Hoàng Hậu Lười Y Nhân

EDIT: DOCKE

Nghe vậy, Hạ Ngọc nhìn Liễu Khê, tỏ vẻ không tin, “Ngươi muốn nói, Biển sao thạch có năng lực khống chế sự sinh trưởng của cỏ cây hoa lá hay sao?”  

“Đúng vậy, nếu không như thế thì nó làm sao có thể trở thành chi bảo truyền đời của Băng Quốc được chứ.” Liễu Khê khoanh tay đứng trước cửa phòng, nhìn chăm chú vào khoảng xanh um tươi tốt cách đó không xa, lẳng lặng nói: “Nó không chỉ có thể khống chế sự sinh trưởng của cỏ cây hoa lá, mà thậm chí còn có công hiệu cải tử hồi sinh. Là một món thần khí mang đầy sắc thái truyền kỳ.”

“Ta cũng đã được nghe nói về Biển sao thạch, nhưng chỉ biết nó là một món thần khí không tầm thường. Không ngờ lại thần kỳ như vậy!” Hạ Ngọc trầm trồ.

Liễu Khê ảm đạm cười: “Người đời chỉ biết đến Chí tôn đồ, nhưng lại biết rất ít về Biển sao thạch. Đơn giản là, Chí tôn đồ có dạy về thuật hại người lợi hại nhất, còn Biển sao thạch lại dạy cách cứu người. Cứu người, luôn luôn không nổi danh bằng hại người.”

Lúc nói những lời này, khóe môi Liễu Khê nhếch lên một tia lạnh lẽo, ánh mắt vẫn mông lung như trước, không hề có cảm xúc gì.

Hạ Ngọc hơi hoảng sợ mà nhìn ‘Biểu ca’ của mình.

Nói là biểu ca, nhưng thật ra bản thân Hạ Ngọc lại không hề có khái niệm nào về người này. Chỉ là, có một hôm, phụ hầu đưa hắn đến trước mặt Hạ Ngọc, nói với y rằng: “Vị này chính là con trai của cậu con đó.”

Cậu mất sớm, cho nên biểu ca bị đưa lên núi tu luyện từ khi còn rất nhỏ. Cho đến gần đây mới trở lại trung thổ.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy Liễu Khê, cảm giác của Hạ Ngọc, chính là sợ hãi. Trên người hắn tỏa ra một luồng hơi nồng đậm mà ẩm ướt. Thậm chí Hạ Ngọc còn cảm thấy rằng, cho dù hắn có đứng dưới ánh mặt trời thì vẫn không để lại hình bóng dưới đất.

Hắn âm u hắc ám, hấp thu hầu hết ánh sáng trên trần gian.

Nhưng bất luận Hạ Ngọc mâu thuẫn với hắn thế nào, Hạ Hầu vẫn kiên trì để Hạ Ngọc tiếp xúc với Liễu Khê, hết lòng giúp đỡ hắn. Thậm chí chuyện tham dự đại hội kén rể của Băng Quốc lần này cũng vậy. Một việc trọng đại như thế, phụ hầu vẫn thượng tấu, kiên trì để Liễu Khê cùng đi.

Trước khi đến Băng Quốc, Hạ Ngọc vào kinh thăm đường tỷ của mình là công chúa Hạ Lan Du. Vốn muốn thăm dò chút tin tức về Liễu Khê, không ngờ vừa mới bước vào phủ phò mã, Hạ Ngọc liền hoàn toàn mất hết cảm xúc.

Phủ đệ trước đây ôn nhã tinh xảo, bây giờ gần như hoang tàn lụi bại.

Có lẽ là vì trời sắp vào đông nên trong phủ hoàn toàn mất bóng cỏ cây hoa lá. Những bức tường chỉ còn lại một màu trắng mênh mông. Ngẫu nhiên có màu đỏ thì cũng bị phủ đầy tro bụi. Trong đình viện, người hầu qua lại cũng có vẻ khá mệt mỏi, nhìn thấy Hạ Ngọc, chỉ miễn cưỡng lên tiếng tiếp đón: “Tiểu Hầu gia.” Cũng không chiêu đãi gì, chỉ chỉ vào lầu các ở xa xa, nhẹ giọng nói: “Công chúa đang ở trên lầu.”

Hạ Ngọc mang theo những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra từ chiếc cầu thang gỗ, đi lên lầu. Khi đến đỉnh lầu, hắn rốt cuộc cũng gặp được Hạ Lan Du.

Hạ Lan Du trước kia xinh đẹp bức người, hiện giờ không màng son phấn, tóc tai sơ xác. Bộ dáng trông rất phiêu đãng, lại có vẻ rối bù.


Hạ Ngọc mặt nhăn mày nhíu, quay đầu giận dữ mắng mỏ nha hoàn: “Các ngươi chăm sóc công chúa thế nào vậy!”

Nha hoàn im thin thít, không dám nói tiếng nào. Hạ Lan Du cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên giải thích: “Là ta không muốn rửa mặt chải đầu. Rửa mặt chải đầu để cho ai xem đây?”

Hạ Ngọc lúc này mới trầm mặc. Bùi Nhược Trần vừa mới đi nhậm chức, thường xuyên không có ở nhà. Hạ Ngọc ở trong phủ phò mã chờ suốt hai ngày mà vẫn không thể gặp mặt Bùi Nhược Trần.

Như thế liền biết, Bùi Nhược Trần bỏ bê Hạ Lan Du đến nông nỗi nào.

“Tỷ phu…” Hạ Ngọc cắn cắn mọi, khó hiểu nói: “Lúc trước tỷ phu là một người tao nhã nho nhã như vậy, sao bây giờ lại biến thành thế này?”

Hạ Lan Du ngẩng đầu, thản nhiên lạnh lùng quét mắt ra đình viện trước mặt: “Trái tim đã chết vì bi thương, tỷ phu của ngươi, chỉ sợ cũng chỉ là một người chết.”

Câu trả lời Hạ Lan Du làm cho Hạ Ngọc nghi hoặc không thôi.

Chẳng lẽ nỗi đau mất cha lại nghiêm trọng đến vậy sao? Năm đó, lúc mẫu thân của y mất, tuy rằng cũng rất đau lòng nhưng rốt cuộc vẫn trải qua được kia mà.

Huống chi, trước kia cũng có thấy mối quan hệ giữa Bùi Lâm Phổ và Bùi Nhược Trần thân mật đến vậy đâu. Bùi Lâm Phổ đối với đứa con của mình luôn luôn là nghiêm khắc có thừa nhưng lại không đủ quan tâm.

“Nếu ngươi vì ai đó mà phải trả giá rất nhiều, ngươi luôn cho rằng người đó rất xứng đáng để ngươi hy sinh. Kết quả, lại chỉ làm trò cười cho người đó mà thôi, vậy trái tim ngươi có chết hay không?” Hạ Lan Du lạnh lùng cười, có chút tàn nhẫn nói tiếp: “Cứ như vậy đi. Chẳng lẽ ai không có ai thì không thể sống nổi hay sao? Dù sao thì từ đầu đến cuối, chúng ta cũng không phải là đối tượng trong lòng người ta.”

Lúc nói ra những lời này, diễn cảm của Hạ Lan Du có hơi âm lãnh.

Hạ Ngọc rùng mình một cái.

Vốn muốn hỏi thăm Hạ Lan Du về chuyện của Liễu Khê, thấy thế, bất kể thế nào hắn cũng không thể mở miệng được nữa. Hắn đứng phía sau Hạ Lan Du, nhìn xuống một mảnh quạnh quẽ và thảm bại trong đình viện, đột nhiên có một dự cảm không tốt. Một luồng hàn khí xâm thẳng vào lòng người. Bùi Nhược Trần phồn hoa, Hạ Lan Du xinh đẹp, hiện giờ đều đã trở thành một tấn bi kịch, rốt cuộc khi nhớ lại chỉ còn là niềm thương cảm.

Loại dự cảm này làm cho Hạ Ngọc buồn rầu, vô cùng không thoải mái. Đến ngày thứ ba thì hắn liền cáo từ ra về.

Sau đó, hắn cùng Liễu Khê đến Băng Quốc.

Vẫn như trước, hắn hoàn toàn không biết gì về Liễu Khê.


“Nhưng, nếu người đời biết rất ít về Biển sao thạch, vì sao ngươi lại biết được?” Hạ Ngọc nhìn Liễu Khê, tò mò hỏi.

“Bởi vì ta có một mẫu thân không gì không biết, không gì không làm được.” Liễu Khê thản nhiên trả lời, sau đó xoay người trở về phòng.

Hạ Ngọc vô cùng nghi hoặc, nhìn theo bóng lưng của hắn.

Nếu thật sự có một mẫu thân đáng kiêu ngạo như vậy, vì sao lúc hắn nói chuyện, thần sắc lại chẳng hề tự hào, ngược lại còn thản nhiên bất đắc dĩ và hơi tự giễu như thế?

Người mợ kia, rốt cuộc là người phương nào?

Chẳng phải phụ thân đã nói, cha mẹ Liễu Khê đều đã qua đời từ lâu rồi sao?

Hạ Ngọc nghĩ thế nào cũng không thông. Hắn đang suy nghĩ đến đau cả đầu, thì bụi cây phía trước đột nhiên lắc lư, phe phẩy. Hạ Ngọc ngưng mắt nhìn lại, liền trông thấy một nha đầu với đôi mắt to, từ trong bụi hoa chui ra.

Nhìn thấy Hạ Ngọc, nha đầu mắt to kia sửng sốt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi: “Tiểu Hầu gia, sao ngươi lại ở đây? Đây không phải là Đông điện sao?”

“Đây là Tây điện.” Hạ Ngọc nhẫn nại trả lời: “Ngươi là nha đầu của Đông điện.”

“Nô tỳ Thập Nhất, là… là nha đầu của Y Nhân.” Thập Nhất nhất thời cũng tìm không ra danh hiệu nào tốt, chỉ có thể gọi thẳng tên tiểu thư ra.

Hạ Ngọc ‘Ồ’ một tiếng, trên mặt biểu lộ vẻ ghét bỏ.

Ấn tượng của hắn về Y Nhân, thật sự chẳng mấy tốt đẹp.

Lúc đầu là vì quan hệ với Bùi Nhược Trần nên chán ghét cô.

Sau lại vì cô ra mặt dùm Hạ Lan Tuyết nên ấn tượng cũng tốt lên một chút. Kết quả, hôm nay lại gặp cô ở đây làm chuyện châm ngòi ly gián. Vừa lượn lờ mê hoặc hoàng đế Viêm Quốc, lại ra mặt biện giải cho Hạ Lan Tuyết. Không nguyên tắc, đúng là không có nguyên tắc.

“Đông điện cùng Tây điện cách xa như vậy, làm sao mà đi nhầm được. Ngươi có chuyện khác đúng không?” Hạ Ngọc lên mặt làm chủ. Bởi vì chán ghét Y Nhân nên cũng ghét lây sang nha hoàn của cô.


Thập Nhất hơi chột dạ nhìn xung quanh một chút, sau đó cúi đầu trả lời: “Ta đang đi tìm tiểu thư, nơi này cảnh tượng giống như mê cung vậy. Chúng ta đi một lát đã lạc đường…”

“Quả nhiên là chủ nào thì tớ nấy mà.” Hạ Ngọc chưa nghe xong nàng giải thích liền không kiên nhẫn bỏ lại một câu. “Đi nơi khác mà tìm tiểu thư của ngươi đi. Bản hầu gia chưa thấy qua nàng.”

Thập Nhất vội vàng khom người, xoay mình nhắm hướng Đông điện mà chạy.

Hạ Ngọc trông thấy Thập Nhất lon ton hấp tấp bỏ chạy, thoáng cái đã mất dạng.

Thật ra Thập Nhất không có nói sai. Y Nhân đúng là đã bị lạc đường.

Các nàng vốn đang phơi nắng trong sân thì Thập Nhất đột nhiên hỏi Y Nhân: “Viêm bệ hạ có thói quen vẽ tranh không, hoặc là có chỗ nào cất giấu tranh vẽ hay không?”

Y Nhân nghĩ nghĩ, nhớ mang máng Viêm Hàn hình như thật sự có mang theo một bức họa. Vì thế, cô liền dẫn Thập Nhất đi tìm. Nào ngờ, cảnh sắc của bốn tòa điện rất giống nhau, cây cỏ hoa lá lại rất tươi tốt. Các nàng băng qua mấy hành lang quanh co, bất tri bất giác đã đi đến nơi này. Thập Nhất vốn định kéo Y Nhân bỏ về, nhưng lại không để ý Y Nhân đi rất chậm. Thập Nhất lại đi quá nhanh, vừa quay đầu lại đã không thấy cô đâu nữa.

Lúc này mới tìm bậy tìm bạ, gặp phải Hạ Ngọc.

Thập Nhất lại lần mò tìm đường trở về, vẫn không thấy Y Nhân, cũng không biết cô đã chạy đi đâu nữa.

Trong khi đó, Y Nhân đã ở trong cảnh bốn phương tám hướng đều được trang trí đồng dạng, cỏ cây hoa lá chung quanh đều giống nhau mà lúc ẩn lúc hiện. Cây lá rất tươi tốt, nào là chuối tây, nào là hoa tươi rực rỡ, nào là chim quyên…

Lá cây lấp lóa khiến Y Nhân loạn cả mắt.

Sau đó, cô nhìn thấy phía trước có một dáng người giống như đã từng quen biết. Y Nhân không hề suy nghĩ liền tiến lên chào hỏi: “Liễu Sắc.”

Người phía trước xoay người lại, dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô.

Y Nhân chớp mắt mấy caí, vẫn không hề sửa miệng. “Liễu Sắc.”

Liễu Khê nhíu nhíu mày: “Ngươi nhận làm người rồi.”

“Liễu Sắc.” Y Nhân cười hì hì, nhìn thẳng vào hắn. “Ta biết ngươi là Liễu Sắc mà. Cho dù giả dạng thế nào, ta cũng nhận ra được. Trên người ngươi… trên người ngươi có một hương vị.”

“Hương vị gì?” Liễu Khê trầm giọng hỏi.

“Hương vị ẩm ướt.” Y Nhân nhích lại gần hắn, hấp hấp cái mũi mà ngửi, sau đó lại hỏi: “Mắt của ngươi khỏe rồi sao?”


Câu nói sau, rõ ràng mang theo hương bị thân thiết nồng đậm.

Liễu Khê hơi hơi khựng lại một chút, sau đó thấp giọng nói: “Đúng vậy, Vưu chủ quản đã đổi mắt hắn cho ta.” Hắn nói: “Nhưng đôi mắt như vậy, ta thà rằng không cần.”

“Vì sao?” Y Nhân kinh ngạc hỏi.

“Ta chỉ có thể nhận diện được hai màu đen và trắng. Bây giờ ta nhìn ngươi, cũng chỉ nhìn thấy hình dáng và ánh mắt của ngươi mà thôi.” Liễu Khê có chút tàn nhẫn, nói tiếp: “Ánh của ngươi rất lớn, rất đen, thật sự rất xinh đẹp. Ta rất muốn móc nó ra.”

Y Nhân chớp mắt mấy cái. Cho dù có ngốc thế nào cũng có thể nghe được ý muốn giết người diệt khẩu của Liễu Khê.

Chỉ có điều, trong lòng cô vẫn còn có một nghi vấn.

Nghi vấn này, so với tình trạng bây giờ còn quan trọng hơn rất nhiều.

“Vưu chủ quản đổi mắt cho ngươi, vậy hắn đâu?”

Liễu Khê thần sắc buồn bã, đôi mắt lạnh lùng, phủ đầy sương mù nhất thời mãnh liệt xuất hiện một tầng huyết sắc.

Tình cảnh lúc đó, giống như đang hiện ra trước mắt hắn vậy.

Vưu chủ quản vừa nghe đại phu nói xong, lập tức không nói hai lời, dùng tay móc hai mắt của mình ra.

Trên mặt Liễu Sắc, toàn bộ đều nhuốm đầy máu tươi của hắn.

Hắn được sáng mắt trở lại, mọi người thổn thức. Tất cả mọi người đều tán thưởng, nhưng có ai hiểu được cảm giác của hắn lúc đó chứ?

Từ đầu đến cuối, hắn có thể lựa chọn được sao?

Đúng vậy, hắn đã có được một thế giới đen trắng thế này rồi. Cũng bởi vậy, càng không thể phụ sự kỳ vọng của Vưu chủ quản.

Hắn là cái gì?

Rốt cuộc là người được lợi, hay hoàn toàn là người bị hại đây?

Vì một đôi mắt mà phải đền bù bằng cả cuộc đời của mình!

Liễu Khê lạnh lùng cười, “Hắn thế nào, chuyện đó có gì liên quan đến ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui