Đám gia đinh còn lại do dự, không biết có nên tiếp tục lên hay không.
Doãn Kiều Mộng dùng ánh mắt căm hận nhìn Huỳnh Mặc Viên. Nàng thấy ánh mắt đáng sợ của ả, liền quay người nhìn ra hai bên phía sau, sau đó vô tội giơ tay chỉ vào mình cười:
"Haha, Trắc phi a, người nhìn ta làm gì? Ta cũng đâu có ăn được?"
Hừ, nếu có thể ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh rồi nướng chín ngươi. Trong lòng Doãn Kiểu Mộng âm thầm mắng, lúc sau lại khôn ngoan trở mình, chỉnh lại dáng đứng sau đó nói:
"Hừ, bản cung là Trắc phi, bản thân ngươi chỉ là một dân thường, lại dám đắc tội mạo phạm bản cung, thử hỏi vương pháp ở đâu?"
Nếu đã vậy, ả chỉ đành lôi vương pháp ra để nói. Để xem tiện nhân ngươi có còn dám chống đối lại ta không?
Huỳnh Mặc Viên ngơ ngác, ngây thơ quay sang Tử Ảnh:
"Nè Tử Ảnh, Trắc phi lớn hơn Thái tử phi à?"
Tử Ảnh nghe vậy, cũng cúi đầu cung kính đáp:
"Bẩm chủ tử, Thái tử phi có quyền lớn nhất chỉ sau Thái tử"
"Vậy ư? Thái tử có nói ngoài hắn ra thì ta là lớn nhất a, vậy ra ta là Thái tử phi ư?"
Nghe được đáp án hài lòng, Huỳnh Mặc Viên liền mở rộng thêm mắt, mặt lại càng ngây thơ nói.
Doãn Kiều Mộng nghe vậy, gương mặt lập tức trắng bệch, mất bình tĩnh quát lớn, chỉ tay vào Mặc Nhiên:
"Nói láo. Đồ tiện nhân, ai cho phép ngươi ăn nói hàm hồ? Rõ ràng ta đã hủy dung ngươi, rõ ràng ngươi không xinh đẹp, lại không có quyền thế, đã vậy còn ngu ngốc phế vật, tại sao Thái tử có thể phong ngươi làm Thái tử phi? Không thể, không thể nào!"
Nói rồi muốn đánh Huỳnh Mặc Viên. Nàng rất nhanh mắt, biết được ý đồ của Doãn Kiều Mộng, liền nép sau Nhất Ảnh, ánh mắt ngập nước:
"Hức, Thái tử nói nếu ai khi dễ ta, ta có thể phạt hắn. Nhưng ngươi giờ khi dễ ta a."
Bộ dáng y như mèo nhỏ khiến người thương xót.
"Hừ, mạo phạm Thái tử phi, đáng phạt, tội chính là chém đầu"
Nhất Ảnh không lưu tình nói. Doãn Kiều Mộng tức giận chỉ vào hắn:
"Ngươi....có biết ta là ai không? Ta là Trắc phi, là con gái của Doãn tướng đấy. Ngươi dám động vào ta?"
Tử Ảnh kéo kéo Nhất Ảnh. Tuy nói là bảo vệ Huỳnh Mặc Viên, nhưng dù gì thì Trắc phi cũng còn đang có giá trị lợi dụng đối với chủ tử(ở đây là nói Tô Cẩn Hạo). Bọn họ không thể khinh xuất, làm hỏng việc lớn của chủ tử a.
Đúng lúc cấp bách nhất, Huỳnh Mặc Viên liền nói:
"Người đời nói, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Hiện tại Trắc phi đã gả cho Thái tử, chính là theo Thái tử, làm gì còn quan hệ rau mơ rễ má gì với nhà đẻ chứ?"
"Ngươi, ngươi"
Doãn Kiều Mộng nghẹn họng, không thể trả lời.
"Ài ài, phạt thì phạt, cũng không thể chém đầu a. Đúng rồi, hay là cứ đánh 40 trượng, sau đó đặt trước cửa phủ đi, như vậy cũng được rồi chứ?"
Huỳnh Mặc Viên ra vẻ rộng lượng, lười biếng phất phất tay nói.
Nhưng đám người kia, nhất là Doãn Kiều Mộng thì hít một ngụm khí lạnh, tức tối. Cố ý, chắc chắn là nàng cố ý. Nàng vẫn ghi hận việc ả đánh nàng, hủy dung rồi vứt nàng trước phủ.
Huỳnh Mặc Viên cười. Đúng, chính xác là nàng đang ghi hận. Cũng chỉ tại cô Trắc phi này hại chết thân thể này mà Huỳnh Mặc Viên mới bị xuyên tới nơi khỉ ho cò gáy này. Vì vậy....phải, nàng là đang trả thù riêng.
Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng hét oai oái của Doãn Kiều Mộng dần dần nhỏ lại. Tử Ảnh và Nhất Ảnh đều đồng loạt hướng ánh mắt tán thưởng đến Huỳnh Mặc Viên.
Nàng gương mặt ỉu xìu, xoa xoa bụng:
"Ay da, đói quá đi, Tử Ảnh xinh đẹp a, lấy giùm ta chút đồ ăn có được không?????"
Lông mày khẽ giật. Bọn họ xin rút lại câu khen vừa rồi của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...