1
Ta tên Dung Thanh Thanh,
hiện tại là Đông Phương Hoàng hậu,
hiện tại đang ở Phong Nghi cung,
hiện tại đang cảm thấy rất phiền phức.
Bởi vì bạch nguyệt quang thân ái của Hoàng đế bệ hạ đang quỳ trên mặt đất, nước mũi chảy ròng ròng, đôi mắt tiểu mỹ nữ mờ đi vì nước mắt, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Hoàng hậu, hãy cho ta gặp bệ hạ!”
Thục phi nói:
“Ta biết mình đáng chết, hãy cho ta một cơ hội.”
Địu má, ta cũng muốn đấy, nhưng Hoàng đế không cho!
Ta hít sâu, nói liền một hơi:
“Thục phi, Đức phi còn nằm trên giường bệnh, trên triều quan thần đều đang đòi đưa ngươi vào lãnh cung, bệ hạ mấy ngày nay rất khó chịu. Trước tiên hãy về lại cung điện của ngươi. Ta cũng đang chờ chỉ định của Bệ hạ.”
“Bệ hạ ngay cả gặp mặt cũng không cho ta cơ hội, chẳng lẽ mấy ngày nữa liền trực tiếp đưa ta đến lãnh cung sao?”
Thục phi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to tròn nhìn ta.
“Dung Thanh Thanh, thân là Hoàng hậu, ngươi làm chủ hậu cung như thế này sao?!”
Này mẹ ơi, là mẹ không giữ được ngôi vị Hoàng hậu để Hoàng đế trao cho con đấy.
Ta đây chỉ biết làm con côi chứ không biết làm Hoàng hậu!
Trước khi ta kịp nói gì thì đã có người lên tiếng thay ta.
“Thục phi, đừng lộn xộn.”
Hoàng đế mặc long bào từ bên ngoài đi vào, chắc chắn là không kịp thay đồ mà trực tiếp bãi triều qua đây luôn.
Biết mình sắp bị trừng phạt, Thục phi vội vàng chạy tới.
“Bệ hạ.”
Giọng gọi “Bệ hạ” nũng nịu nhõng nhẽo này ta được đã nghe đi nghe lại hàng ngàn lần.
Lần nào cũng làm ta nổi hết cả da gà.
Ta vội vàng đứng dậy:
“Thần thiếp vấn an bệ hạ.”
Hoàng đế tỏ ra bình tĩnh, đỡ ta dậy trước, sau đó nói một cách trìu mến (oẹ) và nhẹ nhàng (oẹ):
"Hoàng hậu đã vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả.”
Đúng là lời nói của một Hoàng hậu tiêu chuẩn. Ta quá xịn!
Hoàng đế quay lại, ngồi xuống nhìn Thục phi.
“Bệ hạ, thiếp bị oan.”
Thục phi không phụ lòng mong đợi, định chối tội, nhưng Hoàng đế hiển nhiên sẽ không cho nàng ta cơ hội.
“Trẫm sẽ tự quyết định nàng có oan hay không.”
Hắn liếc ta một cái, sau đó nói:
“Thúc phi phạm tội bất kính với Hoàng hậu, cấm túc một tháng.”
Ta vô cùng vui mừng tiễn Thục phi về cung.
Thục phi vẻ mặt không thể tin được, ta lén mím môi nhịn cười, HAHA, nam nhân.
“Hoàng hậu?”
Ta lập tức nở nụ cười chuẩn mực với vẻ mặt nịnh nọt và nói:
"Tạ ơn bệ hạ. Thật ra bệ hạ cũng không cần phải làm thế vì thần thiếp đâu.”
Nhìn xem, ta thật đức hạnh biết bao!
Hắn không rời khỏi Phong Nghi cung cho đến khi dùng xong bữa với ta.
2
Ta dựa vào chiếc ghế dài trong cung Hoàng hậu, vô thức nhìn chằm chằm vào bức tường cung điện đỏ chói, hồi tưởng lại mọi chuyện.
Chúng ta gặp nhau trước khi tiên hoàng truyền lại ngôi cho Thái tử là hắn ta.
Cha ta, Tướng quân đương nhiệm, chính là được tiên hoàng ban chức vị này.
Năm đó, Đông Phương Nguyệt mười bốn tuổi, mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, nữ nhi của phủ Thái phó, kết hôn với Thái tử, trở thành Thái tử phi.
Tài nam ngọc nữ, lại còn là thanh mai trúc mã có tình cảm sâu đậm với nhau, họ thật sự là một cặp hoàn hảo, không ai là không ghen tị.
Mỗi lần cung đình tổ chức yến tiệc, hai người đều nắm tay nhau cùng tới.
Tuy nhiên, bụng Thái tử phi đã không có động tĩnh gì trong suốt ba năm.
Thái hậu nóng lòng muốn có cháu, đã đưa hai ca kỹ đến phủ Thái tử trong bữa tiệc Trung thu.
Thái tử phi kiêu ngạo, vốn từ nhỏ đã được Đông Phương Thái phó đại nhân sủng ái.
Trong vòng một tháng, một người trong số hai ca kỹ nọ đã bị đánh c.hết.
Hoàng đế nổi giận Thái tử phi vì ghen tị mà làm càn, cô ta bị mắng cũng chỉ biết tái mặt.
Thái tử cũng im lặng.
Thấy cô ta vốn có địa vị, Thái hậu lo không thể trấn áp cô ta, nên đã gả thêm cho Thái tử con gái út của Triệu gia, gia tộc đã có công trấn giữ biên giới bao đời nay.
Khi Hoàng đế nhìn thấy tấu chương định hôn, ông ấy cũng lập thêm cho ta một cái.
Ừa, ta cũng phải vào cung Thái tử cùng con gái Triệu gia.
Cha ta là một viên quan liêm chính, nhậm chức từ khi Hoàng đế trẻ mới 16 tuổi. Hoàng đế có lòng tốt khi luôn nhớ tới cha ta, và cha ta đã nói ông cũng sẽ không bao giờ quên ân nghĩa cuả Hoàng đế.
Vì vậy, ta được gửi đến phủ của Thái tử, nơi ta trở thành phi tần kém quan trọng nhất trong số ba người ở đây.
Ngày đầu tiên ta vào cung, Thái tử và Thái tử phi cãi nhau, Thái tử phải ở lại đó.
Ngày hôm sau khi ta đến dâng trà, sắc mặt Thái tử phi rạng rỡ, cô ta khúc mắc với Triệu Tố Tố đã lâu nhưng không hề làm khó ta.
Có lẽ vì cô ta không để ta vào mắt.
Ta thật may mắn.
Buổi tối ngày thứ ba, Thái tử đến chỗ Triệu Tố Tố.
Ngày thứ tư, trời có sương mù và mưa, ta đang ngồi ngắm mưa bên cửa sổ thì Thái tử đến.
Hắn thực sự rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả mấy lúc ta loáng thoáng nhìn thấy trong những bữa yến tiệc cung đình.
Hắn nắm tay ta, nói rằng dạo này hắn bận công vụ quá, nên không thể qua chỗ ta được.
Ta không tin, ta nghe nói hôm qua hắn và Thái tử phi còn đi thưởng trà ở hồ Thái Bạch.
Nhưng ta lại chỉ dịu dàng nói:
“Thái tử bận rộn muôn việc, thần thiếp đều hiểu cả”.
Thái tử mỉm cười, nói rằng Dung tướng quân đã nuôi dạy nên một nữ nhi ngoan.
3
Sau này, thời gian Thái tử đến thăm chúng ta trở nên thường xuyên hơn.
Thái tử phi vào những ngày đầu tháng, Tống Nguyệt Nguyệt vào những ngày cuối tháng, còn ta, nhiều nhất là năm lần một tháng.
Này, ta thấy như vậy vẫn là khá kỳ cục đấy. Rõ ràng họ hợp với hắn hơn ta. Tới ta nhiều như thế làm gì.
Trong phủ Thái tử thường xuyên xảy ra những trận chiến lớn, nói chung, ta luôn là người đứng ngoài cuộc chiến giữa Triệu Tố Tố và Thái tử phi.
Triệu Tố Tố là nữ nhi duy nhất trong nhà, đương nhiên nàng thừa hưởng cả tính cách mạnh mẽ ảnh hưởng từ gia đình võ tướng, lẫn cả sự khéo léo uyển chuyển từ gia giáo quyền quý lâu đời.
Hai người họ cứ thế mà đấu đá nhau.
Ta nghĩ Thái tử phi có vấn đề. Thái tử hiển nhiên rất thích cô ta, nhưng cô ta luôn cảm thấy rằng Tố Tố và ta đang cố cướp đi Thái tử của cô ấy.
Ta không thấy Thái tử phi có tài năng gì, từ khi ta vào cung đến nay, chưa từng thấy cô ấy trổ tài gì cả.
Có lẽ vốn xuất thân là một thiên kim đại tiểu thư, cô ấy luôn nghĩ mình cao quý, không cần thiết phải thể hiện điều gì để Thái tử chú ý tới.
Triệu Tố Tố thì có tính cách khá hoạt bát, làm cho người ta có cảm giác vui vẻ mà muốn ở gần, đương nhiên dễ thu hút Thái tử hơn.
Nên luôn bị Thái tử phi làm phiền đến chết.
Ngày qua ngày, ta vừa an ủi Tô Tố, vừa động viên Thái tử phi.
Cũng khá nhàn nhã.
4
Sau đó, ta có thai.
Mọi người đều bàng hoàng trước sự việc này.
Ta cũng vậy.
Tại sao Thái tử phi nhắm vào Triệu Tố Tố mà không phải ta?
Bởi vì ta không đẹp bằng hai người họ, cũng không được ưu ái bằng hai người họ. Vì vậy, không ai nghĩ rằng ta sẽ là người đầu tiên có thai.
Ta cũng vậy.
Một lần, khi Thái tử vắng mặt, Thái tử phi đã cười nhạo Tố Tố là con gà mái không biết đẻ trứng.
À, này, ngươi cũng có đẻ được đâu?!
Nhưng Tô Tố đã tức giận, cãi nhau lớn với Thái tử phi, trong lúc hỗn loạn, Tô Tố đã cào vào chiếc cổ xinh đẹp của Thái tử phi.
Thái tử vô cùng tức giận, trừng phạt Tố Tố bằng cách cấm túc nàng.
Thái tử phi tuy không hài lòng với hình phạt này, nhưng vẫn rất vui vẻ khi nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể có được Thái tử cho riêng mình.
Thế là hai người lại bắt đầu ngọt ngào trở lại.
Thái tử và Thái tử phi đi chơi nhân dịp lễ Thanh minh, ta ở nhà ăn cơm nắm và mang một phần bột đậu đỏ tới cho Tố Tố.
Thái tử và Thái tử phi đi chèo thuyền du ngoạn trong Lễ hội Thuyền rồng, ta ăn bánh bao trên bờ và mang một phần lòng đỏ trứng tới cho Tố Tố.
Thái tử và Thái tử phi vào cung dự yến tiệc, trong khi ta và Tố Tố ở lại phủ ăn bánh trung thu và ngắm trăng. Bánh trung thu vỏ tuyết của Li Thưởng cung quả thật rất ngon.
Trong bữa tiệc đêm giao thừa, Thái tử và Thái tử phi bước vào cung vui vẻ và ngọt ngào dự tiệc, ta ở phủ nhìn Tố Tố uống rượu.
Tố Tố cực kỳ mạnh mẽ. Nàng ấy thực sự xứng đáng là con gái của một vị tướng biên cương, phong cách của nàng ấy thật tuyệt vời. Ta rất thích nàng ấy.
Nếu không phải cung điện này giam cầm nàng, nàng đã là nữ nhân oanh liệt nhất vùng biên giới.
Trong Lễ trường thọ, Thái tử và các phi tần đều phải vào cung điện chúc mừng Hoàng thượng.
Xe ngựa của Thái tử và Thái tử phi vừa băng qua con phố hướng về cửa cung, còn ta và Tố Tố vừa định lên một chiếc xe khác.
Ta chuyển dạ.
Ta nắm tay Tố Tố, bảo nàng ấy đừng vội báo cho Thái tử mà hãy báo tin sau khi đứa bé chào đời, vì như vậy sẽ được ban thưởng nhiều hơn.
Triệu Tố Tố khóe miệng giật giật, đồng ý với ta.
Thực sự thì ta cũng khá thích Thái tử.
Hắn thực sự rất đẹp trai.
5
Khi ta tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Người bên cạnh ta là Tố Tố, ta mới nhận ra mình đã đòi nàng ấy một đôi trâm châu ngọc bích trong lúc mê man đau đớn hạ sinh.
Thái tử và Thái tử phi cũng đến, mang theo quà tặng.
Đứa trẻ được đặt tên là Lý Vãn Giác.
Nó được chính Hoàng đế ban tên vì hôm đó là sinh thần của ông, Hoàng đế rất hài lòng, ban thưởng cho ta rất nhiều thứ quý giá.
Toàn bộ sân viện tràn ngập quà tặng của Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu và của các phủ khác.
Đây là cháu trai đầu tiên của Hoàng đế, hiển nhiên rất được quan tâm.
Sau khi hết cữ, ta đưa Vãn Giác đến thỉnh an Thái hậu, được Thái hậu khen ngợi hết lời.
Ta thề, ta phải dạy dỗ Vãn Giác thật tốt! Ít nhất nó phải nên người chứ không thể giống cha nó được.
Những năm tiếp theo, ngoại trừ Vãn Giác, không có đứa trẻ nào khác được sinh ra trong phủ Thái tử.
Sau này, phủ Thái tử đón thêm hai Lương Địch nữa. Tần Dương, con gái út của quan tứ phẩm, và Lí Miên Tâm, em gái của Lục bộ thị lang.
Bốn năm sau, Hoàng đế băng hà, Thái tử lên ngôi.
“Hoàng hậu, Hiền phi tới rồi.”
Giọng nói của Trúc nhi kéo ta quay trở lại hiện tại, ta cười nói:
“Mời nàng vào đi.”
Hiền phi là Triệu Tố Tố.
Hiền phi cười nói tùy hứng, ăn mặc lại đơn giản, ta cảm thấy nàng mặc dù là người đứng đầu trong tứ phi, nhưng thực sự rất giản dị.
“Nghe nói Thục phi lại tới?”
Hiền phi bộ dáng giống như đang hóng kịch hay.
Ta cảm thấy mệt mỏi tới tê dại:
“Không chỉ tới mà còn gây náo loạn lớn, cuối cùng bệ hạ cũng phải ra mặt.”
“Hoàng thượng quen vậy rồi.”
Hiền phi nói:
“Người khác cũng không dễ dàng nhìn ra hắn là cẩu Hoàng đế.”
Ta nghi ngờ hỏi:
"Sao thế? Hắn định trở mặt với Thái phó thật à?”
Hiền phi nghe xong lời này nghiêm túc nói:
"Đúng vậy, Hoàng đế đang thu thập chứng cứ, đã triệu ca ca của muội về kinh.”
“Nhanh quá.”
Ta thở dài.
“Cẩu Hoàng đế này mới lên ngôi chưa đầy hai tháng, đã động chạm đến sư phó của mình mà không sợ triều thần dị nghị.”
(sư phó: thầy của vua)
“Tố Tố, muội có nghĩ Thái phó cũng sẽ nghĩ vậy không?”
Triệu Tố Tố chợt tỉnh táo lại:
"Vậy…"
“Chúng ta có cơ sở.”
Ta cười nói:
“Ta đoán Thục phi và Thái phó cũng biết rằng tạm thời họ đã mất lòng Hoàng đế rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...