-"Alo, cái gì, được rồi tới đến ngay" Cô hốt hoảng bỏ điện thoại vào túi
-"Chuyện gì vậy Jenny" Hắn cầm hột kem to tướng Socola cái muỗng vẫn còn trong miệng hỏi
-"Nhỏ Lan bị động thai không biết có sao không, chắc chắn là do ông già hắc dịch kia, chúng ta mau đến đó xem thử" Cô kéo tay hắn đi theo, mở cửa gara cô bước lên xe, mở khóa rồi khởi động chạy cái vèo đến biệt thự nhà nhỏ
-"Jenny tiểu thư"
-"Nhỏ sao rồi"
-"Cô chủ nhỏ không sao cả, cô ấy vẫn ổn"
-"Hừ" Cô bực mình tiến thẳng đến phòng nghỉ dành cho khách, mở cửa ra thì thấy nhỏ nằm một đống ở trên giường, tâm bực chết đi được
-"Jenny" Nhỏ vươn người dậy liền bị chàng nhăn mặt đè xuống
-"Nói, có phải ông già lẩm cẩm kia làm gì cậu phải không" Cô quát lớn nói
-"Đúng thế, là ta đấy" Ông Trần lạnh nhạt bước vào, chậm rãi lách qua người cô, tiến về phía ghế salon ngồi xuống một cách bình thản
-"Bác trai, bác đâu cần phải làm thế, bác......" Cô như nghẹn họng khi thấy ánh mắt sắc như dao, bén như mã tấu muốn băm vằm cô ra thì lập tức lời chuẩn bị tuôn ra thì nuốt vào
-"Ta là chỉ muốn thử thôi, coi thử xem hắn yêu con gái ta đến cỡ nào, có lẽ ta đã nhận ra" Ông nheo mày nói, khuôn mặt giãn ra, có chút ôn nhu, ông đã nhìn thấy trong ánh mắt kiên định kia khi nhìn ngắm con gái của ông, nó không còn vững nữa mà trở nên nhu mềm vô cùng, lời nói của chàng sắt đá, bá đạo nhưng đã chứng minh được tình yêu mà chàng dành cho nhỏ, giọng nói ông từ âm lãnh chuyển sang trầm thấp dễ nghe khiến người ta cảm thây như vừa lặn dưới nước sắp nghẹt thở tới nơi nay lại được ngoi lên bờ như được tái sinh, cả bọn há hốc, Tiến Vinh choáng váng xém nữa té xuống ghế, mắt tròn vo dụi dụi rồi đập đập đầu mấy phát ngây ngô hỏi
-"Bác sáng nay có bị té cầu thang, hay là có cảm giác như bị trúng gió hay bị ma nhập không"
-"Người không bình thường là cháu đấy" Ông cười cợt nói, ầm thêm một trái bom phát nổ nữa,
-"Bác....bác mới cười sao. Ô sao nó lạ quá ta" Cô liếc nhìn Tiến Vinh, hai người cùng nhau nhún vai
-"Mình ghét kết thúc có hậu" Anh từ bên ngoài bước vào, nhăn nhó khoát tay nói
-"Sao dậy"
-"Đứa em gái hơn hai mươi năm nay yêu thương chăm sóc, giờ trở thành đồ ăn của người khác, không đau lòng sao được" Anh làm bộ dáng đau lòng ôm ngực
-"Tôi ghê ta" Cô phụ họa theo, tặc lưỡi nói
-"Mấy đứa này thôi đi, Tuyết Lan, Nhĩ Tuân, hai đưa chuẩn bị đi, ngày mai ta sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa, dù cho ở bên kia có cưới đi nữa thì vẫn phải cưới ở đây,tuyên bố con gái ta đã có chồng chứ, không không lại để đứa con gái độc nhất đi mất thì thật đáng tiếc" Ông cười hiền nói
-"Đúng đấy, đúng đấy, con gái của mẹ, sẽ là cô dâu tuyệt nhất" Bà bước đến ôm chầm lấy nhỏ
-"Jenny, còn cháu thì sao" Anh quay ngược lại hỏi
-"Anh yên tâm đi, Onew chiều nay sẽ mở buổi họp báo tuyên bố hủy bỏ hôn ước, lúc nãy cậu ấy đã ra sân bay rồi" Y lắc đầu nói, ánh mắt lộ vẻ thương xót
-"Vậy sao" Cô mím môi nói
-"Hey, ông bố già của cậu lần này sẽ tức giận đến chết thôi"
-"Thế thì càng vui chứ sao"
Mọi chuyện thật sự rất suôn sẻ, buổi chiểu hôm đó, hai cặp đôi của chúng ta đã vào tiệm áo cưới để thử đồ, cô và nhỏ săm soi hết chỗ này đến chỗ nọ,cúi cùng cũng chọn được một bộ váy cưới hợp với mỗi người, nhỏ thì chắc chắn sẽ là sẽ là một chiếc váy màu hồng không có dây, váy không dài, chỉ ngắn tới đùi, bồng bềnh xòe ra cực kì trẻ trung và đáng yêu, trên váy được đính những viên vườm lấp lánh trong rất đẹp mắt, trên bàn tay nhỏ là một sợ dây có đính đá quý vòng qua hai ngón tay út và ngón tay cái trông rất đẹp, còn cô là chiếc váy kiêu sa, quyến rũ và sang trọng bằng chất liệu tơ tằm, thân váy ôm sát người , làm tôn lên những đường cong vốn có của cô, trên cổ là sợi dây chuyền nối liền với cổ váy, mái tóc ngang vai được bới xéo qua một bên, đính kèm thêm một chiếc vương miệng nho nhỏ, ba người đàn ông trươc mặt ngả nghiêng kinh động
-"Thế nào, được không" Cô trên tay cầm bó hoa tiến sát lại người hắn, gương mặt hắn ửng đỏ, tim không hiểu vì sao lại đập nhanh đến thế này
-"Rất...rất đẹp" Hắn khó thở nói, trong lòng hắn xôn xao không ngừng
-"Tuân....dễ thương không" Nhỏ xoay một vòng trước mặt chàng, chàng yêu thương đem nhỏ đặt vào lòng, hai cánh tay ôm chặt vào thân thể mảnh khảnh
-"Nàng rất xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp hết" Thấy nhỏ trong bộ dáng thế này làm chàng vài phần kinh hồn, dáng vẻ đáng yêu này chỉ mình chàng được độc chiếm, ngoài ra không ai là có thể
-"Woa, Jenny tôi không ngờ cả cuộc đời này bà cũng có được một tấm chồng nhỉ, cứ ngỡ là mãi mãi sẽ không chứ" Tiến Vinh cười đểu nói
BỐP
-"Á, ĐAU QUÁ, CẬU ĐÚNG LÀ CÔ DÂU BẠO LỰC" Y xoa cái đầu tội nghiệp nói
-"HA HA HA HA" Mọi người đều buồn cười không dấu nổi
-"Cậu với Miuly cũng nhanh dùm đi, để con bé quản lí cậu cho cậu khỏi gây chuyện" Cô hằn học nói. Hai người lại thế mà cãi vả nhau không dứt. Tất cả mọi thứ đều đã đâu vào đấy, bố của cô lúc đầu đã phản đối kịch liệt và bắt gả cô cho người khác nhưng cuối cùng bởi vì cô đe dọa sẽ đem tất cả các bí mật xấu xa của ông phát tán lên báo chí thì ông ngừng không dám mở lời được nửa, đám cưới của nhỏ và cô được tổ chức cùng nhau, hai anh chàng ngơ ngẩn lúc đầu chẳng hiểu gì về cưới hỏi thời hiện đại nên rất hậu đậu. Cô, hắn, nhỏ và chàng sau khi kết thúc tuần trăng mật thì đã lập tức trở về quá khứ, hắn đã đem giao quyền kế thừa ngai vàng cho thất hoàng tử, sau đó miệt mòi năn nỉ ma nữ bà bà và tiên nữ cô cô để hắn cùng cô về hiện đại , tất nhiên một thời gian méo miệng gãy răng cuối cùng cũng được phép nhưng ma nữ bà bà lại đòi đi theo nên cũng đành bó tay. Còn nhỏ thì được sắc phong làm hoàng hậu, trong buổi lễ sắc phong đã gây sốc với mọi người bằng việc mặc toàn bộ màu hồng trên người thay vì màu đỏ, chàng đã kiên quyết phá bỏ hậu cung, từ nay độc sủng một mình nhỏ, tuy các vị quan trong triều đều bức xúc nhưng cuối cùng vì lời đe dọa khắc nghiệt và câu nói
-"Trẫm là người có quyền ở đây không ai được trái lệnh, ai có ý kiến giết" Thế là các đại thần mặt tái xanh rút lui, thiên hạ thái bình, yên vui, vài tháng sau nhỏ sinh hạ được một cặp song sinh hoàng tử - công chúa cực kì dễ thương, đáng lẽ trai thì giống cha, gái giống mẹ nhưng đằng này thì ngược lại. Đứa con gái có cặp mắt y chang chàng lạnh lùng và độc đoán, rất ít cười và cũng rất ít khóc, còn đứa con trai thì ôi thôi y đúc nhỏ, cười nhiều nhưng khóc cũng nhiều, cả hai người đều phải điên đầu vì hai đứa con đáng yêu của mình. À quên hai baby của chúng ta có tên là Nhĩ Thần và Tuyết Nhiên. Ở hiện đại, cô cũng đã mang thai, người khổ sở nhất là hắn, lúc nào cũng bị cô và ma nữ bà bà bắt nạt, tuy nhiên cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Anh hai nhỏ đã lập gia thế và an vị với cô thư kí thân cận của mình. Ừm để xem, còn Tiến Vinh thì sao nhỉ
-"Á.....Em à...Miuly à nhẹ tay thôi...anh không dám cãi lời em, anh chừa" Y nhăn mặt, mắt chảy không ra nước nhăn nhó đau điếng bởi cái tay nõn nà đang ra sức nhéo lấy tai y, Miu ly hằn học nhìn y sau đó bỏ tay ra, gương mặt bầu bĩnh đỏ gắt vì tức giận
-"Bà xã, anh xin lỗi a, đừng tức giận, hại cho con chúng ta lắm" Y đưa tay khẩn cầu vuốt ve chiếc bụng căng to của Miuly cười cười nói
-"Anh nhớ đây" Miuly lườm yêu nói.
Ai ai cũng yên bình với gia đình riêng của mình, nhỏ, chàng, hắn, cô, y và anh thường hẹn gặp vào mùa hoa mẫu đơn nỡ, tất nhiên còn nhiều chuyện dở khóc dở cười diễn ra đến cuối cuộc đời họ
*** THE END ***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...