EDITOR: DOCKE
Dung Tú vừa đi là không ngưng nghỉ, chạy thẳng một mạch đến hoàng cung.
Bóng đêm đã tối muộn, nàng không thuê được xe ngựa, chỉ có thể vén váy chạy như điên. Lúc chạy đến kinh đô, cổng thành vừa mới chuẩn bị đóng. Dung Tú gào to một tiếng: “Chờ một chút!”. Tên lính phụ trách đóng cửa ngừng lại, chần chờ nhìn nàng.
Đợi đến khi Dung Tú chạy đến gần, tên lính dang cánh tay ngăn nàng lại, đanh giọng nói: “Bây giờ không thể vào thành.”
Dung Tú chỉ có thể nói rõ thân phận: “Ta là đương kim hoàng hậu, ngươi nhất định phải để bổn cung vào!”
Khi nói những lại này, Dung Tú tràn đầy khí thế.
Tên lính liếc mắt nhìn nàng với vẻ hoài nghi, vốn đang nửa tin nửa ngờ, sau lại ngĩ: Trong cung có lời đồn, nói hoàng hậu đã phát điên, bây giờ đang ở ngoài cung, cũng không phải không có khả năng này.
“Mau để bổn cung vào!” Dung Tú bình tĩnh, bày ra bộ dáng mẫu nghi thiên hạ, lớn tiếng quát mắng.
Tên lính kia bắt đầu run rẩy, nhìn sắc trời nghĩ: Thôi kệ, dù sao cũng chỉ mới vừa đóng cửa thành, cứ cho nàng ta vào – thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nghĩ như vậy, tên lính liền mở he hé cánh cửa. Dung Tú bất chấp tất cả, chen vào khe hở, chạy như điên về hướng hoàng cung.
Vừa vặn, Tiểu Hữu đi tuần tra ngang qua, trông thấy vậy liền hỏi tên lính kia: “Nàng kia vì sao lại chạy trốn như vậy, Lưu Trương?”
Tên lính hoảng sợ: “Không biết nữa,, nàng tự nhận mình là hoàng hậu nương nương – nhưng hành vi cứ như kẻ điên.”
Tiểu Hữu thầm rùng mình, nhớ đến lúc Hạ Lan Khâm thả mình đi đã từng lưu ý rằng, nhất định phải chú ý xem kinh thành có bất cứ động tĩnh gì hay không, dù chỉ là gió thổi cỏ lay.
Hiện tại đã quá nửa đêm, một người tự xưng là hoàng hậu lại vội vàng như bụi chạy vào hoàng cung. Trong cung, Lan phi nương nương lại vừa qua đời, bệ hạ lại có thêm một tiểu hoàng tử.
Những chuyện đó vốn cũng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng mọi chuyện lại trở nên càng lúc càng khó hiểu.
Hạ Lan Khâm đại tướng quân tuy rằng đã chôn thân trong biển lửa, nhưng nhiệm vụ mà đại tướng quân đã giao, Tiểu Hữu cảm thấy mình vẫn phải có trách nhiệm hoàn thành.
“Đem toàn bộ tình huống vừa rồi báo cáo cấp trinh sát ngoài mười dặm, Trần tướng quân. Nói, đêm nay trong cung có khác thường.” Tiểu Hữu ra lệnh. Hắn nghĩ, mình cũng phải vào hoàng cung xem thế nào.
Hắn phải đích thân hỏi thăm một chút mới yên tâm được.
Bên kia, Dung Tú càng chạy càng nhanh, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành, chạy thẳng một mạch đến cửa cung. Thủ vệ cửa cung tốt xấu gì cũng trải nghiệm sự đời rất nhiều, đã từng thấy Dung Tú tiến tiến xuất xuất, cũng đã gặp mặt rất nhiều lần. Vừa liếc mắt nhìn thấy nàng, tuy rằng vô cùng kỳ quái nhưng cũng không hề ngăn cản, chỉ hỏa tốc chạy đi thông báo cho tổng quản đại nội và bệ hạ.
Dung Tú cũng không màng đến bọn hắn, vẫn chạy cực nhanh, lập tức đến Ngự thư phòng mà đêm nào Hạ Lan Thuần cũng chong đèn thảo luận chính sự.
Nghĩ lại, Hạ Lan Thuần đích thật là một hoàng đế cần chính.
Năm năm dài ở trong cung, mỗi lần Dung Tú đứng ở trước bậc thang điện hoàng hậu nhìn về phía ngự thư phòng, đều có thể nhìn thấy phía trước nó đèn đuốc sáng trưng, kéo dài đến quá nửa đêm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dung Tú chựng lại, thót một cái. Đột nhiên phát hiện: Hóa ra nàng đã chú ý đến hắn từ rất lâu rồi. Ngay trong lúc quan hệ giữa hai người lạnh lùng xa cách nhất, nàng cũng chờ cho đến khi những ánh đèn lồng treo trước cửa Ngự thư phòng tắt hết mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Nhưng lúc ấy, chính nàng cũng không nhận ra.
Giống như hắn, tình cảm mà hắn dành cho nàng, trước sau hắn cũng chưa từng biết được.
Nhớ lại chuyện ở Trần phủ, trái tim Dung Tú lại tràn đầy nhu tình.
Nàng đứng trước cánh cổng lớn của Ngự thư phòng. Đằng sau cánh cửa, đèn đuốc sáng trưng. Đội thân vệ của hoàng đế đang canh giữ ở cửa. Dung Tú nhìn lên bọn hắn, nhìn lên những ngọn đèn lồng rực rỡ dăng dài ra đến tận cửa cung. Tâm trạng mới vừa rồi còn rối ren hồi hộp, bây giờ đột nhiên trở nên an bình. Nàng sải bước từng bước một đi lên bậc thang.
Đội thân vệ đứng ở trong tối, hình như không nhìn thấy rõ mặt nàng, làm theo phép vươn tay ngăn nàng lại, lớn tiếng hỏi: “Đứng lại! Có chuyện gì!”
“Nàng là hoàng hậu của trẫm, mời nàng vào đi.” Dung Tú còn chưa trả lời, thanh âm của Hạ Lan Thuần đã thản nhiên truyền đến, an tường và bình tĩnh.
Nước mắt Dung Tú đột nhiên bừng lên.
Tên lính kia hoảng hốt, vội vàng thi lễ với Dung Tú. Dung Tú cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt rưng rưng như bước chân lại vô cùng kiên định, đi thẳng đến cửa lớn.
Đặt tay lên phiến mộc màu hoa đỏ trên cánh cửa gỗ, sau đó, nhẹ lắc, lắc lắc, lắc mạnh.
Cánh cửa mở ra, ánh đèn chói lòa.
Người trong phòng, cứ như vậy đứng giữa ánh đèn sáng lòa. Một thân long phục màu vàng óng ánh, tóc búi trên đỉnh đầu, kim quan nho nhỏ, một tay cầm một quyển sách, tay kia chắp ở sau lưng.
Hắn xoay người lại nhìn nàng, vẻ mặt bình thản mà lãnh khốc. Thiên thu vạn chuyển, nhưng trước sau vẫn như băng như ngọc. Giống như ánh vàng lấp lánh đã hút hết tất cả ấm áp ra khỏi thân thể hắn vậy.
Mà đèn đuốc khắp phòng, cho dù sáng ngời nhưng cũng không có cách nào phủ lên người hắn nửa phần ấm áp.
Đôi mắt Dung Tú long lanh ánh lệ, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
“Giầy đâu?” Hạ Lan Thuần nhìn kỹ nàng thật lâu, đột nhiên nhíu mày hỏi.
Dung Tú lúc trước khiêu vũ trên đài gỗ, vốn chỉ mang một đôi giày vải mỏng manh, sau lại một đường chạy nhanh đuổi chậm, đôi giày kia sớm đã hư hại, bỏ lại ven đường.
Hiện tại, Dung Tú đứng trước mặt Hạ Lan Thuần là một cô gái mặc váy khiêu vũ bằng vải lụa mềm rách nát, rối bù, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thật sự là vô cùng chật vật.
Dung Tú nghe vậy, dùng chân trái cọ cọ chân phải, cúi đầu. Nước mắt vì thế rơi xuống vạt áo của nàng.
Hạ Lan Thuần nhìn thấy vậy, đột nhiên bước từng bước về phía trước, tiện tay cầm lấy đôi hài của mình đặt ở trước ngự thư phòng, cúi người, nâng bàn chân của nàng lên rồi nhẹ nhàng xỏ đôi chân đã đỏ lên vì đông lạnh của nàng vào hài.
Dung Tú ngơ ngác mà nhìn, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ yên lặng mà khóc, rồi nhanh chóng biến thành nức nở.
Nàng khóc nức nở.
Hạ Lan Thuần cũng đã đứng dậy, lui ra phía sau từng bước, ngồi xuống long ỷ, lạnh nhạt nhìn nàng.
Sự lạnh lùng của hắn luôn đến một cách quá đột ngột. Lúc hắn mang hài cho Dung Tú, Dung Tú cảm nhận được hắn gần gũi đến là vậy, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại thật xa.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Lan Thuần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bi thương đầy nước mắt kia, trầm giọng hỏi.
Dung Tú vẫn khóc. Nàng chạy một mạch đến đây, chỉ mong báo tin cho hắn biết. Nhưng khi đã thật sự đứng ở chỗ này rồi, Dung Tú lại cảm thấy bối rối –
Mật báo, cũng có nghĩa là đẩy cha mình vào tuyệt cảnh. Đến thời điểm cuối cùng, ông cố nhiên cũng đã không làm hại đến nàng.
Bao nhiêu năm công lao nuôi dưỡng, bao nhiêu ngày đêm giúp đỡ trong lúc hoạn nạn –
Mẫu thân của Dung Tú mất sớm, một tay phụ thân nuôi nàng lớn lên. Tuy là gia đình đại phú, không cần phải gian nan vất vả chăm bẫm hàng ngày, nhưng dạy học dạy múa, chơi đùa bầu bạn, Dung Vô Hồi đã làm hết trách nhiệm làm cha. Ơn này là ơn trời ơn biển, sao có thể chỉ một câu mà đổ đi hết được?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Lan Thuần có vẻ mất kiên nhẫn, lập lại một câu.
Dung Tú đột nhiên tiến lên, không nói được một lời ôm lấy hắn. Nàng nhào vào lòng hắn, nức nở: “Chúng ta đi thôi. Chàng hãy dẫn thiếp đi đi, đi đến một nơi không ai biết đến. Thiếp sẽ sinh cho chàng một đàn con. Chúng ta sẽ cùng nhau chung sống hạnh phúc cả một đời, được không, có được không?”
Thân thể Hạ Lan Thuần cứng ngắc như thạch. Hắn để mặc cho Dung Tú tùy ý ôm lấy mình, thần sắc bình thản.
Dung Tú bi thương, lại có cảm giác như thứ mình đang ôm không phải là sinh mệnh sống. Nàng rốt cuộc ngưng nức nở, ngẩng đầu, đáng thương nhìn hắn.
Hạ Lan Thuần vẫn với vẻ bình tĩnh ấy, căn bản là không hề nhúc nhích, chỉ như có điều suy nghĩ, như đang cân nhắc cái gì.
“Bệ hạ…” Nàng giục, có điểm bất lực dựa người vào hắn.
Hạ Lan Thuần lại đột nhiên đứng lên.
Dung Tú mất đi chỗ dựa, ngã xuống đất.
“Bên phía Dung Vô Hồi, có phải có vấn đề gì hay không?” Hạ Lan Thuần không nhìn đến nàng, chỉ nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi: “Nàng vốn không hề có bệnh. Người hôm qua mà trẫm đi thăm, căn bản chính là giả!”
“Bệ hạ,…” Dung Tú chống đỡ mặt đất, muốn đứng lên lại cảm thấy toàn thân bất lực. Người nàng lạnh như hầm băng.
“Người đâu!” Hạ Lan Thuần cao giọng gọi: “Đỡ nương nương hồi cung nghỉ ngơi. Thông báo Ngự lâm quân, tất cả tập hợp, bao vây phủ Thái sư!”
Nói xong, Hạ Lan Thuần cất bước đi ra ngoài. Rời khỏi ánh đèn đuốc sáng ngời, bầu trời bên ngoài, bóng đêm dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng hình dáng của hắn.
Dung Tú vẫn đang nằm sóng soài trên mặt đất, gần như tuyệt vọng nhìn hắn đi xa. Lúc hắn đã hoàn toàn biến mất, nàng khóc thành tiếng, lại tựa như đang cười.
Tiếng khóc cười thê lương mà ma quái.
***
Y Nhân cùng Phượng Cửu đã trở về chỗ hẹn, là một quán trọ. Chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy Hạ Lan Tuyết trở về. Những người khác được phái đi cứu viện đều đã lục đục trở về, chỉ còn lại tám người đi cứu viện Dịch Kiếm, Dịch Kiếm và Vương gia là không thấy đâu cả.
Phượng Cửu có lối suy nghĩ rất nhanh, thoáng cái đã biết đã xảy ra chuyện gì.
“Nhanh chóng tập hợp người đi tìm vương gia.” Hắn có điểm lo lắng ra lệnh, “Phải tìm khắp nơi, nhất là những miếu thờ ở vùng phụ cận, còn có bờ song, rừng cây và thôn trang ven bờ. Toàn bộ đều phải lùng sục một lần!”
Mọi người nghe mệnh mà đi. Phượng Cửu nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, xoay người, thấy Y Nhân đang nhìn thẳng vào mình.
“Có phải A Tuyết đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Y Nhân hỏi.
Phượng Cửu chần chờ một chút, thành thực trả lời: “Đã gặp một chút sự cố, hơn nữa, đã trễ thế này, vương gia cũng không cho người báo tin gì cho chúng ta biết, e rằng đã gặp phải chuyện phiền phức gì rồi.”
Y Nhân cúi thấp đầu, cân nhắc một hồi, sau đó ngẩng đầu nói: “Chúng ta cũng đi tìm đi.”
“Đã phái người đi rồi mà.”
“Ta vẫn muốn đi.” Giọng điệu Y Nhân vô cùng cương quyết, chẳng hề mang vẻ khẩn cầu, mà là kết luận.
Phượng Cửu vốn định phản đối, nhưng lại chẳng tìm ra nổi một lý do để thuyết phục Y Nhân. Dừng một chút, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Cũng được, chúng ta đến ven bờ tìm đi.”
Ban đêm gió lớn, bọn họ đi giữa cỏ hoa sặc sỡ bên hồ.
Phượng Cửu cùng Y Nhân đều đi rất chậm. Bọn họ không ai nói với ai lời nào, cứ lầm lũi đi tìm. Dù sao bờ hồ cũng chẳng rộng lớn bao nhiêu, cuối cùng, Y Nhân đột nhiên cúi gập người, nhặt lên một mảnh vải bị rách vướng trong đám cỏ dại. Là một mảnh vải lụa gấm trắng. “Mảnh áo này giống áo A Tuyết đã mặc hồi sáng đúng không?” Y Nhân quay đầu hỏi Phượng Cửu.
Phượng Cửu đi đến tiếp nhận, xăm soi nửa ngày, sau đó sắc mặt trắng bạch: “Là vải áo của vương gia.”
Y Nhân vì thế đứng lên, dán chân, nhìn khắp một lượt ra xung quanh.
Gió thổi cỏ lay, bờ hồ ban đêm không một bóng người.
“Ngươi nói xem, có phải Viêm Hàn đã bắt bọn hắn đi rồi không?” Y Nhân hỏi.
“Ta nói, nếu là Viêm Hàn, cô sẽ đi tìm hắn đòi người sao?” Phượng Cửu không vội vàng trả lời, mà híp mắt hỏi lại.
Hai người ở chung với nhau cùng lắm cũng chỉ một ngày, vậy mà ngay cả phương thức nói chuyện cũng vạn phần hợp ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...