Hoàng Hậu Nàng Là Của Trẫm


Đúng là món yêu thích của nàng, nên mới đó nàng đã ăn hết 2 bát đậu hũ rồi. Lăng Thiên Phong mỉm cười nhìn nàng, cứ ngỡ nàng là thiên kim tiểu thư đâu thích ăn mấy món này, không ngờ nàng còn mê món này hơn cả hắn ấy chứ. Thư Nguyệt đang ăn ngon lành thì cảm nhận được có người nào đó đang nhìn mình, cảm thấy không quen liền ngừng đũa quay qua chỗ hắn, viết lên tay hắn:
- Không ăn à? Đừng có mà nhìn ta như vậy, ta cảm thấy khó chịu lắm
Lăng Thiên Phong bật cười đáp lại lời của nàng:
- Ngồi bên một cô nương dung mạo như hoa thế này, ta cũng phải tranh thủ ngắm nhìn một lúc chứ.
Nghe hắn nói nàng bật cười, nụ cười của nàng rất đẹp chỉ là nàng ít khi cười thôi. Lăng Thiên Phong ngơ ngẩn nhìn nụ cười của nàng, nụ cười đó của nàng nếu ai nhìn thấy đều xao động. Nếu hàng ngày đều được ngắm nhìn nàng, ngắm nụ cười của nàng thì thật hạnh phúc biết bao.

Nàng viết lên tay của hắn:
- Coi như lần này bổn cô nương sẽ tha cho ngươi, lần sau ta chưa cho phép thì không được lén ngắm ta.
Xem ra thì Lăng Thiên Phong đã ghi điểm trong lòng của nàng rồi, trước nay nàng tuyệt nhiên không nói chuyện với bất cứ nam nhân lạ nào. Thế mà hắn chỉ mới gặp nàng có vài lần thì nàng đã cười, còn cùng đi dạo nữa. Đến nàng cũng ngạc nhiên , không hiểu lí do vì sao mình lại có thể tươi cười vui vẻ với Lăng Thiên Phong như vậy
Lăng Thiên Phong có vẻ nuối tiếc nhìn bầu trời nói:
- Mới đó mà trời cũng đã sắp tối rồi. Chúng ta phải về phủ thôi
Tối nhanh thế sao? Nàng đang chơi vui giờ về phủ thì không biết sẽ lại chán nản tới mức nào nữa. Thư Nguyệt viết vào một tờ giấy nội udng khá dài :

- Đa tạ vì huynh đã giúp ta có thể vui vẻ trong ngày hôm nay, hôm nay tròn 6 năm tỉ tỉ của ta vào cung làm cung nữ, thường thì vào ngày này ta chỉ có thể u sầu đánh đàn, giải tỏa nỗi cô đơn mà thôi. Để tạ ơn ta nói cho huynh nghe chuyện này, vào ngày mai khi kiểm tra gạo huynh nhất định phải kiểm tra toàn bộ kho gạo, và đặc biệt trong số gạo đó sẽ có một loại là gạo kém chất, ăn vào nhiều sẽ dẫn đến rất nhiều nguy hiểm. Xưa nay những việc cha ta làm, ta đều biết chỉ có điều ta không dám nói mà thôi. Ta tin huynh sẽ vạch trần được bộ mặt của những người làm ăn như cha ta, đòi lại công bằng cho dân chúng
Lăng Thiên Phong đọc những lời nàng trong sâu thẳm trái tim nàng, trong lòng cảm thấy rất vui. Nếu hắn có thể lấy một nương tử vừa xinh đẹp , vừa giỏi giang như nàng thì tốt quá.
- Thư Nguyệt đa tạ muội, chúng ta đi thôi ( thay đổi xưng hô cho nó thân mật tí)
Nàng gật đầu trong lòng cảm thấy thoải mái. Lâu nay nàng biết việc cha làm mà không báo, nàng thật rất có lỗi, nhưng chỉ mai thôi nàng sẽ có thể an tâm ngủ yên được rồi.
Vừa mới về đến phủ thì cha nàng và Diêu phu nhân đã chờ sẵn, cha nàng thì có vẻ rất vui, còn người đàn bà kia thì vẫn vậy " Miệng nam mô bụng đầy dao găm"
NÀng không để ý lạnh nhạt quay về phòng của mình, cha nàng lòng chua xót nghĩ " Khi nào con mới có thể tha thứ cho ta" Ông cũng đã ân hận lắm rồi, bao năm qua cũng cố gắng làm người tốt thế nhưng tình cảm cha con đâu được như xưa nữa.
Tối đó nàng giam mình trong phòng, không nói chuyện, không ăn cơm. Ngắm nhìn bầu trời nàng nghĩ " Tỉ tỉ muội rất nhớ tỉ, tỉ có nhớ muội không? HIện giờ tỉ sống tốt chứ? Đều là tại muội mà tỉ mới phải tiến cung khi còn nhỏ như vậy, nhât định tỉ muội ta sẽ được đoàn tụ "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận