EDITOR: DOCKE
Hạ Lan Du không nghe ra dị trạng trong giọng nói của nàng, hãy còn trả lời: “Tam ca sẽ không để ý đâu.” Hạ Lan du nói, “Tam ca đâu phải là người nhỏ mọn, hay tức giận. Lúc trước ta có làm sai chuyện gì, Tam ca cũng chỉ trách mắng ta vài câu nhưng sau đó vẫn đối với ta rất tốt. Tam ca thật khác hẳn đại ca. Về điểm này, tỷ cùng Tam ca quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tính tình của huynh ấy hay sao?”
“Biết chứ.” Dung Tú nhỏ nhẹ nói, “Ta làm sao lại không biết?”
Đơn giản là biết tính tình của anh, biết anh không tha không chê mới có thể, mới có thể đối đãi với anh như vậy, mới dám không khiên không nể gì như vậy!
Nàng nghĩ đến, Hạ Lan Tuyết vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng, bất luận nàng đã làm ra bất cứ chuyện gì.
Cũng bởi vậy, nàng chưa từng tốn tâm tư để đón ý nói hùa với anh, dần dà, thậm chí còn không thể chú ý đến anh.
Mãi đến khi Hạ Lan Thuần xuất hiện.
Mãi đến khi Hạ Lan Thuần xuất hiện, kiếp này của nàng, nàng đã lựa chọn. Mà hiện giờ, nàng đã mất đi tất cả.
Hạ Lan Thuần đối xử tệ bạc với nàng. Hắn lạnh lùng, ngờ vực nàng vô căn cứ, Dung Tú cũng không phải là không để ý. Nhưng trong đáy lòng vẫn luôn hy vọng Hạ Lan Thuần sẽ đối xử với mình tệ hơn nữa. Đó là sự trừng phạt, trừng phạt vì nàng đã phản bội A Tuyết. Gặp phải cảnh ngộ như vậy, là nàng đáng phải nhận.
Ngày hôm đó, ánh mắt cực kỳ bi thương của Hạ Lan Tuyết đã trở thành cái bóng vĩnh viễn đè nặng lên tâm hồn của Dung Tú.
“Cũng bởi vì hiểu rõ A Tuyết, cho nên cuộc đời này kiếp này, tốt nhất là chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.” Hạ Lan Tuyết tất nhiên sẽ không hận nàng, nhưng nàng lại tình nguyện để cho Hạ Lan Tuyết hận mình.
Hạ Lan Du đứng phía sau Dung Tú, có điểm không hiểu nổi. Kinh hoàng nửa ngày, Hạ Lan Du lại cười nói: “Thật ra, ít nhiều gì thì ta cũng hiểu được tâm tình của tỷ.”
Dung Tú quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng.
Ánh mắt Hạ Lan Du sâu kín, bắt đầu nhìn ra không trung xa xa, nhẹ giọng nói: “Ta cũng có yêu một người. Nếu có thể, đời này kiếp này, ta cũng không hy vọng được gặp lại hắn.”
“Chẳng phải ngươi yêu Nhược Trần sao?” Dung Tú vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Hạ Lan Du nhắc đến đề tài này, không khỏi kinh ngạc.
“Lúc trước, ta cũng nghĩ mình yêu Nhược Trần, không có lý do gì không thích hắn a. Hắn vĩ đại như vậy, lại ôn nhu như vậy. Chúng ta lại thường xuyên ở cùng nhau. Nhưng mà, mãi đến khi ta gặp được người đó, ta mới biết được, hóa ra ta không hề yêu Nhược Trần. Người ta yêu là nam nhân kia, yêu đến mức chỉ hận không thể hủy diệt hắn.” Hạ Lan Du cười khổ, nói tiếp: “Vì tình yêu đó mà ta còn làm ra một chuyện cực kỳ ngu ngốc. Ta cố ý tạo một vết thương trên người, sau đó vu cho hắn tội đã kinh bạc ta. Ta nghĩ, hắn nhất định sẽ coi ta là một nữ tử không nói lý lẽ, không có tiết tháo.”
“… Người đó là ai?” Dung Tú nghe được vô cùng khiếp sợ, sững sờ một lúc mới hỏi.
“Hắn là hoàng đế Viêm Quốc, là người tôn quý giống như hoàng đế ca ca vậy.” Hạ Lan Du ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Nam nhân mà ta yêu là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Hắn anh tuấn khôi ngô, cảm tác cảm vi. Hắn đặc biệt hơn hẳn bất cứ người nào.”
Dung Tú lẳng lặng mà nhìn Hạ Lan du, bỗng nhiên mỉm cười: “Bất kể như thế nào, có thể gặp được một người mà ngươi thật lòng yêu mến, đó đã là một chuyện rất may mắn.”
Hạ Lan Du đồng tình nhìn Dung Tú, cảm động nói: “Chúng ta đều giống nhau. Tỷ yêu Tam ca, ta yêu Viêm Hàn. Chúng ta đều yêu mà không được.”
“Không, ta không yêu Tam ca của ngươi.” Dung Tú thản nhiên nhìn Hạ Lan Du, nhẹ giọng nói.
Đây là lần đầu tiên nàng chính mồm thừa nhận bản thân không yêu Hạ Lan Tuyết.
Không hiểu vì sao, vừa thốt ra câu đó xong, Dung Tú đột nhiên cảm thấy toàn thân đều thoải mái. Giống như nó là một lời nguyền đã đè ép lên người nàng từ lâu lắm, lâu lắm rồi. Hiện giờ, rốt cuộc nàng cũng có thể gỡ bỏ nó ra.
Hạ Lan Du trợn to đôi mắt, nhìn Dung Tú mà không thể tin nổi.
Diễn cảm của Dung Tú vẫn bình tĩnh như trước. Nàng mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Lúc trước, ta cũng giống như ngươi, cũng không biết. Ngươi cho rằng mình yêu Nhược Trần, nhưng thật ra không phải. Ta cũng vậy, ta tưởng mình yêu A Tuyết, thật ra không phải. Ta đối với A Tuyết, chính là một loại ỷ lại, một loại dựa dẫm như với huynh trưởng. Hắn rất lóa mắt, rất thông minh. Nơi nào có hắn xuất hiện, tất cả mọi người đều trở thành phông nền, tất cả mọi người đều sẽ quay chuyển chung quanh hắn. Ta cũng không ngoại lệ. Sau đó mới biết, đó không phải là yêu, mà chỉ là bị hấp dẫn, bị tình cảm sáng rọi của hắn hấp dẫn. Sự hấp dẫn này không đủ để ta trả giá tất cả, cũng không đủ để cho ta quên mất bản thân mình.”
“… Vậy, rốt cuộc là ai, ai mới có thể khiến tỷ phải trả giá tất cả chứ?” Hạ Lan Du chần chờ hỏi.
Nước mắt của Dung Tú đã muốn khô cạn. Nàng ngẩng đầu lên, để lộ một nụ cười vô vọng cùng ảo mộng, bình tĩnh mà chịu phận bất hạnh, “Là bệ hạ.”
“Đại ca?”
“Phải. Thì ra, trong bất tri bất giác, ta đã yêu bệ hạ. Thế cho nên, hắn bỏ rơi ta, lợi dụng ta, chà đạp ta, ta cũng chưa có cách nào đi hận hắn, chỉ biết đau lòng, đau đến nhập tâm tiến cốt. Mà hiện tại, dần dần, ngay cả đau đớn cũng không còn.”
“A Tú…” Hạ Lan Du ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
“Mà hiện tại, cõi lòng ta đã chết, ai cũng không yêu.” Dung Tú nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói, “Cho nên những lời này, đã thành nhiều lời vô ích.”
“Vì sao lại…”
“Ngươi có biết cái gì gọi là tâm như tro tàn hay không?” Dung Tú chìa ngón tay như ngọc chỉ vào trái tim mình, gằn từng tiếng mà lặp lại những từ ngữ lạnh như băng kia: “Tâm, như, tro, tàn.”
Yêu quá mức sâu nặng, lại thành bụi.
Có lẽ, vào lúc Hạ Lan thuần sai Dung Tú đi giết Hạ Lan Tuyết, đồng thời hắn cũng đã chôn vùi tình yêu mà Dung Tú đã dành cho hắn.
Có một tầng lại một tầng phản bội này, có loại cảm tình nào còn có thể bảo trì được nhiệt huyết lúc ban đầu nữa.
Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan du đồng thời nghe được những lời này, trong lòng đều run lên.
Khi Dung Tú nói những lời này, có một loại bình thản và đoạn tuyệt.
Hạ Lan Tuyết không muốn tiếp tục lẩn trốn ở đó nữa. Anh muốn lập tức xuất hiện, hỏi rõ tình hình thực tế hiện tại ở cung đình, cũng muốn nói rõ với Dung Tú: Chuyện quá khứ, đều là anh cam tâm tình nguyện. Nàng có thể không cần để ở trong lòng. Hắn đã buông, cũng hy vọng nàng có thể thoải mái.
Nhưng mà, ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Hạ Lan Tuyết, thân hình anh lại dừng lại.
Âm thanh, ở cửa lầu các truyền đến những âm thanh thật lớn.
Tiếng đẩy cửa trùng điệp cùng với tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Lan Tuyết không khỏi nghi hoặc: Sau khi mình trốn đến đại thụ này, vẫn không nhận thấy được bên ngoài có người nào đó đi qua. Người đến, lại từ nơi nào xuất hiện?
Trải qua suy tư, Hạ Lan Tuyết nhất thời hiểu ra: Xem ra, người nọ đã ở ngoài cửa hồi lâu. Hắn là đã đến trước cả anh, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, cho nên bản thân anh mới không hề phát giác.
Người nọ cũng bảo trì bình thản… Hạ Lan Tuyết đang suy đoán lung tung thì xuyên qua cửa sổ đã có thể nhìn thấy được người đó là ai.
Đợi đến khi thấy rõ, Hạ Lan Tuyết thiếu chút đã từ trên cây ngã xuống đất.
Hạ Lan Thuần.
Nam nhân vừa bước vào, vẻ mặt bình tĩnh không nói tiếng nào, chính là hoàng đế ca ca của anh – Hạ Lan Thuần.
Hia người trong phòng nhìn thấy người vừa đến, lúc đầu cũng cả kinh nhưng nỗi nghi hoặc còn nhiều hơn cả.
“Hoàng đế ca ca, sao huynh lại… như thế nào mà…” Hạ Lan Du chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ ra cửa, hoàn toàn bất ngờ.
Lúc này, chẳng phải hoàng đế ca ca phải ở trong cung cùng Bùi Nhược Lan sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hạ Lan Thuần không trả lời Hạ Lan Du mà lập tức đi đến trước mặt Dung Tú. Hắn đứng lại, đôi mắt sáng quắc như mắt chim ưng nhìn thẳng vào nàng.
Mới đầu, phản ứng của Dung Tú cũng giống Hạ Lan Du, nhưng đến bây giờ lại trở nên an tĩnh. Nàng thản nhiên nhìn lại Hạ Lan Thuần, vẻ mặt bình thản như trước.
“Không được phép hết hy vọng.” Hạ Lan Thuần phụng phịu, gần như là bá đạo nói ra mấy chữ. Miệng vàng lời ngọc, nói ra, đó là mệnh lệnh.
Đôi mắt xinh đẹp của Dung Tú lóe sáng, nhìn hắn, không nói lời nào.
“Mấy đời Dung gia các ngươi đều trung thực thẳng thắn. Nàng có thể vào cung, cũng là cơ hội để nàng tận trung.” Hạ Lan Thuần nói tiếp, “Cho nên, nàng nhất định phải tận tâm hết sức. Bên cạnh trẫm, không cần một cái xác không hồn.”
Ánh sáng trong mắt Dung Tú lại chỉ trong khoảng khắc mà trở nên ảm đạm.
Nàng cười tự giễu, nhắm mắt, cúi đầu, “Thiếp thân đã biết.”
Hạ Lan Thuần vẫn đang nhìn nàng, thần sắc ngưng túc. Khuôn mặt ấy không quá xuất chúng nhưng một khi nghiêm sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn liền giống như thụ điêu thạch tố, lạnh lùng đến mức người khác không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt Dung Tú lại mở ra.
Có cái gì đó phá ánh mắt thoát ra ngoài, thành tro, thành bụi.
“Vì sao không nhìn ta?” Hạ Lan Thuần nhận thấy được sự tự do của nàng, trầm giọng hỏi.
Dung Tú đành phải ngẩng đầu lên, nhưng cũng không chuyên chú nhìn hắn.
“Có phải mỗi lần nhìn ta, đều đang suy nghĩ đến nam nhân khác?” Hạ Lan Thuần đột nhiên cười, trong nụ cười có vẻ đắc ý đến tàn nhẫn. “Có phải vì ngoại hình của chúng ta không quá giống nhau, cho nên ngay cả bóng dáng, nàng cũng lười tìm kiếm ở trên người ta?”
“Hoàng đế ca ca!” Hạ Lan Du nghe không lọt tai, ở phía sau nói xen vào, “Rõ ràng A Tú yêu hoàng đế ca ca mà. Hoàng đế ca ca còn nói như vậy làm gì!
Dung Tú mím môi lại, không nói lời nào.
Hạ Lan Thuần vẫn bình tĩnh, cũng không tức giận.
Hắn thật sự không giống Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết tuấn mỹ, cao ngất, thông minh cái thế, tuyệt đại tao nhã. Còn Hạ Lan Thuần lại chỉ thường thường chẳng có gì đặc biệt. Mặt khoan mắt nhỏ, không đủ cốt khí, cũng chẳng thông minh tuyệt đỉnh như Hạ Lan Tuyết.
Nếu nói Hạ Lan Tuyết là mặt trăng trên trời, là tiên trong núi thì hắn chỉ là cỏ trong nước, giản trung nê
Ngoài thân phận là huynh trưởng ra, về phương diện hấp dẫn nữ nhân, hắn lấy năng lực gì để so sánh với Hạ Lan Tuyết đâu? Nữ nhân mà Hạ Lan Tuyết nhất mực chung tình, sẽ đảo ngược đi yêu hắn sao?
Không phải Hạ Lan Thuần không có tự tin mà là loại chuyện này, cho dù hắn tự tin mấy cũng tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Huống chi, A Tuyết yêu Dung Tú, yêu sâu nặng như vậy, sâu nặng đến mức từ bỏ ngôi vị hoàng đế, sâu nặng đến mức chấp nhận bị đày đi…
Sự quyết đoán cùng thong dong tự tại như vậy, Hạ Lan Thuần tự nhận không bằng. Cho dù chỉ so về dụng tâm, hắn cũng không thể sánh bằng A Tuyết.
“Ngươi biết trẫm ở bên ngoài đúng không?” Hạ Lan Thuần tàn nhẫn hỏi, “Những lời này, là cố ý nói cho trẫm nghe sao?”
Dung Tú ngẩng đầu, quật cường nhìn hắn, sau đó khẳng định: “Phải!”
“A Tú!” Hạ Lan Du vội vàng la lên, “Tỷ nói cứng như vậy để làm gì chứ?”
“Ta có nói cứng gì đầu, đây là sự thật.” Dung Tú đột nhiên mỉm cười. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thoát tục vừa mỉm cười đã khiến cho người ta hồn phách trao đảo, “Nhưng thần thiếp có điều không hiểu. Bệ hạ không ở cùng Lan phi nương nương, xuất hiện ở đây làm gì?”
“Nàng thân là hoàng hậu lại xuất cung chạy ra ngoài, còn cái thể thống gì!” Hạ Lan Thuần lạnh lùng mắng một câu, “Niệm tình nàng mới vi phạm lần đầu, trẫm tạm không truy cứu. Nếu có lần sau, sẽ trừng phạt kẻ liên quan là Dung thái sư không biết dạy con!”
Dung Tú ngẩn người, vẫn còn đang mỉm cười, nhưng nụ cười đã không còn lấp lánh như ánh thái dương nữa, mà chỉ bình bình thường thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...