Từ khi dán thông báo ân khoa, không lâu sau Uy Quốc Công Lưu Hiết liền
không thượng triều, cho đến ngày nay đã ròng rã hai tháng.
Cũng
không phải Lưu Hiết sĩ diện thị uy, mà lần này ông ngã bệnh thật. Theo
như Lưu đại phu nhân tiến cung nói lại, là đột nhiên bị cảm phong hàn.
Chỉ là, cảm phong hàn cũng không đến nỗi cảm lâu như vậy. Thời gian sau,
Đoàn Vân Chướng rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa. Trong lòng hắn hiểu,
lúc này trong triều không có Lưu Hiết là không được.
Vì vậy, Đoàn Vân Chướng từ bỏ dáng vẻ hoàng đế, đích thân đến phủ Uy Quốc công quan
tâm thăm hỏi. Đương nhiên, chủ yếu cũng là vì thăm dò một chút hàm ý của Uy Quốc Công, xem khi nào ông ta mới có thể thoải mái thân thể cùng
tinh thần, khi nào mới có thể vào triều.
Nhớ lại lần trước bị sỉ nhục tại phủ Uy Quốc Công, trong lòng Đoàn Vân Chướng lại nổi lên một tia tự giễu.
Lần này, người trong phủ Uy quốc công ngược lại lễ kính hơn hẳn, một mực
khách khí dẫn Đoàn Vân Chướng cùng Tiểu Tôn Tử đến phòng ngủ của Lưu
Hiết.
Lưu Hiết đẩy tấm khăn trên đầu ra, run rẩy muốn đứng dậy
hành lễ. Đoàn Vân Chướng vội vàng bước lên trước nâng ông, đỡ trở về
giường, lại nói vài câu an ủi ấm áp. Còn Lưu Hiết, sau khi nằm xuống
cũng không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.
Đoàn Vân Chướng trông
thấy sắc mặt Lưu Hiết coi như hồng hào, hàn huyên một hồi liền đi thẳng
vào vấn đề: “Không biết ngày nào quốc trượng mới có thể hoàn triều?”
Lưu Hiết che miệng, kịch liệt ho khan một lúc mới nói: “Thần có lỗi với
thánh ân! Ai, bệnh đi như kéo tơ…” Ông hạ nửa mí mắt, nhìn lướt qua Đoàn Vân Chướng, lại đem nửa câu sau thu trở về. (Bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti: bệnh đến mau như núi đổ, bệnh đi lâu như kéo tơ)
Đoàn Vân Chướng thầm mắng một câu: ‘Lão hồ ly!’ Nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Sức khỏe của Quốc trượng quan trọng hơn. Chuyện trên triều, cũng
đừng quá mức quan tâm.” Hắn suy đoán, Lưu Hiết không chịu vào triều, hẳn là có mưu đồ. Đáng hận là lão hồ ly này chỉ giả bộ ngã bệnh, chứ không
nói rõ phải như thế nào mới bằng lòng trở về bắt đầu làm việc. Mà về
phía Đoàn Vân Chướng, cũng không nên trực tiếp mở miệng hỏi lão.
Suy tư một lát, Đoàn Vân Chướng chậm rãi nói: “Quốc trượng, chuyện trong
triều, còn có chỗ nào chưa được yên lòng hay không? Nếu có thì cứ việc
nói thẳng với trẫm, trẫm sẽ tháo mở giúp khanh. Quốc trượng cũng có thể
an tâm dưỡng bệnh.”
Nghe được lời ấy, Lưu Hiết lộ ra một nụ cười
vui mừng: “Đa tạ hoàng thượng đã nghĩ đến. Trong lòng thần thật sự có
một chuyện, không yên lòng.”
Lão hồ ly rốt cuộc cũng lòi đuôi ra rồi. Đoàn Vân Chướng nheo mắt: “Quốc trượng, mời nói thẳng.”
“Hoàng thượng, thần vẫn luôn suy nghĩ, chức đế sư bỏ trống đã lâu, quả thực không ổn.”
Đoàn Vân Chướng kinh ngạc. Đế sư tức là Thái phó. Năm đó đuổi Ngụy Thái phó đi, không phải là chủ ý của Lưu Hiết sao?
“Quốc trượng nói rất đúng. Không biết trong lòng quốc trượng đã chọn được người nào thích hợp hay chưa?”
Lưu Hiết lại ho khan một hồi, mới nói: “Thần cho rằng, Đại học sĩ Hàn Lâm
Viện Chu Văn Thiên có thể gánh vác được trọng trách này.”
“Chu đại học sĩ?”
“Thưa vâng. Tài hoa của Chu đại học sĩ đã quá rõ ràng. Hoàng thượng bái ông
ta làm thầy, học vấn chắc hẳn sẽ tiến triển cực nhanh.”
Đoàn Vân Chướng đột nhiên hiểu ra.
Sau khoa thi, thân là chủ khảo, Chu đại tài tử có thể nói là xuân phong đắc ý, chỉ vì tất cả tiến sĩ trúng tuyển ân khoa kỳ này đa phần đều là học
trò của ông. Thế lực đối lập với Lưu phái trong triều, không thể nghi
ngờ, cũng tăng trưởng không ít. Đuổi Chu đại tài tử đến cung vua làm đế
sư, tương đương với việc trục xuất ông ta ra khỏi hàng ngũ nghị sự trong triều. Đã không còn Chu đại tài tử, thì những người như học trò, bạn cũ gì đó cũng tan đàn xẻ nghé, mặc cho người ta đem ra sử dụng.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ. Người sáng suốt cũng có
thể nhìn ra lòng dạ Lưu Hiết khó lường, khó trách Lưu Hiết lại muốn mượn bệnh tình để giở thủ đoạn như vậy.
Nói Lưu Hiết lấy bệnh làm hiệp, không hề quá đáng chút nào.
Đoàn Vân Chướng lạnh lùng đánh giá Lưu Hiết một hồi lâu, thở dài nói: “Quốc
trượng quả là suy nghĩ sâu xa. Trẫm sẽ trở về nghĩ chỉ, dời Chu đại học
sĩ sang làm Thái phó. Quốc trượng thấy thế nào?”
“Hoàng thượng
tôn sư trọng đạo, không ngại hỏi người dưới, đây cũng là phúc của xã
tắc! Thần thay con dân thiên hạ tạ ơn hoàng thượng!” Lưu Hiết lại giả mù sa mưa, từ trên giường đứng dậy, quỳ lạy một hồi. Đoàn Vân Chướng cũng
giả mù sa mưa bước lại dìu dắt một phen. Trong lòng hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.
Một kẻ yên tâm vì quỷ kế rốt cuộc đã thành công, một người lại cảm thấy may mắn vì đã diễn xong màn kịch con ngoan cháu hiếu.
Tiễn Đoàn Vân Chướng về rồi, trên mặt Lưu Hiết lại chẳng có vẻ gì là vui mừng.
Ông nhìn ra được, Đoàn Vân Chướng cũng không phải là không hiểu rõ cái lợi
cái hại trong chuyện này. Chỉ là hắn hiểu được đạo lý: Người đứng dưới
mái hiên thấp, không thể không cúi đầu.
Khi hổ con bắt đầu thu lại móng vuốt, phóng nhẹ bước chân, có nghĩa là nó đang học cách vồ mồi.
Nhưng Uy Quốc Công Lưu Hạt Tử cũng không phải là ngồi không. Đuổi Chu đại tài tử đi nơi khác, cũng chỉ là một bước khởi đầu.
******
Hôm sau thánh thượng tuyên chỉ, cả triều sôi trào. Lữ đại thượng thư học
thông minh, không lao đầu vào cột nữa mà chạy đến đụng đầu vào cửa điện. Không ngờ cửa đại điện màu kim hồng đã phai màu lâu năm, khiến ông đụng vào đầu đầy phấn bột. Lăng đại tướng quân và Phù đại thừa tướng tỉnh
táo hơn một chút. Mặc dù đều cực lực can gián, nhưng trong lòng đều
hiểu, hoàng đế đã lựa chọn đứng về phía Lưu Hiết rồi, chuyện này đã mất
nhưng có thể thương lượng.
Ngược lại, bản thân Chu đại tài tử lại vô cùng thản nhiên, tiếp chỉ. Nụ cười trên mặt chẳng những không giảm
mà trái lại còn tăng lên. Làm như được nhậm chứ đế sư, đối với ông mà
nói, là một việc vô cùng đáng mừng.
Hạ triều, lúc tiểu hội nghị
thường kỳ của tổ bốn người trụ cột diễn ra, Chu đại tài tử mới thẳng
thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Điều ta và ông lo lắng, trong lòng hoàng thượng cũng sáng tỏ.”
“Vậy vì sao hoàng thượng còn…” Lữ đại thượng thư phẫn nộ.
Chu đại tài từ cho ông ta một ánh mắt trấn an: “Nhưng chúng ta đều đã quên, có thể đánh đổ Uy Quốc công, chỉ có một người. Đó chính là hoàng
thượng. Vào thời khắc này, có một người thủ giữ bên cạnh hoàng thượng,
trợ giúp ngài ấy từng bước từng bước trở thành một đấng minh quân, là
điều quan trọng hơn hết thảy.”
Phù đại thừa tướng vuốt nhặt đuôi
râu, lại bày ra kiểu cười không rõ ý nghĩa mà ông thành thục nhất. “Lưu
Hiết có kế Trương Lương, chúng ta cũng có thang trèo tường.”
“Ý Thừa tướng là?”
“Lưu Hiết muốn chèn người vào hậu cung, chúng ta sẽ dẫn lửa đến hậu cung.”
“Đây là ý gì?” Lăng đại tướng quân thấp giọng hỏi. Lão già này, không thể nói rõ mọi chuyện luôn một lần được hay sao?
Phù đại thừa tướng cười bí hiểm: “Chúng ta phải liên hiệp với Lễ Bộ*, Ngự
Sử Đài** để góp lời với hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng nạp phi.”
(Thỉnh: mời, xin)
“Nạp phi?” Chu đại tài tử không hiểu. “Hoàng
thượng nếu muốn nạp phi, đương nhiên sẽ nạp Lưu Bạch Ngọc. Chuyện này
chẳng phải càng làm cho thực lực của Lưu gia lớn mạnh thêm sao?”
Phù đại thừa tướng khoát tay. “Ông yên tâm, Lưu Hiết tuyệt đối sẽ không để
hoàng thượng nạp Lưu Bạch Ngọc làm phi, mà hoàng hậu nương nương cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra đâu.”
Mọi người im lặng. Lưu
Bạch Ngọc thật sự là một sự tồn tại quá mức chói mắt. Là nữ nhân, đều sẽ không muốn dẫn nàng ta vào nhà của mình.
Giờ phút này, Kim
Phượng đang ở cung thái hậu hỗ trợ đánh đuổi ruồi bọ, hoàn toàn không
ngờ, mồi lửa được dấy lên từ tay của cha nàng lại có thể quanh co đốt
tới trên đầu nàng.
******
Đại kế nạp phi của tổ bốn trụ
cột triều đình còn chưa bắt đầu áp dụng, trận tuyết đầu tiên của mùa
đông đã tới trước rồi. Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh. Vào tháng chạp,
trong nội cung lại trở nên náo nhiệt. Tết sắp đến, các cung nhân đều
ngóng trông phần thưởng, các chủ tử lại ngóng trông mùa xuân.
Trong Đình La Điện, mỹ nhân Bạch Ngọc dùng bàn tay ngọc ngà nấu rượu, tiếng nói cười trong trẻo:
“Hoàng thượng, ba ngày sau chính là sinh nhật tròn mười bảy tuổi của Bạch Ngọc đó.”
Đoàn Vân Chướng vuốt ve miệng chén ấm áp, cười nói: “Bạch Ngọc muốn cái gì, cứ việc mở miệng.”
Hàng lông mi như cây quạt nhỏ của Lưu Bạch Ngọc linh động vụt sáng vài cái:
“Bạch Ngọc không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu hoàng thượng có thể đến
Đình La Điện tham dự sinh nhật của Bạch Ngọc, dùng bữa tối với Bạch Ngọc thôi.”
“Chuyện đó thì có khó khăn gì.” Đoàn Vân Chướng xúc động đồng ý.
Lưu Bạch Ngọc cúi đầu, tự cười với chính mình.
“Nhưng chỉ có hai người trẫm và nàng, không khỏi quá mức vắng lạnh. Không bằng gọi thêm hoàng hậu cùng Vân Trọng, nàng thấy thế nào?”
Nụ cười của Lưu Bạch Ngọc đông cứng lại. Thật lâu, nàng, vô cùng miễn cưỡng, gật đầu với Đoàn Vân Chướng.
Ánh mắt Đoàn Vân Chướng rơi trên cổ tay Lưu Bạch Ngọc. Chiếc vòng bạch ngọc sáng loáng, chính là cái lần trước hắn đã tặng cho nàng. Nhưng chiếc
vòng gỗ được mua cùng lúc với nó, giờ phút này vẫn còn nằm trong chiếc
hộp ở Hiên La Điện.
Hắn rời ghế đệm đứng lên, thong thả bước đến
trước cửa sổ. Suy nghĩ trôi ra ngoài cửa sổ, phiêu đãng bay theo những
bông hoa tuyết. Năm nay, tuyết rơi đặc biệt lớn. Bông tuyết giống như
cũng có sự sống ,từ trên trời giáng xuống, lại phảng phất như muốn nhắc
nhở chuyện gì.
Đoàn Vân Chướng bỗng dưng quay đầu lại.
“Bạch Ngọc, trẫm còn nhớ, sinh nhật của nàng chỉ kém sinh nhật của hoàng hậu hai ngày?”
Ánh mắt Lưu Bạch Ngọc thoáng hiện lên một tia thất vọng. “Vâng.”
“Là sớm hai ngày hay là muộn hai ngày?”
“Hoàng hậu tỷ tỷ ra đời sớm hơn Bạch Ngọc hai ngày.”
“Như vậy, sinh nhật của Hoàng hậu chính là ngày mai rồi?” Đoàn Vân Chướng kinh ngạc.
“Vâng.”
Đoàn Vân Chướng hiện ra thần sắc vui mừng, thầm nghĩ chiếc vòng gỗ kia lưu
lại giống như củ khoai lang phỏng tay, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội
đưa ra ngoài.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, trong nội cung rõ ràng
không có một ai nhớ rõ sinh nhật của hoàng hậu nương nương, càng đừng
nói gì đến chuyện mở thọ yến (tiệc sinh nhật) Nghĩ đến đây, Đoàn Vân
Chướng lại có chút áy náy.
“Bạch Ngọc, nàng xem, ngày mai có phải là cũng nên mở thọ yến chúc mừng hoàng hậu không?”
Lưu Bạch Ngọc khẽ cắn môi dưới. “Chỉ sợ còn chưa kịp chuẩn bị.”
Đoàn Vân Chướng suy tư một hồi. “Cũng phải. Huống chi, chắc gì hoàng hậu
cũng đã thích thọ yến. Thôi được, ngày mai trẫm trực tiếp đi hỏi hoàng
hậu.” Hắn uống hết rượu trong chén, kích động suy nghĩ một lát, liền rời khỏi Đình La Điện.
Rượu đã hâm nóng xong, người lại bỏ đi rồi.
Lưu Bạch Ngọc bưng bầu rượu ấm áp, lại cảm thấy gió tuyết ngoài cửa như
đang thổi thẳng vào trong lòng nàng.
Trong nội cung, ai ai cũng biết hoàng thượng thích Lưu Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc cô nương xinh đẹp đoan trang, tri thư đạt lễ, tài hoa hơn người, ai mà chẳng thích?
Trong nội cung, ai ai cũng biết hoàng thượng không thích Lưu Hắc Bàn.
Hoàng hậu nương nương tướng mạo xấu xí, tính tình lười nhác, làm người an phận, khó mà rung động lòng người.
Hoàng thượng thường xuyên đến Đình La Điện, lại rất hiếm khi đến Hương La Điện.
Nhưng Lưu Bạch Ngọc lại dần dần sáng tỏ, trái tim của đế vương không có khả năng dừng trú ở một cô gái.
Bởi vì toàn bộ thiên hạ, đều là của hắn.
Những thứ này, Lưu Bạch Ngọc mười lăm tuổi không hiểu. Hôm nay, nàng mười bảy tuổi, rốt cuộc đã có thể hiểu được.
Một cô gái, có thể dùng sắc đẹp để nhốt chặt một nam nhân, có thể dùng tài
hoa để chinh phục một nam nhân. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, hắn yêu
thích, chỉ là vẻ đẹp của nàng, tài hoa của nàng.
Đối với một cô
gái tầm thường mà nói, được yêu thích như vậy cũng đã đủ rồi. Nhưng đối
với Lưu Bạch Ngọc, như thế vẫn còn chưa đủ, bởi vì nàng không phải là
không thể thay thế. Ở trong lòng hắn, nàng chỉ là một bài thơ hoa mỹ,
một khúc ca đa tình, chứ không phải là một người hoàn toàn khắc sâu.
Những thứ này, Lưu Bạch Ngọc mười lăm tuổi không hiểu được. Hôm nay nàng mười bảy tuổi, lại vẫn không hiểu: Nếu như ngay cả sắc đẹp cùng tài hoa đều
không thể chinh phục được hắn, vậy cái gì mới có thể đây?
——******——
*Lễ Bộ: là tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến Trung Quốc,
Việt Nam, tương đương với bộ giáo dục, bộ ngoại giao thời nay. Công việc của bộ Lễ là kiểm tra cát lễ, gia lễ, quân lễ, tân lễ, hung lễ (ngũ
lễ), kiêm cai quản học giáo, khoa cử, khảo thí cùng các công việc tiếp
tân khách khứa ngoại quốc.
**Ngự Sử Đài: cơ quan giám sát ở triều đình các triều đại phong kiến. Nhiệm vụ của Ngự sử đài là can gián nhà
vua, chất vấn quan lại bất cứ chức vị cao hay thấp về thực thi nhiệm vụ
chấp hành pháp luật, đối xử với nhân dân nhằm giữ gìn kỉ cương phép
nước. Quyền hành của Ngự sử đài rất lớn, người đứng đầu phải có hàm nhị
phẩm, tương đương với chức thượng thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...