Edit: Docke
Biến cố phát sinh trong nháy mắt, bất luận là kẻ nào cũng không thắng được.
Ngay khi Viêm Hàn sai người phá cửa mà vào, Y Nhân chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên. Cô kinh ngạc nhìn, sau đó phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, bốn phía đều đã bị đao kích vây nghiêm. Mọi người ẩn nấp phía sau những tàng cây. Mũi kiếm bị ánh mặt trời phản chiếu, phát ra ánh sáng trắng đến gai mắt, khiến cho ánh mắt Y Nhân cảm thấy đau nhức.
Viêm Hàn ở bên cạnh cũng đã phát hiện ra tình trạng này. Sau khi khiếp sợ trong giây lát, hắn đã rất nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, nằm rạp người rồi thấp giọng nói: “Không ngờ Thiên Triều còn có một đội quân như vậy.”
Đúng ra, đây không phải là quân đội, mà là một đám tử sĩ ẩn bước tiềm hành. Mỗi người đều có thể khống chế hô hấp và cước bộ của mình một cách tuyệt vời. Nội lực cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Đội ngũ này chính là đám người lần trước đã bao vây bức ép Dung Tú nhưng lại để Hạ Lan Tuyết phá trận mà vào.
Thế nhưng với thực lực mà bọn họ biểu hiện ra ngoài ngày hôm nay, thì lần trước Hạ Lan Tuyết có thể một mình đột phá, không thể nói là không nhờ vào may mắn.
Viêm Hàn cũng không phải là Hoàng đế chỉ biết ru rú trong thâm cung. Hắn đã từng dong duổi trên lưng ngực chiến mấy năm rồi, chinh phạt bốn phương. Cho nên chỉ cần liếc mắt, thông qua cách tổ chức, cách xếp hàng dàn trận và nội tức của bọn họ là đã có thể nhận ra thực lực của bọn họ
Thế nhưng, muốn triệu hồi người của mình, tựa hồ đã không còn kịp nữa rồi.
Cửa bị xông vào.
Người trong phòng song song xoay người, hướng mặt ngó về phía những người khách không mời mà đến vừa bước vào cửa.
Lần này, cùng Viêm Hàn đến đây cũng không có nhiều người. Ông lão vẫn còn ở lại khách sạn bình dân – - Ông cũng không tán thành hành động lần này, tự nhiên sẽ không muốn quản nhiều. Bên người Viêm Hàn còn có một thị vệ thân cận. Còn có bốn vị đã trấn thủ ở đây từ tối qua, lúc này đã phụng mệnh chạy ào vào trong phòng, đứng trước mặt Dung Tú và Hạ Lan Tuyết.
“Các ngươi là ai?” Hạ Lan Tuyết chỉ còn lại chút hơi thở mong manh. Trọng lượng toàn thân của anh đều dồn cả lên hai tay đang xanh xao đè tựa trên thành ghế.
Sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng đã mất hết màu sắc.
Anh vốn tưởng rằng bốn người này đến đây để giúp Dung Tú. Thế nhưng Dung Tú đã song song hỏi một câu y hệt, “Các ngươi là ai?”
Khi Dung Tú hỏi câu này, vô ý thức lại thối lui lại gần Hạ Lan Tuyết một bước.
Dung mạo xinh đẹp thanh nhã, bởi vì kinh hoảng và ngạc nhiên mà hoa dung thất sắc.
Lúc gặp tình huống bất trắc, nàng sẽ tự nhiên nghiêng dựa về phía Hạ Lan Tuyết – - Hạ Lan Tuyết bảo hộ nàng nhiều lần như vậy, đã tạo cho nàng một thói quen.
Hạ Lan Tuyết lập tức ý thức được bốn người trước mặt là nhân vật thần bí xa lạ. Anh hầu như không chút nghĩ ngợi liền muốn đưa tay kéo Dung Tú nấp sau lưng mình. Nhưng tay phải vừa giơ ra, khí lực bất ổn vốn đang tựa vào hai cánh tay lập tức bị hẫng, toàn thân liền đổ về phía trước.
Một lần nữa anh lại đưa tay bám trụ lên mặt bàn, nửa người phục xuống, ánh mắt ngập tràn ý tự giễu.
Nàng cần gì anh phải bảo hộ?
Bản thân anh cũng đã khó mà bảo toàn, còn có thể bảo vệ cho ai được nữa?
Có thể bởi vì động tác kịch liệt vừa rồi, tác dụng của cỏ vô ưu bị Hạ Lan Tuyết cưỡng chế đã lâu, bỗng nhiên rầm rập kéo đến.
Anh choáng váng mặt mày.
Cánh tay đang nỗ lực chống đỡ, không tự chủ được mà run rẩy.
Sẽ phải quên hết tất cả thật sao?
Hạ Lan Tuyết đã không còn cách nào có thể theo đuổi ý nghĩ muốn tra cứu lai lịch của bốn người trước mặt. Nhưng trong một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, anh lại nghĩ đến một vấn đề khiến anh vô cùng uể oải, vô cùng hoang mang.
Anh có thật sự hiểu Dung Tú hay không? Có từng hiểu đại ca, nhị ca hay không? Có từng hiểu Bùi Nhược Trần, Dịch Kiếm? Có từng hiểu hết một người đã luôn ở bên cạnh anh bất luận là xảy ra chuyện gì?
Anh cứ tưởng rằng mình hiểu rõ mong muốn của bọn họ, cứ cho rằng mình chắc chắn sẽ không để bất cứ ai phải thất vọng.
Thì ra tất cả đều không phải.
Hạ Lan Tuyết luôn tự tin lạ thường, nhưng cuối cùng, giữa các loại cảm giác không xác định và hoài nghi, tan vỡ sụp đổ.
Anh nắm chặt ký ức trong tay, lại phát hiện trong tay không có một bóng người. Bọn họ đều tồn tại một cách quá phức tạp, quá mức khó lường.
Ngoại trừ Y Nhân…
Ngoại trừ Y Nhân!
Nụ cười ngốc nghếch của Y Nhân, không hiểu sao lại là bức tranh cuối cùng hiện lên trong đầu anh, sau đó hoàn toàn rơi vào đêm đen vĩnh viễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...