Edit: Docke
Y Nhân lơ đãng, tựa vào người Thập Nhất từ từ đứng lên.
“Chân làm sao vậy?” Thập Nhất rất nhanh nhận thấy cô hành động chậm chạp, lo lắng hỏi.
“Trẹo chân.” Y Nhân thành thực, thản nhiên nói: “Phải rồi, Cô làm sao tìm được ta?”
“Ta tìm tiểu thư mấy ngày rồi.” Thập Nhất bũi môi, ra vẻ ‘Ngươi dĩ nhiên không biết chuyện’ mà nói: “Tiểu thư cùng Vương gia vào cung rồi, sau lại chỉ nghe nói Vương gia lưu vong, nhưng không có tin tức gì của tiều thư. Thập Nhất còn tưởng rằng…” Nàng dừng một chút, không buồn nhắc lại, Y Nhân có thể biết ngay lo lắng của nàng lúc đó.
Y Nhân không hỏi nữa, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, hỏi: “Thập Nhất, chồng của cô, Hoàng A Ngưu là người thế nào?”
Không biết Thập Nhất gả cho người như thế nào đây – – Y Nhân luôn không phải là người hiếu kỳ, nhưng lại có hứng thú với phu quân của Thập Nhất. Đại khái cũng vì quan tâm Thập Nhất thôi.
Lúc trước lạnh nhạt, cũng chỉ là do thờ ơ với tình đời mà thôi.
Thập Nhất nghe cô hỏi phu quân của mình, khuôn mặt đỏ lên, thần sắc mạnh mẽ lập tức thu lại. Đang định tỉ mỉ miêu tả một phen, lại nghe bên cạnh một giọng già nua run rẩy hỏi: “Xin hỏi vị tiểu thư này. Ngươi nói chồng, có phải ý nói đến phu quân không?”
Y Nhân bất chợt líu lưỡi, ý thức được bản thân lại dùng từ ngữ hiện đại. Cô định thần nhìn lại, trước mắt là một lão tẩu quần áo nhàu nát, vẻ mặt tang thương, trán đầy những nếp nhăn thật sâu. Toát lên vẻ cực khổ lẫn trí tuệ. Những nếp nhăn hằn sâu đến không thấy đáy, “Đúng là ý nói phu quân.” Cô trả lời.
Nghe vậy, vẻ mặt lão tẩu nhất thời trở nên rất kỳ quái. Đó là một loại cảm xúc tưởng nhớ lẫn kính ngưỡng, thậm chí có điểm cung kính: “Lúc trước Tức phu nhân, cũng gọi tiên hoàng như vậy, đáng tiếc…Đáng tiếc tiên hoàng vẫn không biết nó có ý nghĩa gì. Nếu không, sẽ không phát sinh thảm kịch sau này.”
Giọng ông bị ép xuống rất nhỏ, gần như là đang lẩm bẩm với chính mình.
Y Nhân chớp mắt mấy cái, sắc mặt luôn thờ ơ rốt cuộc có một tia biến hóa, mừng rỡ mà kinh ngạc. “Tức phu nhân cũng từng xưng hô với người khác như vậy.”
“Đúng vậy.” Lão tẩu cũng rơi vào hồi ức, dung nhan đầy nếp nhăn mang theo một vầng sáng hồi niệm: “Năm đó Tức phu nhân đối với Tiên hoàng, một câu chồng, hai câu chồng. Tiên hoàng hỏi nó có nghĩa gì, nhưng Tức phu nhân luôn chỉ cười chứ không nói – – Sau này – –“ Lão tẩu dừng một chút, vô cùng tiếc hận nói: “Sau này, Tiên hoàng rốt cuộc đem Tức phu nhân tứ hôn cho Liễu gia ở Giang Nam. Ngài cuối cùng cũng không hiểu được thâm ý của phu nhân.”
Y Nhân cái hiểu cái không, nghe đại khái ý tứ, tựa hồ là chuyện tình của một người ngơ ngẩn, bất quá chuyện tình riêng tư này hiểu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là — – Vì sao Tức phu nhân lại dùng từ ngữ hiện đại?
Lẽ nào cô ta cũng xuyên không?
“Tức phu nhân hiện giờ ở đâu?” Trong đầu còn đang vì ý đoán mà khiếp sợ. Y Nhân thuận miệng hỏi.
“Tiểu thư muốn gặp Tức phu nhân?” Lão tẩu không hiểu hỏi lại, đôi mắt khàn khàn kia đột nhiên sáng sủa hẳn: “Đúng rồi, tiểu thư hiểu được ý của Tức phu nhân, tất nhiên sẽ đọc được di ngôn của Tức phu nhân. Lão hủ đưa tiểu thư đi tìm phu nhân”.
Y Nhân còn chưa đáp lời, Thấp Nhất ở bên cạnh nãy giờ kiềm chế, quát khẽ: “Này, lão già này, nhìn ông cũng là tên ăn mày, rốt cuộc là môn hạ của vị hương chủ nào? ở đây được gọi là gì?”
Lão tẩu quay lại liếc mắt nhìn nàng, dáng dấp vừa rồi tang thương đồi bại thoáng cái tuột xuống sạch sẽ, lưng hơi còng cũng đĩnh đạc đứng thẳng lên, mắt sáng như đuốc, nhìn qua thấy Thập Nhất đang sợ hãi tận đấy lòng.
“Ngươi cũng là một người có tình nghĩa, lão phu tạm thời không tính toán với ngươi. Vị tiểu thư này muốn gặp Tức phu nhân, lão phu cùng lắm cũng chỉ là thuận theo ý nàng. Đắc tội.” Vừa dứt lời, lão tẩu kia đã như diều hâu bắt gà con, nhanh chóng túm lấy áo Y Nhân, hai chân khẽ nhún, bóng dáng gầy yếu lại như hóa cung tên, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Thập Nhất.
Thập Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, há miệng kinh ngạc một hồi, sau đó xoay người, cất cao giọng gọi: “Người đâu, tra xem lão ăn mày kia là môn hạ của vị hương chủ nào, lại vô lễ như vậy, còn nữa, mau đi tìm nơi ở của lão tử ‘Tức phu nhân”
Mọi người lĩnh mệnh dời đi. Thập Nhất quay đầu lại nhìn chỉ còn thấy một tầng bụi bặm. Anh mắt sáng sủa dần dần trầm xuống, lẩm bẩm nói: “Tiểu thư ơi tiểu thư, Thập Nhất còn có cuộc sống của mình, có thể giúp cô, cũng chỉ giúp được đến đây thôi.”
Nàng đột nhiên có dự cảm kỳ lạ, rằng sau này sẽ không còn gặp lại tiểu thư ngốc nghếch kia nữa.
Trên đời có bữa tiệc nào không tàn đâu, mọi người chung quy còn có cuộc sống riêng mình.
Chỉ là Thập Nhất lúc đó không biết, cuộc sống của mình vẫn còn có thể gặp lại vị tiểu thư hồ đồ này, hơn nữa lại khúc chiết như thế.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này, tạm thời không đề cập đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...