Ngạo Khiêm nhìn theo bóng người cao ngất phía trước, cảm nhận được ngạo khí cùng chiến ý phát ra trên người ca ca thì ánh mắt chợt trở nên phức tạp. Hắn nghiêng đầu nhìn về kinh thành rồi mím môi, đôi chân kẹp lấy bụng ngựa phía dưới, quay ngựa, nhanh chóng lao theo người ngựa phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui