Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

- Thế nào rồi nhị ca?- Mạc Tĩnh đang dựa người bên cửa sổ phòng chữ Thiên trên lầu bốn Vạn Đường nghe tiếng động phía sau quay lại hỏi.

- Đuổi, còn bị đánh vài cái- Mạc Văn vừa vào phòng đã nằm dài trên chiếc ghế dài trong phòng- Tên Phùng Chính Hiên không đến nhanh thì lớn chuyện rồi- Rồi quay ra nhìn Mạc Tĩnh- Muội thấy qua vụ này Lại Bộ Thượng Thư phủ có trở mặt với Quốc Công Phủ không?

- Hà Thu còn chưa có sức ảnh hưởng lớn thế, có những người coi trọng lợi ích hơn cả con cái họ- Mạc Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu- Muội thấy Hà Thu kia thật là một nữ nhân đáng thương nàng chẳng qua là vật hi sinh cho những âm mưu chính trị thôi.

- Ta cũng thấy vậy nhưng một phần là do nàng quá ngu ngốc- Mạc Văn để tay chống sau gáy nhìn lên trần nhà.

Cả hai người lâm vào trầm mặc một lát sau Mạc Văn mới lên tiếng- Muội nghĩ tên Phùng Chính Hiên kia thế nào?

- Chẳng thế nào cả, hắn không làm được việc lớn- Mạc Tĩnh nhìn khung cảnh xinh đẹp phía dưới tùy ý trả lời- Nhị ca uống trà hoa đào không muội mới làm được ngon lắm- Rồi quay lại nhìn Mạc Văn đang nằm đo ghế cười hì hì.

- Được, hiếm khi Tĩnh Nhi phục vụ ca ca phải tận hưởng chứ- Mạc Văn cười tít mắt ngẩng mặt nhìn Mạc Tĩnh.

Mạc Tĩnh mỉm cười đi vào bên trong- Nhưng muội không loại trừ khả năng Phùng Quốc Công Phủ liên quan đến vụ này- Vừa đi cũng không quay lại nói.

Mạc Văn liếc nhìn bóng lưng Mạc Tĩnh cũng không nói gì. Không lâu sau Mạc Tĩnh bê theo một chiếc khay ra ngoài đặt trên bàn trước mặt Mạc Văn rồi mỉm cười ngồi xuống đối diện. Mạc Văn xoay mình ngồi dậy từ trên ghế, nhìn Mạc Tĩnh bỏ bếp nhỏ và ấm trà ra bàn hứng thú dào dạt hỏi- Vậy muội nghĩ tiếp theo sẽ thế nào?

- Huynh nói xem- Mạc Tĩnh nhìn ánh mắt Mạc Văn thỉnh thoảng lại phát ra tia sáng thú vị thì cười.


- Đến một giết một, đến hai giết một đôi- Mạc Văn ha ha cười.

- Muội nói hôm nay huynh rất hợp ý muội chưa nhỉ?- Mạc Tĩnh cũng kéo lên nụ cười tươi rói.

- Nói rồi nha, sáng nay đã nói rồi, huynh cũng rất hợp muội mà- Mạc Sách vừa vào đã nghe hai người tung hứng nhau có chút bất mãn hướng đến Mạc Tĩnh kháng nghị.

- Tam ca- Mạc Tĩnh nhìn Mạc Sách bước vào liền chào hỏi - Ca ca uống trà hoa đào không?

- Tất nhiên rồi, nói chuyện với mấy người Hình Bộ kia thật mất sức nha, hỏi từng li từng tí huynh cảm giác như bị hỏi cung rồi- Mạc Sách đưa tay bỏ mặt nạ xuống lộ ra gương mặt yêu mị có chút nhăn nhó đi đến ngồi cạnh Mạc Văn.

- Thì hỏi cung là việc của họ mà- Mạc Văn nhìn đệ đệ nhăn nhó thì cười ha hả.

- Biết thế cho huynh đi tiếp họ- Mạc Sách trợn cặp mắt trắng dã nhìn nhị ca đang không hình tượng cười mình.

- Dù sao cũng muộn rồi.

- Đại ca đâu rồi nhị ca, huynh ấy xuống xem náo nhiệt mà- Mạc Tĩnh đang đun nước chợt nhớ ra.

- Đại ca về với đại tẩu rồi- Mạc Văn không biết rút đâu ra cây quạt vừa cười vừa phe phẩy.

- Người có thê tử vẫn khác nha, thật có tinh thần trách nhiệm- Mạc Sách lắc lắc đầu chẹp miệng.

Mạc Tĩnh nghe vậy thì phì cười- Còn các huynh nữa đấy liệu mà tìm nhị tẩu, tam tẩu về đi.

- Ta còn muốn chơi nha, bây giờ mà lôi một bà la sát về suốt ngày quấn chân còn đi đâu được- Mạc Văn trợn mắt nhìn Mạc Tĩnh, dù sao cũng còn trẻ lại đang trong lúc cuộc sống tươi đẹp nhất, có điên mới đi mua dây buộc mình.

- Chưa đến lúc thôi, sau này không biết ai quấn ai đấy- Mạc Tĩnh bĩu môi liếc Mạc Văn.

- Bộp! Được vậy chờ xem- Mạc Văn gập quạt lại gõ lên bàn nhìn Mạc Tĩnh.

- Được, muội muốn con ngựa Tuyệt Ảnh- Mắt Mạc Tĩnh lóe sáng.

- Tuyệt Ảnh? Chính là con ngựa đen tuyền hôm trước ta mua ở đấu giá hội của Trường Đua ngựa?- Mạc Văn nhướng mày.

- Đúng vậy, chính nó- Mạc Tĩnh gật đầu.


- Được, vậy nếu muội thua phải may y phục cho nhị ca một năm- Mạc Văn thống khoái.

- Thành giao.

Khi huynh đệ Mạc gia đang vui vẻ dùng trà trò chuyện tại một nơi khác trong kinh thành.

- Phụ thân Phú Qúy Đường không thể giữ- Phùng Chính Hiên ngồi trong thư phòng của Phùng Khải nghiến răng nghiến lợi ngoan độc gằn từng tiếng.

- Bây giờ không thể động vào Phú Qúy Đường, chưa nói đến thế lực người đứng sau như thế nào, ngay cả thực lực hiển lộ bây giờ cũng không phải nói đối phó là đối phó được- Phùng Khải nhăn mày nhìn nhi tử.

- Nhưng để chúng dương dương tự đắc vậy sao?- Phùng Chính Hiên không cho là đúng hỏi lại, phải biết rằng hôm nay mặt mũi của y đã triệt để mất hết, y hận không thể ngay lập tức kéo sập Phú Qúy Đường.

- Việc của chúng ta hiện tại không phải gây chuyện ầm ĩ, Phú Qúy Đường có hống hách thế nào cũng chỉ là một thương nhân, đợi việc lớn thành, chúng ta còn sợ chúng sao?- Phùng Khải nheo mắt âm ngao nói.

- Phụ thân...

- Con không được lỗ mãn, bây giờ phải làm tốt việc ta đã giao cho con- Phùng Khải phất tay ngăn lại câu nói của nhi tử.

- Con đã hưu Hà Thu- Phùng Chính Hiên bực mình hậm hực.

- Hà Thu hưu thì thôi, một nữ lưu cũng không làm được gì, bây giờ Lại Bộ Phủ đã triệt để bị chúng ta khống chế cũng không trở mặt được, con phải lôi kéo các phủ khác, ta đang tìm xem ai phù hợp với vị trí chính phi của con.

- Con muốn nữ nhân đẹp một chút, hơn nữa phải biết nghe lời- Phùng Chính Hiên nhìn cha đưa ra điều kiện, ánh mắt dâm tà làm người ta phải chán ghét.


- Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nữ tử đẹp chẳng có ích gì, cái cần thiết chính là địa vị, sức ảnh hưởng- Phùng Khải nhăn mày nhìn nhi tử có chút không hài lòng- Nữ nhân đẹp mà không có địa vị thì chỉ làm ấm giường thôi.

Phùng Chính Hiên bị mắng rụt đầu vào, trong lòng có chút không phục nhưng cũng không dám phản kháng vội vàng tìm đề tài khác dời đi sự chú ý của Phùng Khải.

- Còn Hầu Phủ?- Phùng Chính Hiên nghĩ đến Hầu Phủ trong lòng lại cảm thấy khó chịu, hôm nay y không đến kịp Mạc Hề kia đã chụp mũ tạo phản lên Quốc Công Phủ chỉ muộn một chút thôi y đã rơi vào vạn kiếp bất phục, còn tiện nhân ngu ngốc kia nữa nếu ả không sinh được Tuấn Nhi thì ả chết chắc rồi, hừ.

- Hừ, bây giờ trong triều cũng chỉ có Hầu Phủ mới dám ngang nhiên đối đầu với chúng ta, cả tên Mạc Vĩnh Thiên và các con của hắn đều nơi nơi làm hỏng việc của ta, ta đã muốn diệt trừ hắn từ sớm, còn chưa kể trước đây đốt sính lễ Quốc Công Phủ, chỉ tiếc vụ hành thích kia không thành- Phùng Khải nghiến răng nghiến lợi nói.

- Cha, người kia nói sao? Hắn đảm bảo sẽ đáp ứng được điều kiện của chúng ta chứ.

- Hắn đã đảm bảo, chúng ta chính là lợi dụng nhau để đạt được mục đích thôi, hắn phải dựa vào chúng ta để lấy được thứ hắn muốn nên không thể lật lọng được- Phùng Khải gật đầu rất tự tin vào bản thân mình.

- Vậy tiếp theo hắn định thế nào, bây giờ kinh thành đang giới nghiêm hắn không thể ra ngoài được.

- Hắn sẽ không đi.

- Vậy?- Phùng Chính Hiên khó hiểu.

- Sắp đến đại lễ thành hôn của Hoàng Thượng, các quốc gia tất sẽ cử sứ thần đến- Phùng Khải mỉm cười đôi mắt ti hí càng híp lại như con hồ ly quỷ quyệt đang mưu bày chuyện xấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui