Khi Kỷ Vô Cữu cải trang vi hành để thể nghiệm và quan sát dân tình từng tận mắt nhìn thấy bá tánh bình dân ép giá khi mua đồ, ai nấy đều nói năng bốp chát, phiền phức không ngớt, tình hình chẳng kém gì lúc văn võ bá quan cãi nhau trên triều.
Hôm nay, hắn lại may mắn nhìn thấy nữ nhân ở hậu cung ép giá: Thái hậu và Hoàng hậu vì chuyện Hứa Vi Dung tiểu thư vào cung nên được phong phẩm cấp gì mà xảy ra tranh chấp.
Diệp Trăn Trăn nghĩ, Hứa Vì dung nói thế nào cũng là người của Thái hậu, so với Hiền Phi nàng ta còn thân cận với Thái hậu hơn nhiều, vì thế tốt nhất không để cho nữ nhân này có địa vị quá cao, bằng không lại thêm một điều phiên toái nữa.
Hơn nữa Hoàng đế muốn nạp thêm nữ nhân, không thể vừa bắt đầu liền phong tần phong phi, lúc trước Hiền Phi vừa vào cung liền được phi vị cũng nhờ vào dịp Đế Hậu đại hôn, đó là trường hợp đặc biệt.
Cha của Hứa Vi Dung bất quá chỉ là là một Thái Thường tự Thiếu Khanh, ông nội lại có tước vô công*, còn bị ông nôi của nàng Diệp Tu Danh chèn ép, cho nên Thái hậu cũng không thể lấy gia thế làm lý do.
*chỉ có chức tước chứ không có phẩm quan gì
Diệp Trăn Trăn đã sớm nghĩ rõ rồi, nàng và Thái hậu tuy rằng không trở mặt nhưng cũng chẳng khác là bao, nên không cần nể mặt Thái hậu làm gì, không ngừng tranh cãi với bà ta.
Thái hậu nói Hứa Vi Dung “Ôn nhu hào phóng”, Diệp Trăn Trăn liền đáp “Trong hậu cung này người nào không ôn nhu hào phóng.”; Thái hậu nói Hứa Vi dung “Đầy bụng thi thư.”, Diệp Trăn Trăn liền đáp “Vậy không bằng cho nàng ta đi thi Nữ Trạng Nguyên, tận trung với Hoàng thượng trên triều cũng tốt, cần gì chen chúc giữa đám nữ nhân chỉ biết giúp chồng dạy con, son phấn chất đống như chúng con để mai một mất.”; Thái hậu nói Hứa Vi Dung là “mỹ nhân nổi danh trong kinh thành.”, Diệp Trăn Trăn liền cười lạnh, “Khắp kinh thành này đều biết nàng ta xinh đẹp, xem ra vị tiểu thư khuê các này thường xuyên xuất đầu lộ diện rồi.”; Thái hậu nói…
Thái hậu không nói được nữa.
Bà ta vốn là người ít nói kiệm lời, gặp Diệp Trăn Trăn thẳng thắng chẳng thèm vòng vo, mỗi lời thốt ra đều như lưỡi dao phóng thẳng vào mặt người, làm cho bà ta thật sự không chống đỡ nổi.
Thế nên Thái hậu bèn liếc nhìn Hiền Phi một cái.
Hiền Phi là do bà ta cố ý gọi tới, vốn nghĩ thêm một người trợ giúp cũng tốt, không ngờ rằng nàng ta vẫn luôn không chịu mở miệng.
Hiền Phi đương nhiên biết Thái hậu có ý gì, nhưng hai ngày nay nàng ta cũng dần hiểu ra được, Hoàng thượng nổi giận với nàng ta rất có thể vì không thích nàng ta nhúng tay vào chuyện của Hứa Vi Dung, một khi đã như vậy, nàng ta cần gì phải sờ vào chuyện xúi quẩy này.
Hơn nữa nàng ta cũng phát hiện, ngoài mặt Diệp Trăn Trăn có chút điên cuồng, thỉnh thoảng còn nói bậy nói bạ, nhưng trên thực tế đúng là một người ngoan độc, hôm qua Phương Lưu Nguyệt nàng quá khinh địch mới ngã xuống mương, sau này tuyệt đối không như thế nữa.
Cho nên Hiền Phi ngồi bất động như núi, không nhìn ai, cũng không nói lời nào.
Thái hậu lại quay đầu nhìn Kỷ Vô Cữu.
Theo lý Hứa Vi Dung trên danh nghĩa là do Thái hậu và Hoàng hậu làm chủ nạp giúp Hoàng đế, Hoàng đế chỉ cần ngồi đợi mỹ nhân ngả vào lòng là được, tất cả mọi việc trước đó không cần hắn tham dự, quy củ chính là kỳ quái như vậy.
Chẳng qua nếu như Hoàng đế chủ động mở miệng nâng phân vị cho cô vợ nhỏ này, Hoàng hậu cũng không thể cự tuyệt.
Nhưng người từng luôn miệng nói nhất định phải để biểu muội tiến cung – kcv, hôm nay lại giống như Hiền Phi, ngồi im không nói một lời.
Hai người viện trợ chưa mở miệng đã giống như bị tước khí giới, trong lòng Thái hậu cảm thấy rất kỳ quái.
Cho nên người vốn đã tính toán kỹ càng như bà ta bất hạnh bị Diệp Trăn Trăn vây khốn đến sắp hộc máu.
Hai người này đều biết cách cò kè mặc cả, mỗi người đều dùng công phu sư tử ngoạm đưa ra một phẩm cấp mà đối phương khó lòng chấp nhận, một người muốn phong Hứa Vi Dung làm Nhị phẩm Tần, người kia lại tình tùy tiện cho nàng ta một cái danh Cửu phẩm Thục nữ; kế tiếp hai bên bắt đầu mặc cả tới lui, cuối cùng miễm cưỡng đạt thành nhất trí: Chính Lục phẩm Tài tử.
Từ Từ Ninh Cung đi ra, Kỷ Vô Cữu nói, “Nhìn không ra bản lĩnh ép giá của ngươi lại cao minh như vậy.”
Diệp Trăn Trăn vừa nghĩ đến vẻ mặt nín thở của Thái hậu, toàn thân liền cảm thấy thật hả giận, lúc này được khen ngợi thì rất hài lòng nên có chút hí hửng, không biết chừng mực nói, “Đương nhiên.
Về sau nếu ngươi phế ta, ta ra ngoài buôn bán, không chừng có thể trở thành thương nhân nổi danh.”
Kỷ Vô Cữu dừng bước, cau mày nhìn nàng, “Trẫm nói muốn phế ngươi khi nào?”
Diệp Trăn Trăn cúi đầu nghĩ thầm, chờ đến lúc ngươi nói ra thì muộn rồi.
Thấy Diệp Trăn Trăn trầm mặc không nói, Kỷ Vô Cữu há miệng muốn nói “Trẫm sẽ không phế ngươi.”, nhưng chính hắn cũng cảm thấy lời này nói ra hai bên đều sẽ không tin, chỉ đành ngậm miệng, trầm mặc bước đi.
***
Lúc Diệp Trăn Trăn trở lại Khôn Ninh Cung thì tâm trạng có hơi xuống dốc.
Cứ cảm thấy mỗi ngày trôi qua thế này thật không có ý nghĩa, vừa mệt mỏi ứng phó mưu kế của những kẻ thông minh, vừa phải đề phòng bị Kỷ Vô Cữu đào hố, điểm chết người nhất là hắn giơ đao lên cũng không biết lúc nào sẽ hạ xuống.
Hắn có thể để nàng sống, cũng có cách bắt nàng chết.
Thậm chí Diệp Trăn Trăn bắt đầu nghĩ tới việc lấy lòng hắn.
Nhưng mà nghĩ lại, Lệ Phi lấy lòng hắn như vậy, Hiền Phi cũng lấy lòng hắn như vậy, hắn đều chưa từng nương tay, huống chi là với cháu gái Diệp Tu Danh như nàng?
Trong lòng Diệp Trăn Trăn phiền muộn, nàng muốn giải sầu nên để bọn Tố Nguyệt ở lại Khôn Ninh Cung, một mình đến hồ Thái Dịch.
Tố Nguyệt không yên tâm, vẫn đứng xa xa ngoài Tây Hoa Môn trông chừng nàng.
Tiết trời đầu đông, vạn vật cằn cỗi, hồ Thái Dịch trước mắt là một mảnh màu xám tang thương, cả bầu trời cũng xám xỉn, Diệp Trăn Trăn nhìn càng cảm thấy phiền muộn.
Nàng đem ghế tựa ở bên hồ, ngẩng đầu thấy trên nhánh cây có một tổ chim cực lớn, lá cây đã rụng hết, lúc này tổ chim đó không có gì che phủ, hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Diệp Trăn Trăn lấy điểu súng ra, tính thử bắn vào tổ chim kia.
Cây điểu súng này bị nàng gắn thêm một cái hộp cực lớn có thể liên tục cấp đạn, thoạt nhìn có chút chẳng ra gì.
Nàng giơ cao điểu súng, cũng không ngắm chuẩn, bóp cò bắn về phía tổ chim.
Bùm!
Từ nòng súng tỏa nổ ra một làn khói đen, thân súng rung dữ dội, Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy gan bàn tay mình đau buốt, chưa kịp phản ứng thì súng đã bay ra ngoài.
Nàng theo bản năng dùng sức ngã ra sau, ghế dựa gỗ cũng theo đà lộn nhào, vọt qua mép hồ, rơi thẳng vào trong nước.
Phù phù!
Tố Nguyệt từ xa đã thu hết cảnh này vào đáy mắt, lúc mặt hồ tóe lên bọt nước cực lớn thì nàng mới có phản ứng, “Nương nương! Có ai không, Hoàng hậu nương nương rơi xuống nước rồi!” Vài tên thái giám và cung nữ ở gần đó nghe tiếng chạy đến, cong chân hướng về về phía Diệp Trăn Trăn.
Còn chưa chạy đến gần thì thấy bên bờ có một thân ảnh nhảy xuống nước, tráng kiện như cá chuồn, chỉ chốc lát sau, Diệp Trăn Trăn đã được hắn đưa lên bờ.
Diệp Trăn Trăn chỉ sặc mấy ngụm nước, không có gì đáng ngại, nhưng mà người rất lạnh, tay chân cũng rất đau.
Nàng giũ nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn rõ người cứu mạng nàng là ai, đột nhiên không nhịn nổi mà “Oa” một tiếng khóc rống lên, “Biểu ca, hu hu, biểu ca!” Trong lòng trào lên tất cả nỗi chua xót khó tả, giống như bị một sợi dây thừng mạnh mẽ ghìm chặt, siết đến nàng không thở nổi, chỉ biết khóc nỉ on từng tiếng, nước mắt làm sao cũng không ngừng được.
Lục Ly chưa bao giờ thấy nàng khóc thương tâm như thê, chỉ nghĩ là nàng bị dọa sợ quá mức, liền vỗ nhẹ sau lưng nàng, mềm giọng an ủi, “Đừng khóc, Trăn Trăn, đừng khóc, không sao rồi.”
Tố Nguyệt dẫn một đám cung nữ thái giám chạy tới, “Hoàng hậu nương nương!” Nàng nhìn vào trong ao, ghế dựa vừa rồi bị đụng đã hỏng, bây giờ có vớt lên cũng không dùng được.
Tố Nguyệt phất tay với nhóm người sau lưng, “Mấy người các ngươi, đỡ nương nương hồi Khôn Ninh Cung.”
Luc Ly buông Diệp Trăn Trăn ra, vài tên thái giám bước lên, chia nhau kéo tay chân Diệp Trăn Trăn, một tên thái giám dùng lực quá mức, đụng vào chân bị thương của Diệp Trăn Trăn, làm Diệp Trăn Trăn kêu lên một trân thảm thiết, nước mắt tuôn càng nhiều.
Trong lòng Lục Ly không vui, hắn đẩy mấy tên thái giám ra, đích thân bế Diệp Trăn Trăn lên, nhìn nàng dựa trong ngực hắn cúi đầu khóc, cau mày thở dài một cái.
Tố Nguyệt có chút không yên lòng, “Lục Thống lĩnh…” Dù sao hắn cũng là nam nhân, ôm Hoàng hậu nương nương như vậy không hợp quy củ.
Diệp Trăn Trăn ngắt lời nàng, “Ta phải mau chóng trở về.” Trong giọng nói mang theo tiếng nức nở.
Lục Ly cũng không thả Diệp Trăn Trăn xuống, hắn nói, “Đi thôi” Hoàng hậu bị thương nhu vậy, cần khẩn thiết hồi cung trị liệu, chắc người ngoài cũng không nói được gì.
Từ hồ Thái Dịch đến Khôn Ninh Cung có hai con đường, một là vòng qua sau vườn hoa, hai là đi qua tiền cung.
Lục Ly nhìn người trong ngực lạnh đến run lẩy bẩy, không nhẫn tâm vòng xa, liền ôm Diệp Trăn Trăn xuyên qua từng cánh cửa tiền cung, nào ngờ lúc đi ngang Dưỡng Tâm Điện thì đụng phải Kỷ Vô Cữu cũng đang đến Dưỡng Tâm Điện.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Vì đang ôm Diệp Trăn Trăn trong ngực, Lục Ly không thể quỳ xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Vô Cữu từ xa đã nhìn thấy Lục Ly ôm một nữ tử bước vội, đến gần nhìn, nữ tử kia lại là Diệp Trăn Trăn.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương bất cẩn rơi xuống nước, Lục Thống lĩnh đang đưa nương nương hồi cung.” Tố Nguyệt đáp.
Kỷ Vô Cữu trầm mặc nhìn người trong ngực Lục Ly.
Quần áo của nàng hoàn toàn bị ước, dán sát vào thân thể; tóc ướt bết dính vào trán, sắc mặt tái nhợt; cả người bị đông lạnh đến mức môi tái xanh, không ngừng run rẩy trong ngực Lục Ly.
Không biết tại sao, Kỷ Vô Cữu cảm thấy hình ảnh này có chút chướng mắt.
Hắn bước lên trước, đón lấy Diệp Trăn Trăn từ trong ngực Lục Ly, mặt không chút thay đổi nhìn hắn ta.
Lục Ly vội quỳ xuống đất, “Vi thần vì nóng lòng cứu chủ; mạo phạm phượng thể Hoàng hậu nương nương, thỉnh Hoàng thượng giáng tội!”
Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn nước mắt trên mặt Diệp Trăn Trăn, “Miễn, ưu khuyết tương ứng.”
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
Kỷ Vô Cữu ôm Diệp Trăn Trăn bước trên gạch xanh, ngói xanh tường đỏ, làm cho thế giới màu xám này đẹp thêm vài phần.
Gió lạnh theo góc tường thổi qua, đúng vào người Diệp Trăn Trăn, thổi đến nàng gần như không còn tri giác.
Diệp Trăn Trăn có chút không kiên nhẫn, dùng giọng điệu không tốt nói, “Ngươi nhanh một chút, ta lạnh chết mất.”
Giọng điệu Kỷ Vô Cữu cũng thực không tốt, “Không cần chân nữa?”
Diệp Trăn Trăn lập tức nhắm chặt mắt không nói nữa, hôm nay con đường này dài lạ thường, mãi không thấy điểm cuối.
Đi được một lúc, Kỷ Vô Cữu đột nhiên nói, “Vừa rồi tại sao lại khóc.”
Ai cần ngươi lo.
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm.
“Từ trước đến giờ Trẫm chưa từng thấy ngươi khóc, Hoàng hậu của ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...