Hoàng Hậu Lười Y Nhân

EDIT: DOCKE

Liễu Khê lạnh lùng cười, “Hắn thế nào đâu có liên quan gì đến ta?”

Vô tình vô tâm, không biết nói lời cảm ơn như vậy, nếu là người khác, nghe xong nhất định sẽ dùng đạo nghĩa khiển trách Liễu Sắc, nhưng Y Nhân lại có thể hiểu được cảm nhận của hắn. 

Tựa như trước đây, cô hy vọng Viêm Hàn đừng đối với mình quá tốt, bởi vì cô cảm thấy, nếu không đền đáp thì trong lòng sẽ trĩu nặng vô cùng.

“Thật ra, bất luận làm chuyện gì, phải do chính mình cam tâm tình nguyện mới được. Ngươi miễn cưỡng bắt mình làm, trong lòng lại oán hận, những người khác sẽ rất vô tội.” Y Nhân thản nhiên nói.

Liễu Khê nhìn cô, không nói lời nào.

“Ta nghĩ, Vưu chủ quản chỉ đơn giản là muốn tốt cho ngươi mà thôi. Ông ấy không yêu cầu ngươi phải làm gì. Ngươi cảm thấy rất trầm trọng, chính là bởi vì… chính là bởi vì ngươi không có cách nào coi thường lòng tốt của ông, không có cách nào lừa gạt được lòng mình. Thật ra thì tất cả chuyện này, không phải Vưu chủ quản bức ngươi, mà là chính bản thân ngươi bức ngươi. Hay nói cách khác, thật ra, đây cũng là do ngươi cam tâm tình nguyện lựa chọn. Cho nên, đừng trách ông ấy nữa, được không?” Y Nhân rất hiếm khi nói liền một mạch như vậy. Sau đó, dường như nói quá mệt, thở ra một hơi, trên mặt cũng thoải mái hơn hẳn.

Liễu Khê giật mình, suy nghĩ một lát rồi lập tức giận tái mặt, thấp giọng nói: “Bất kể thế nào, ngươi đã biết được những chuyện không nên biết, phải chết.”

Nếu chuyện Liễu Khê là Liễu Sắc bị truyền ra ngoài, vậy thì Hạ Hầu sẽ chịu sự nghi ngờ trước nay chưa từng có của Thiên Triều.

Hắn không lo Y Nhân sẽ đi nói lung tung, mà lo rằng Hạ Hầu sẽ bại lộ.

Vì để bảo đảm… hắn nhất định, chỉ có thể, giết chết Y Nhân!

Y Nhân chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn xung quanh.

Vị trí này nằm trong bốn gian điện lớn, cũng là nơi có hoa cỏ cây cảnh tươi tốt nhất. Vì là nơi ở của quan khách cho nên bọn cung nữ thái giám cũng không quan tâm nhiều lắm, sợ sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của khách quý. Thị vệ, phần lớn cũng tập trung ở bên ngoài, thường thường sẽ không tiến vào.

Nếu kêu gọi Viêm Hàn cứu mạng thì sao?

Y Nhân cân nhắc một chút, xem chừng vẫn là Liễu Khê mau lẹ hơn.


Nàng chỉ có thể chọn cách tự cứu.

Liễu Khê nhướng con ngươi, sát khí cũng giống như quần áo đang phồng lên mà dâng tràn. Y Nhân rùng mình một cái. Cô ngẩng đầu tha thiết nhìn hắn, nói: “Thật ra, ta vẫn còn có chút tác dụng.”

“Có tác dụng gì?” Liễu Khê vẫn còn niệm chút tình cũ, nên cũng nhẫn nại nghe cô nói nhảm.

“Ta biết kể chuyện.” Y Nhân nói: “Ta sẽ kể với rất nhiều sắc thái. Ta sẽ kể về hoa hồng, hồ nước màu lam, bầu trời màu ngọc bích. Ta biết rất nhiều, rất nhiều chuyện mà ngươi không biết, biết con người và cuộc sống này to lớn thế nào. Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe sao?”

Ban tay Liễu Khê đang hơi giơ lên liền thoáng dừng. Hắn phụng phịu hỏi ngược lại: “Ngươi nói sai rồi, không trung đều là màu lam, làm sao có thể là màu ngọc bích được?”

“Đương nhiên có màu ngọc bích chứ, nếu ngươi có thể đến Tây Tạng… Khụ khụ, chính là vùng cao nguyên đặc biệt cao. Ở đó, sắc trời màu lam trong suốt, tựa như ngọc bích vậy. Bọn hắn kể cho ngươi nghe về màu sắc, thật ra đều không đúng. Ngươi cho rằng hoa phải có màu đỏ. Thật ra, hoa có rất nhiều màu sắc khác nhau, có màu tím, hồng nhạt, màu trắng… Màu đỏ là một màu sắc ấm áp. Vào mùa đông, lúc ngươi sưởi ấm, nhìn vào tay ngươi, đó là màu đỏ. Màu trắng là màu sạch sẽ. Nếu ngươi đứng giữa cánh đồng bát ngát, gió thổi tới trước mặt, thanh thanh trong lành, thì phải là màu trắng…”

Giọng nói của Y Nhân vô cùng cuốn hút. Lúc cô nói lên màu sắc, từng danh từ dường như đều có sự sống, dào dạt sống động.

Y Nhân vốn học mỹ thuận tạo hình. Cảm giác về màu sắc so với người bình thường mẫn tuệ hơn nhiều, cũng hơn hẳn về nhiệt tâm.

Liễu Khê ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tuy trong lòng luôn không ngừng tự nói với mình: Người này không thể lưu lại, nhưng luôn chậm chạp không chịu ra tay. Giống như hiện tại, nếu giết chết nàng chính là tiêu trừ một thế giới kỳ quái, một thế giới mà có lẽ suốt đời này hắn cũng không thể tiếp xúc đến.

“Bình thường ngươi thích nghe về chuyện gì?” Y Nhân nói một hơi về hơn một trăm loại màu sắc, lại lo sẽ khiến cho Liễu Sắc cảm thấy nhàm chán, nên vội vàng chuyện đề tài.

“Ta không nghe chuyện.” Giọng nói của Liễu Khê vẫn đông cứng như trước, nhưng điệu bộ đã bằng phẳng hơn rất nhiều, cũng không còn chứa nhiều sát khí bức người như vừa rồi nữa.

“Vậy ngươi nhất định chưa từng nghe qua đồng thoại (truyện kể cho trẻ em, nôm na là cổ tích), về phần võ hiệp (kể về võ lâm, anh hùng, đấu võ), huyễn huyễn (huyền ảo), tu chân (người tu tiên), chắc chắn là chưa từng nghe qua.” Y Nhân cười gian, nói: “Muốn nghe chuyện ngàn lẻ một đêm hay không?”

“Ngàn lẻ một đêm?” Liễu Sắc nghi hoặc hỏi lại.

“Chình là, mỗi ngày ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện, kể suốt một ngàn lẻ một đêm, sau đó ngươi sẽ yêu ta.” Y Nhân cười híp mắt giải thích một chút. Thật ra, chuyện mà cô nói đến cũng rất giống hoàn cảnh lúc này: Quốc vương muốn giết cô gái, vì thế cô gái mỗi đêm đều kể một câu chuyện để khẩn cầu quốc vương đừng giết nàng. Sau một ngàn lẻ một câu chuyện, quốc vương đã yêu cô gái. Vì thế hai người kết hôn, chung hưởng hạnh phúc trọn đời.

Liễu Sắc lại không biết, ánh mắt hắn phát lạnh, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không yêu ngươi.”


Y Nhân vội xua tay, không thèm để ý nói: “Không sao, không việc gì.”

Cô cũng chẳng trông cậy vào chuyện Liễu Sắc sẽ yêu cô, sau đó tha cho cô… Cái loại tiểu thuyết ngôn tình cũ rich này, Y Nhân chưa bao giờ ảo tưởng.

“Nhưng ngươi không chỉ kể một ngàn lẻ một câu chuyện. Ta muốn ngươi kẻ một vạn, hai vạn, đem tất cả những gì ngươi nhìn thấy, tất cả đều phải kể lại cho ta nghe.” Liễu Sắc lại nói.

Y Nhân giật mình, sau đó giơ ngón tay, theo bản năng đếm đếm.

Một ngày một câu chuyện. Một năm kể được ba trăm sáu mươi lăm chuyện. Ba năm được hơn một ngàn. Ba mươi năm mới được hơn một vạn…

Y Nhân ngẩng đầu, lặng lẽ nói: “Ngươi muốn ta kể chuyện cho ngươi nghe trong ba mươi năm?”

“Là cả đời.” Liễu Sắc nói xong, đột nhiên vươn tay chụp tới, rất nhanh chóng điểm trúng huyệt câm của Y Nhân. Sau đó xách cô đi. Hoa và cây cảnh thấp thoáng, bóng dáng hai người đã nhanh chóng biến mất sau bụi cây.

————— *** —————

Thập Nhất tìm kiếm thật lâu, nhưng vẫn không tìm thấy Y Nhân đâu cả.

Vừa mới bắt đầu còn có thể bình tĩnh thản nhiên, nhưng càng về sau Thập Nhất càng đứng ngồi không yên. Nàng không thể không chạy đến Nam Điện, thông báo ngắn gọn với thủ vệ trước điện một tiếng.

Rất nhanh, Viêm Hàn liền đi ra. Nhìn thấy Thập Nhất, hắn cũng chẳng quan tâm đến hình tượng, lo lắng hỏi: “Ngươi nói Y Nhân mất tích sao?”

“Đúng vậy.” Thập Nhất gật đầu, “Mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả. Ta tìm thế nào cũng không tìm thấy.”

“Đã hỏi thăm thủ vệ bên ngoài chưa? Có phải nàng đi ra ngoài rồi không?” Trong lòng Viêm Hàn vẫn còn một tia hy vọng.

“Đã hỏi rồi, nhưng không thấy.” Thập Nhất gấp đến độ gần như sắp khóc đến nơi.


Viêm Hàn không nói nhiều nữa, lập tức triệu tập người túa đi bốn phương tám hướng trong đại điện để tìm Y Nhân. Hoa viên, hành lang, non bộ… đều phái người đi tìm khắp nơi.

Khi có người chạy đến Tây điện của Hạ Ngọc, Hạ Ngọc vốn không tính để cho người của Viêm Hàn tìm kiếm. Sau đó, tuy rằng đã nghe theo lời khuyên của Liễu Khê nhưng vẫn nổi giận đùng đùng nhìn đám người đang lục tung nơi ở của mình.

Cho dù không bị ngăn cản, nhưng bất luận tìm kiếm thế nào, dù lục tung tất cả ngóc ngách, trước sau vẫn không tìm thấy Y Nhân.

Viêm Hàn lo lắng đứng giữa hành lang hoa viên, dừng lại trước mặt hồ nước.

Mặt hồ bình tĩnh, xanh thăm thẳm.

Viêm Hàn vô cùng thất vọng và đau khổ, cũng không màng đến tiếng kêu la kinh ngạc của Thập Nhất, quần áo cũng không thèm cởi bỏ đã lập tức nhảy xuống hồ.

Tùm tùm một tiếng, hắn đã chìm xuống đáy hồ.

Tới đáy hồ rồi Viêm Hàn mới phát hiện: Hồ nước này bề ngoài cứ tưởng là hồ nhân tạo, nhưng lại có dấu vết của dòng nước. Hẳn là một dòng chảy.

Dòng nước cuồn cuộn, làm cho đáy hồ tràn ngập bọt khí tinh mịn.

Hắn nhìn không rõ lắm.

Cho dù bây giờ Y Nhân có ở gần trong gang tấc thì hắn cũng không thể nhìn ra được.

Hơi thở của Viêm Hàn cứng lại, đột nhiên có một cảm giác kỳ quái: Y Nhân đang ở đáy hồ. Nàng đang ở ngay phía trước. Nhưng trước mắt toàn là bọt nước tinh mịn, hắn không thể cứu nàng.

Viêm Hàn cố chấp tìm tòi một cách mù quáng dưới đáy nước. Mãi đến khi trong lồng phổi không còn chút hơi thở nào mới chịu ngoi lên mặt nước hớp vài hớp không khí. Ngay sau đó, lại một tiếp tục ngụp lặn, tìm kiếm dấu vết của Y Nhân.

Y Nhân, chẳng lẽ nàng thật sự… ở dưới đáy hồ này sao?

“Các ngươi còn chờ cái gì nữa, còn không xuống giúp bệ hạ!” thập Nhất không biết bơi, chỉ có thể ở trên bờ lo lắng suông.

Bọn thị vệ vừa rồi còn đứng ngẩn người trên bờ liền vội vàng nhảy tùm tùm xuống nước như ném đá. Lại thêm một phen tìm tòi thảm hại, nhưng vẫn như trước, không thấy bóng dáng Y Nhân đâu cả.

Viêm Hàn rốt cuộc cũng sức cùng lực kiệt.


Hắn ngoi lên khỏi mặt nước. Tóc tai ướt sũng, quần áo dính bết vào người, gió thổi qua, gần như muốn đóng thành băng.

Viêm Hàn vẫn còn chưa bừng tỉnh, vẫn đang nhìn về phía mặt hồ yên tĩnh, như có điều suy nghĩ.

Chuyện xảy ra nơi này, rốt cuộc đã kinh động đến Lãnh Diễm. Nàng phủ kín thân mình trong chiếc áo khoác lông cừu màu trắng, sải bước đi tới.

Trông thấy bộ dáng của Viêm Hàn, Lãnh Diễm hơi nhíu mày, ra hiệu cho thị nữ phía sau lấy cho Viêm Hàn một bộ quần áo, lại tự mình cầm khăn đích thân lau nước trên mặt Viêm Hàn.

“Mấy chuyện thế này cứ để hạ nhân làm là được rồi. Viêm Hàn cần gì phải đích thân làm?” Lãnh Diễm lau đến giọt nước cuối cùng trên cằm hắn, thản nhiên nói: “Y Nhân mất tích ở Băng Cung. Bổn cung phải chịu trách nhiệm, nhất định sẽ tìm ra nàng.”

“Đáy hồ thông đến đâu?” Viêm Hàn không nói tiếp, chỉ nhìn chăm chăm vào hồ nước, nhẹ giọng hỏi.

Lãnh Diễm ngưng thần, không trực tiếp trả lời.

“Bên dưới có dòng nước rất mạnh. Nếu có người ngã xuống, có thể bị trôi đến đầu nguồn hay không?”

Đây là khả năng duy nhất. Y Nhân không thể bay lên trời, cũng không thể độn thổ. Thủ vệ bên ngoài lại nghiêm mật như thế. Chẳng lẽ Y Nhân có thể hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất vào hư không hay sao?

“Không đâu.” Lãnh Diễm an tĩnh lại, thản nhiên nói: “Đó không phải là dòng nước, cũng không có ngọn nguồn. Sở dĩ dòng khí dưới đáy hồ mạnh như thế là bởi vì… bởi vì dưới đáy hồ có Biển sao thạch.”

Viêm Hàn ngẩn người, có chút ngượng ngùng.

Một bí mật động trời như vậy, vốn không ai có thể biết được. Không ngờ chính mình lại buộc Lãnh Diễm chính miệng nói ra.

“Ngươi không cần tự trách.” Lãnh Diễm nhận thấy Viêm Hàn áy náy, mắt phượng ôn nhu, thản nhiên nói: “Cho dù người đời biết được vị trí của Biển sao thạch, cũng không có cách nào đánh cắp nó được. Lúc nãy Viêm Hàn cũng thử qua rồi đúng không? Không ai có thể lặn xuống đáy hồ. Cho dù ngoan cố lặn vào, cũng sẽ lọt vào cơ quan ở Lưu Trục Phong.”

Nói tới đây, Lãnh Diễm xoay người, vừa tiện tay đưa khăn tay cho thị nữ vừa nói: “Có thể đã bị người ta bắt đi rồi mà thị vệ bên ngoài không để ý. Bổn cung sẽ thay một đám thị vệ tài giỏi khác, sau đó phát động đại nội tìm kiếm Y cô nương.”

Viêm Hàn không thể làm gì khác hơn, đành phải nghe theo.

Lúc vừa xoay người, hắn lại nhìn nhìn mặt hồ một lần nữa. Hồ nước yên tĩnh, u lam.

Từ rất xa, Liễu Khê lạnh lùng thờ ơ mà nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui