Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Edit: Docke

“Nàng đã nói sẽ dựa vào ta cả đời.” Hạ Lan Tuyết không nhìn cô mà nhìn phía trước. Khóe môi mỉm cười, trong vẻ ôn hòa len lỏi vài phần cường ngạnh. “Nàng cũng đã nói rằng lời nói luôn luôn có nghĩa. Lúc này đây, chẳng lẽ lại định rũ bỏ hết sao?”   

Y Nhân ‘Ơ’ một tiếng.

“Sau khi rời khỏi đây, bất luận là đi đâu ta đều sẽ dẫn nàng đi theo. Ta cũng sẽ không lừa nàng nữa, không để nàng phải chịu ủy khuất, không khiến nàng phải lo lắng nữa. Nàng đừng đi, có được không?” Hạ Lan Tuyết vẫn nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn. Thành khẩn đến mức làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Y Nhân lại ‘Ơ’ một tiếng, thường thường và thản nhiên.

Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Sự tự tin của anh khi ở trước mặt Y Nhân, đều có vẻ bất lực như vậy.

“Được không?” Anh quay đầu, hỏi lại một lần nữa.

Y Nhân cũng quay đầu, hướng mặt về phía anh. Thần sắc thản nhiên, thậm chí có điểm mờ mịt. Cô mở miệng trả lời: “Được.”

Đơn giản là rất tùy ý. Hạ Lan Tuyết ngược lại không thể tin tưởng, nó đích thực là giả.

Không biết từ đâu, nhưng ngay khi bắt đầu, Y Nhân rõ ràng chỉ ngây ngốc, không hề có tâm cơ đùa giỡn, bây giờ lại còn có vẻ mơ hồ như vậy.

Anh không hỏi lại, vì rất sợ ngay sau đó, cả đến đáp án này cũng không thể cam đoan.

Y Nhân tựa hồ không ý thức được, người bên cạnh đang trăm nghĩ ngàn suy. Cô vẫn cứ thế, đang đi về phía trước. Không bao lâu sau liền nghe được cô hoan hô một tiếng, “Chính là chỗ đó!”

Hạ Lan Tuyết đi nhanh từng bước, tụ lực vào lòng bàn tay rồi đẩy mạnh cánh cửa đang bị phong kín.

Chỉ nghe tiếng bùn đất vi vu, cửa mở.

Người bên trong, không hẹn mà cùng ngoái lại nhìn. Hạ Lan Tuyết và Y Nhân chui qua đám tro bụi. Kỳ quái chính là, hai người đi qua cùng một nơi như nhau nhưng toàn thân cẩm y màu trắng của Hạ Lan Tuyết vẫn sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái như cũ, còn Y Nhân lại đầu tóc rối bù, mặt xám mày tro.

“Du!” Hạ Lan Tuyết dẫn đầu, nhìn thấy Hạ Lan Du đang dựa vào vách tường, không khỏi kêu lên một tiếng.

“Tam ca!” Hạ Lan Du giống như đã chịu ủy khuất rất lớn, vừa nhìn thấy Hạ Lan Tuyết thì nước mắt liền bừng lên, bay thẳng đến ôm chầm lấy anh.

Hạ Lan Tuyết ôm cổ Hạ Lan Du, tiện đà nhìn thấy Viêm Hàn ở trước mặt, ánh mắt tràn đầy địch ý.

Không biết vì sao, chỉ liếc mắt nhìn Viêm Hàn một cái, anh liền cảm thấy một luồng địch ý không thể chống trả, không thể ức chế từ đáy lòng trào ra.

Không hề liên quan gì đến tình hình thực tế, những gì Hạ Lan Tuyết cảm thấy chính là trực giác: Nam nhân có dáng người cao lớn trước mặt này, sẽ là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời của mình.

Một kẻ thù đáng sợ.

Còn kẻ thù kia lại đang thản nhiên quét mắt nhìn anh một cái, sau đó, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào bóng dáng nho nhỏ đang đứng ở phía sau.

Một bóng dáng không chớp mắt, xám xịt, hầu như dung hợp với vách tường kia, nhưng lại có thể ngay vào thời khắc đầu tiên đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.

Viêm Hàn không truy cứu vì sao dưới nền đất lại đột nhiên nổ ra một cái động, cũng không hề so đo sự xuất hiện của Hạ Lan Tuyết. Hắn cười, tiếng cười phát ra từ nội tâm, vừa cười vừa đi lại gần Y Nhân, nói “Nàng không sao là tốt rồi, ta một mực lo lắng cho nàng.”

Vừa rồi ở trong thạch động, điều khiến hắn lo lắng hãi hùng không phải là bản thân có thể thoát được ra ngoài hay không, mà là liệu Y Nhân mất tích có an ổn hay không.

Trạng thái này, bởi vì một người con gái mà tự đem địa vị của bản thân hạ xuống thấp nhất, Viêm Hàn chưa bao giờ nếm trải. Hắn cảm thấy rất mới mẻ, lại thấy đương nhiên, thậm chí còn cảm thấy may mắn nữa.

May mắn vì cuộc đời này còn có một người như vậy, có thể làm cho hắn xem nhẹ bản thân.

Y Nhân cũng cười đáp lại. Khuôn mặt vô cùng dơ bẩn, lại bởi vì nụ cười như ánh trăng cắt qua mây đùn mà rạng rỡ huy hoàng. Giống như chiếu sáng toàn bộ gian thạch động u tới này. “Ta không sao, rất tốt.”

Hạ Lan Tuyết mẫn cảm, nhận thấy bọn họ ăn ý thế nào, trong lòng nhất thời nổi bão. Cảm giác vô cùng không thoải mái, rất buồn bực.

Hạ Lan Du đang núp trong lòng anh, đột nhiên lạnh mặt, lạnh giọng nói: “Tam ca, mới vừa rồi hắn… mới vừa rồi đã vô lễ với muội!”


Hạ Lan Tuyết lắp bắp kinh hãi, cúi đầu nhìn muội muội thân yêu của mình, “Như thế nào?”

Khuôn mặt trong sáng kiều diễm của Hạ Lan Du ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào Y Nhân, gằn từng chữ: “Vừa rồi hắn đã cưỡng ép… cưỡng ép ta… Không tin, các ngươi nhìn xem!”

Nói xong, Hạ Lan Du tránh khỏi vòng tay của Hạ Lan Tuyết, lui về phía sau từng bước. Rồi bỗng nhiên, nàng cởi bỏ áo khoác trên người.

Là tấm áo choàng Viêm Hàn đã cho nàng.

Dưới tấm áo khoác là lớp quần áo hỗn độn. Trên khuôn ngực tuyết trắng của Hạ Lan Du còn lưu lại dấu răng, dường như còn mang theo hương vị tình yêu.

Y Nhân nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong sáng cũng có một tia nghi hoặc.

Thái độ của Viêm Hàn lại rất lạnh lùng, không hề xúc động.

Hạ Lan Tuyết rất tức giận. Vết thương kia tựa như ngọn lửa, thiêu đốt đáy lòng anh.

“Tên dâm tặc ngươi!” Bốn chữ này anh nói ra cũng không biết là vì Hạ Lan Du hay là vì Y Nhân.

Viêm Hàn vẫn kịp liếc mắt nhìn Y Nhân một cái. Hắn không tìm thấy trong ánh mắt của Y Nhân chút hoài nghi cùng oán giận nào. Tất cả chỉ có một chữ ‘nhẹ’, nhẹ đến mức thậm chí còn có một tia mơ hồ thoáng qua.

Viêm Hàn thất vọng và đau khổ, nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn liền xông vào Hạ Lan Tuyết.

Cho dù không có Hạ Lan Du làm loạn, hắn cũng thấy Hạ Lan Tuyết không vừa mắt chút nào.

‘Nam nhân luôn hiếu chiến’, Y Nhân nghĩ.

Chỉ trong chốc lát, gian thạch động nho nhỏ này liền tràn ngập đao quang kiếm ảnh.

Hạ Lan Tuyết dáng người phiêu dật, tao nhã. Cho dù mỗi chiêu đều muốn đoạt mạng nhưng dáng vẻ kia lại tựa như đang múa, cảnh đẹp ý vui.

Võ công của Viêm Hàn cũng giống như khí phách của hắn. Mỗi một chưởng, mỗi một quyền đều tựa như gió tuyết, mạnh mẽ vang dội.

Hai người có công lực tương đương, khó phân thắng bại.

Y Nhân vốn đang nhìn xem một hồi. Lúc đầu cũng cảm thấy rất hay, sau lại thấy nhàm chán. Cô bước từng bước lại gần Hạ Lan Du, đưa tay huých vào cùi chỏ nàng.

Hạ Lan Du nổi giận đùng đùng, quay đầu lại trừng mắt lườm cô một cái.

Vẻ mặt của nàng làm cho Y Nhân hơi giật mình.

Sau đó, Y Nhân tắc tắc lưỡi, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại phải làm như vậy?”

Vì cái gì lại đi vu cáo hãm hại Viêm Hàn?

Hạ Lan Du không trả lời, chỉ chuyển tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía chiếc cuộc đang hừng hực khí thế.

Bất kể thế nào, trận chiến này, cũng là vì nàng mà đánh.

“Ngươi không lo cho Bùi Nhược Trần sao?” Không hiểu sao, Y Nhân lại hỏi.

Hạ Lan Du quay đầu lại trừng cô.

Trầm mặc một hồi, Hạ Lan Du hỏi: “Nhược Trần cũng đến đây sao?”

“Ừm.” Y Nhân nặng nề mà gật gật đầu, nói: “Hắn đã chạy vào trong con đường lát gạch rồi, sống chết không rõ.”

Nơi đó cơ quan trùng điệp, quả thật là không thể biết trước sinh tử.

Hạ Lan Du giật mình.


Bùi Nhược Trần, nàng cũng thích. Hơn nữa, hắn đã cưới nàng, cùng nàng hứa hẹn.

Còn nam tử anh vĩ trước mặt lại vĩnh viễn không thuộc về nàng.

“Đưa ta đi tìm Nhược Trần!” Hạ Lan Du, sau một khắc đã ra quyết định, cũng không để ý đến hai người kia mà trực tiếp lôi kéo Y Nhân chui vào cái động vừa nổ ra.

Y Nhân “Này này này” một hồi, nhưng khí lực không thể chống lại Hạ Lan du, bị nàng lôi đi thất tha thất thểu.

Hai người kia đang đánh nhau, cùng đồng loạt dừng chiêu thức.

Nhưng Hạ Lan Tuyết thu chiêu nhanh hơn. Anh đột nhiên xoay người, toàn thân sơ hở. Viêm Hàn thu thế không kịp, một chưởng chụp tới lưng Hạ Lan Tuyết.

Một chưởng đó, trước khi chạm đến thân thể của Hạ Lan Tuyết đã được thu lại chín phần công lực, nhưng vẫn khiến cho Hạ Lan Tuyết ngả về phía trước, phun ta một búng máu tươi.

Mặt tái nhợt, máu tươi loang lổ, giống như đã bị thương rất nặng, nhìn thấy mà ghê người.

Viêm Hàn biến sắc, “Ngươi vốn đã trúng độc?”

Trúng độc mà còn dễ dàng kích động như vậy, hắn thật sự là Tiêu Dao Vương nổi danh là mưu trí tài hoa đó sao?

Thật giống một tên tiểu tử lỗ mãng.

Hạ Lan Tuyết ho khan hai tiếng, dùng tay áo lau sạch vết máu vương trên miệng.

“Bây giờ mà tỷ thí thì không công bằng, lần sau chúng ta lại đấu tiếp.” Viêm Hàn ngạo nghễ bỏ lại một câu, sau đó phóng vụt đi, đuổi theo Y Nhân và Hạ Lan Du.

Ngay sau đó, Hạ Lan Tuyết cũng phóng mình chạy theo.

Chỉ có điều, như đã nói từ trước, con đường phía trước dày dặc, mới đi được vài bước thì bóng dáng của Hạ Lan Du, Y Nhân và Viêm Hàn đều đã biến mất.

Hạ Lan Tuyết còn nhớ rõ lúc trước Y Nhân đã để lại dấu hiệu, cho nên cũng không đến mức bị lạc đường.

Nhưng đi được vài bước, Hạ Lan Tuyết liền bắt đầu lảo đảo. Anh dựa vào vách tường, một tay che ngực, lại phun ra một bụng máu.

Dư tộc tận xương.

Dư tộc tận xương.

Hắn nhớ lại lúc Phượng Cửu vừa lắc đầu vừa nói câu này, không khỏi cười khổ.

Đúng vậy, rõ ràng là đã từng trải rất nhiều, vậy mà vì sao vẫn dễ dàng xúc động như vậy? Hết lần này đến lần khác đẩy bản thân vào hoàn cảnh không thể chịu nổi?

Cách đây vài ngày, Hạ Lan Tuyết vẫn cố gắng cưỡng chế sức khỏe bất ổn của mình. Mới vừa rồi phải hứng một chưởng không nặng không nhẹ của Viêm Hàn, vừa vặn tiêu diệt toàn bộ khí lực có được nhờ nỗ lực tinh thần của anh.

Hiện tại, tứ chi như bị xé ra trăm mảnh, giống như bị sâu ăn, đau đớn khó chịu.

Hạ Lan Tuyết vừa thở hổn hển vừa nỗ lực khiến cho bản thân một lần nữa tụ tập chân khí, chống lại dư độc.

Nhưng luôn luôn có cảm giác lực bất tòng tâm. Anh trượt xuống dọc theo vách tường, toàn thân như có lửa đốt, cảm giác sống không bằng chết.

Vầng trán đẫm mồ hôi.

“Ngươi làm sao vậy?”

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một giọng nói thanh thanh ngọt ngào vang lên bên sườn, tựa như âm thanh của thiên nhiên.


Ngay sau đó, một bàn tay nhỏ bé thon dài, nhẹ nhàng chạm vào trán anh, “Ngươi phát sốt?”

Hạ Lan Tuyết đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Giống như đang đi trên sa mạc rất lâu rồi, lâu đến mức anh không còn nhớ rõ mình bắt đầu đi từ khi nào. Giữa một vùng hoang vu mờ mịt, anh chỉ có thể đi tiếp. Nếu không, sẽ bị cắn nuốt, bị mai một.

Anh mệt sức và kiệt lực. Tương lai lại trở nên mờ mịt như trước.

Sau đó, Y Nhân đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Từ nay về sau, không cần anh phải độc hành một mình nữa.

Hạ Lan Tuyết xoay người, không phải không có ngoại lệ, nhìn thấy Y Nhân.

Y Nhân đang ngồi xổm bên cạnh anh, chớp chớp mắt, ánh mắt thân thiết nhìn anh.

Hạ Lan Tuyết đáy lòng trúc trắc. Có một loại cảm giác nói không nên lời, làm cho anh trở nên chân thật giống như một đứa trẻ. Anh gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, phát sốt rồi.”

Trước mặt bất cứ kẻ nào cũng sẽ không thừa nhận mình yếu ớt, nhưng ở trước mặt cô, anh lại thừa nhận, thậm chí sự thừa nhận còn mang theo vài phần ủy khuất.

“Đau lắm sao?” Y Nhân lại hỏi.

“Toàn thân đều đau.” Hạ Lan Tuyết nhân thể dựa nằm trên vách tường. Cánh tay dài chụp tới, kéo Y Nhân lại gần sát mắt, suy yếu nói, hình như còn có dụng ý khác: “Vô cùng đau đớn.”

Anh vô cùng đau đớn, vậy thì cô hẳn là sẽ không bỏ đi nữa chứ.

Y Nhân lo lắng nhìn anh một lát, lại cúi đầu tự hỏi một hồi. Sau đó, cô ngẩng đầu nói: “Ta giúp ngươi xoa nha.”

Nói xong, cô liền vươn tay chạm vào phần ngực trần của Hạ Lan Tuyết, dò xét đi vào.

Hạ Lan Tuyết nhất thời cứng ngắc, không thể làm gì được, chỉ có thể tùy ý cô muốn làm gì thì làm.

Y Nhân chạm vào da thịt Hạ Lan Tuyết.

Thân thể thoạt nhìn rõ ràng mảnh khảnh như vậy, nhưng khi chạm vào lại cực kỳ co dãn, bóng loáng mà rắn chắc.

Cảm giác hoàn toàn mới lạ.

Bàn tay Y Nhân bắt đầu không chịu yên, càng lúc càng không ngừng chạy trên thân thể Hạ Lan Tuyết. Hết kiểm tra rồi lại ấn nhấn.

Cảm giác dịu dàng như ngọc, những tế bào vô cùng sống động. Từng trận nhiệt lực đánh úp lại, mơn man dưới bàn tay của cô.

Hơi thở Hạ Lan Tuyết đột nhiên dồn dập.

Ngay lúc ngón tay Y Nhân bơi đến bụng của anh, Hạ Lan Tuyết đột nhiên đè tay cô lại, cúi người, thẹn thùng nói: “Đừng cử động nữa, Y Nhân.”

“Sao, đau à?” Y Nhân nửa như dựa vào người anh, mở to hai mắt hỏi.

“Không phải…” Hạ Lan Tuyết ngửa đầu cười khổ. “Nhưng nàng còn khiến ta đau hơn.”

“Vì sao?” Y Nhân vô cùng khó hiểu. Theo lý thuyết, vuốt ve có thể giảm bớt đau đớn kia mà.

“Ta sẽ khẩn trương.” Hạ Lan Tuyết lại cười khổ. “Có thể đừng làm gì hết, giúp ta nằm nghỉ một lát được không?”

“Được.” Y Nhân đáp lời rất lưu loát, sau đó điều chỉnh tư thế một chút, nhân thể nằm xuống bên cạnh Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết vươn cánh tay ra đón lấy đầu cô, mời cô nằm xuống khuỷu tay mình.

Y Nhân cũng không khách khí, nhích lại gần anh rồi lại nghiêng thân, quay mặt về phía anh.

Hơi thở của cô phả vào cổ anh. Đôi mắt cô chớp rồi lại chớp. Cũng không hề nhanh chóng khép lại giống như thường ngày, mà lại thẳng tắp nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nói chính xác thì, chính là hình ảnh lồng ngực của Hạ Lan Tuyết.

Lần đầu tiên quan sát anh gần như vậy, lại còn trần truồng … à không, chỉ là cởi trần thôi… Y Nhân phát hiện, làn da Hạ Lan Tuyết thật sự rất đẹp. Đẹp đến mức cô thân là nữ nhân cũng phải hâm mộ.

Đặc biệt, vừa rồi khi vuốt ve nó, xúc cảm tựa như vuốt ve tơ lụa khiến cho Y Nhân rất lưu luyến.

Cô lại ghé sát vào một chút. Lông mi cô mấp máy, có lẽ vì quá gần gũi nên giống như một con sâu nhỏ, làm cho anh… ngứa!

Làn da vô cùng, vô cùng tinh tế. Ở khoảng cách gần như vậy mà Y Nhân cũng không nhìn thấy lỗ chân lông của nó. Vẫn bóng loáng oánh nhuận như vậy. Mặc dù trắng nõn nhưng không hề suy nhược. Ngược lại còn có cảm giác rất huy hoàng, tựa như đã được phần mềm máy tính chỉnh sửa rồi vậy.

Nhìn rồi lại nhìn, Y Nhân rốt cuộc nhịn không được, lại vươn ngón tay ra chọt chọt vào ngực Hạ Lan Tuyết.


Trơn trơn, mịn mịn, vuốt rất thoải mái.

Cô yêu thích, không muốn buông tay.

Đối với thân thể của anh, cô yêu thích đến mức không muốn buông tay.

Nhận thấy được vẻ mờ ám của cô, Hạ Lan Tuyết hơi cứng đờ. Ánh mắt nhỏ dài hơi hơi nhíu lại cùng với khóe môi hơi hơi cong lên, rõ ràng là ý cười, nhưng lại làm ra vẻ nhạt nhẽo bất đắc dĩ. Bất đắc dĩ lại sủng nịch.

Y Nhân nâng mắt lên, hoàn toàn nhìn thấy được nụ cười khó hiểu của Hạ Lan Tuyết.

Từ góc độ của cô nhìn lại, những đường nét trên khuôn mặt của Hạ Lan Tuyết đều tuyệt đẹp đến mức thần kỳ. Bất luận là đường cong nào cũng đều tuyệt đẹp.

Lông mi vừa dài vừa rậm phủ xuống, che khuất phong cảnh diễm tình đang giấu trong ánh mắt.

Trái tim Y Nhân khe khẽ run lên.

Ngón tay rất không an phận kia vì thế mà khúc lên, không hiểu vì sao lại không dám tiếp tục chọt xuống nữa.

Cánh tay Hạ Lan Tuyết cũng căng thẳng. Anh xoay người, gắt gao ôm Y Nhân sát vào trong ngực.

Y Nhân vốn đang dựa vào anh quá gần. Động tác của Hạ Lan Tuyết càng khiến khuôn mặt cô áp hẳn vào ngực anh. Cô vừa hồng hộc lớn tiếng kháng nghị rằng mình không thể thở nổi, lại vừa không tự chủ được mà nghĩ: Hương vị của Hạ Lan Tuyết dễ chịu quá.

Trong như làn gió vào đêm, truyền đến mùi hương hoa lan thoang thoảng. Đẹp và tĩnh mịch, cổ điển và sạch sẽ.

“Đừng cử động, nằm với ta một lát đi.” Hạ Lan Tuyết rầu rĩ nói. Không hiểu vì sao, giọng nói có điểm khàn khàn.

Vì thế, Y Nhân cũng thành thật không hề động đậy. Một lát sau, hơi thở đều đều liền từ trong lồng ngực anh truyền ra.

Hạ Lan Tuyết dùng hết quyết tâm mới có thể thu thập được những rối loạn trong lòng vừa rồi. Đáy lòng cũng có một chút mất mát.

Y Nhân sờ soạn, mặc dù khiến anh khẩn trương, khẩn trương đến mức không thể khống chế nhưng đáy lòng vẫn rất ấm áp.

Ấm áp. An Tâm.

Muốn cứ như vậy, thật dài, thật lâu.

Vừa muốn ngăn cản cô, lại muốn cổ vũ cô.

Muốn…

Xoay người ngăn chặn cô, ngăn chặn những ngón tay khó hiểu, như tỉnh như mê kia chỉ vì, anh không thể làm như vậy.

Bởi vì… cô là Y Nhân.

Hạ Lan Tuyết ráng chịu đau, cố gắng không để phát ra một tiếng động nào. Vừa lắng nghe hơi thở an ổn của Y Nhân, vừa nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

“Hạ Lan Du không biết đi đâu rồi. Lúc nãy Hạ Lan Du buông lỏng tay, ta vùng ra bỏ chạy.” Một lát sau, người đang nằm trong lòng lại rầu rĩ nói.

Hạ Lan Tuyết ngẩn người, cúi đầu nhìn Y Nhân. Hóa ra cô vẫn chưa ngủ, chỉ là im lặng nằm bên cạnh anh.

“Còn tên dâm tặc kia đâu?” Nghe Y Nhân nhắc tới tình hình vừa rồi, lửa giận vô cớ lại bốc lên, anh tức giận hỏi.

“Viêm Hàn ư.” Y Nhân thản nhiên trả lời: “Không thấy hắn đâu hết.”

Đợi một lúc, cô nói tiếp. “Viêm Hàn không giống loại người như vậy đâu.”

“Ý nàng muốn nói, là Du đang nói dối? Đường đường là công chúa Thiên Triều, vì sao lại đem danh dự của mình ra đùa giỡn?” Thấy Y Nhân nói giúp cho nam nhân kia, Hạ Lan Tuyết lại không kiềm nổi cơn giận dữ.

Y Nhân ngồi dậy, từ trên nhìn xuống Hạ Lan Tuyết. Giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng khẳng định: “Viêm Hàn không phải là người như vậy.”

Hạ Lan Tuyết càng thêm tức giận. Muốn phản bác nhưng vừa đứng dậy lại ho khan một trận. Khóe miệng lại chảy máu tươi.

Y Nhân chớp mắt mấy cái. Mặc dù biểu tình rất nhẹ nhàng, nhưng lại dị thường quật cường mà nhìn anh.

Hạ Lan Tuyết chợt cảm thấy bất lực.

Anh thở phì phò, dùng ống tay áo vốn đã loang lổ vết máu, một lần nữa muốn quệt lau khóe miệng. Nhưng tay anh vừa mới nâng lên, đột nhiên lại bị Y Nhân bắt lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui