Kỷ Vô Cữu vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới một tiếng “Khoan đã”, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn ra phía ngoài.
Thấy được Tố Nguyệt đẩy Diệp Trăn Trăn, chậm rãi tiến vào.
Nàng mặc trang phục màu đỏ sậm, trên váy thêu không ít chú chim nhỏ màu sắc tươi đẹp, uyển chuyển khả ái; trên áo kẹp một cái kẹp màu vàng, trên kẹp dùng chỉ kim tuyến thêu một con phượng hoàng, đầu phượng đậu ở trước vạt áo, thần thái an tường.
Một thân quần áo này tương xứng với câu “Bách điểu hướng phượng”.
Mắt phượng mày đẹp, môi hồng răng trắng.
Trong mắt Diệp Trăn Trăn tràn ngập ý cười, liếc nhìn tình trạng trong phòng một vòng, cuối cùng dừng trên mặt Kỷ Vô Cữu.
Kỷ Vô Cữu cũng nhìn nàng, tuy nhiên ánh mắt lại dừng trên tay nàng.
Trong bàn tay trái trắng nõn mềm mại kia, đang nắm hai quả hạch đào.
Hạch đào lớn chừng một tấc, hình dạng giống trái đào mừng thọ nho nhỏ, vỏ màu đỏ tím, có vân như quả hạch đào bình thường nhưng lại hơi khác biệt, các vân này khắc sâu như từng ngọn núi nhỏ, mặt ngoài có các ngôi sao rải rác phát sáng.
Hạch đào này chính là đồ chơi văn hóa cực phẩm – Mãn Thiên Tinh, hơn nữa từ màu sắc và độ bóng cho thấy, nhất định là được người ta thưởng thức từ rất lâu, trải qua nhiều năm mài giũa, là cực phẩm trong cực phẩm.
Chỉ có điều hai quả hạch đào này lớn hơn hạch đào bình thường rất nhiều, tay Diệp Trăn Trăn tương đối nhỏ; cầm hai quả một lúc, còn muốn xoay nên động tác khá không nhịp nhàng.
Trang Phi và Hiền Phi đã sớm đứng dậy hành lễ, nhưng Hiền Phi vẫn không dời vị trí, trả chủ vị trong phòng lại cho Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn được Tố Nguyệt đẩy đến bên người Kỷ Vô Cữu thì dừng lại.
Từ đầu đến cuối, mắt Kỷ Vô Cữu luôn nhìn theo chuyển động trên tay trái nàng, khóe môi mang ý cười như ẩn như hiện.
Diệp Trăn Trăn chỉ nghĩ hắn nhìn thấy nàng có thứ tốt muốn chiếm làm của riêng nên cố ý làm bộ không biết.
Chờ Trang Phi và Hiền Phi ngồi lại vào chỗ, Diệp Trăn Trăn nói, “Hoàng thượng, không biết ở đây có chuyện gì náo nhiệt, ta xem cùng với được không?”
Hiền Phi vội vàng giải thích: “Hoàng hậu nương nương xin thứ tội, sự tình lần này là thần thiếp tự làm chủ, sợ quấy rầy Hoàng hậu tĩnh dưỡng nên chưa bẩm báo.”
“Bổn cung nói chuyện với Hoàng thượng.” Diệp Trăn Trăn ra oai phủ đầu trước.
Hiền Phi có chút khốn đốn, cúi thấp đầu, “Thần thiếp biết sai.”
Kỷ Vô Cữu nói: “Ở đây đang xử án, nhân chứng vật chứng đều đủ, Hoàng hậu có cao kiến gì?”
Diệp Trăn Trăn sai người trình bộ quần áo nam nhân kia lên, lật xem một chút, sau đó nhìn cung nữ Tiểu Trúc đang quỳ bên dưới, cười nói, “Ta đích thực có vài vấn đề muốn hỏi nhân chứng.”
Tiểu Trúc nghe giọng điệu Diệp Trăn Trăn không tốt, đầu tiên là run lên, cúi đầu không dám nhìn nàng.
“Bổn cung hỏi ngươi, ngươi nói thấy có nam nhân tiến vào phòng ngủ của Tôn Quý nhân ở Thiên điện là vào giờ nào khắc nào, từ hướng nào?”
“Bẩm nương nương, nô tỳ thấy hắn vào hôm qua giờ Tỵ hai khắc, ở bụi hoa dưới cửa sổ Thiên điện.
Nô tỳ tận mắt thấy hắn nhảy cửa sổ vào.”
“Giờ Tỵ hai khắc, cửa cung còn chưa khóa, tên này dám ngang nhiên vào Hàm Quang Điện? Thái giám canh gác chết hét rồi sao?” Diệp Trăn Trăn nói xong, khẩu khí càng tăng thêm.
“Chắc là hắn leo tường vào…”
“Cũng có khả năng này,” Diệp Trăn Trăn gật đầu, “Bổn cung lại hỏi ngươi, ngươi có nhìn rõ mặt và trang phục của hắn ta không?”
“Bẩm nương nương, đêm qua trời tối quá, đèn đuốc thì u ám, nô tỳ không thấy rõ mặt mũi hắn, nhưng nhớ rõ hắn mặc trang phục thị vệ.”
Diệp Trăn Trăn nhìn sang bên cạnh, Tố Phong nâng bộ quần áo chứng cứ phạm tội kia lên, không phải là trang phục thị vệ, “Vậy ngươi có thấy hắn rời đi không?”
“Bẩm nương nương, không thấy người đó rời đi.”
“Vì sao bây giờ mới báo?”
“Nô tỳ… sợ mình nhìn lầm, vấy bẩn trong sạch của Quý nhân nên do dự không quyết.”
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một lúc, “Theo lời của ngươi, nếu hắn ta leo tường vào, hôm qua không có mưa, trên tường và nóc nhà có lẽ còn để lại dấu chân.
Vương Hữu Tài, mang vài người đi lục soát xem có dấu vết khả nghi gì không, nếu lục soát xong, không tìm được…” Giọng nói của nàng nhỏ dần, mấy chữ cuối cùng không nói ra miệng.
“Nô, nô tỳ cũng không không biết người nọ đi vào bằng cách nào, nô tỳ chỉ thấy hắn dưới cửa sổ, xin Hoàng hậu nương nương minh xét.”
“Bỏn cung sẽ tự xét rõ, không oan uổng người tốt, nhưng mà;” ngừng một chút, cười nói, “Cũng sẽ không buông tha kẻ ác.” Nàng ngoắc Tố Phong, Tố Phong khom lưng cúi đầu, lắng tai nghe nàng nói mấy câu, liên tục gật đầu rồi đi ra ngoài.
Kỷ Vô Cữu thấy thế, hơi nhướn mày, nói, “Thê nào, Hoàng hậu đây là muốn lật lại bản án?”
Diệp Trăn Trăn bưng chén trà lên uống một ngụm, đáp, “Lật hay không lật bản án phải dùng chứng cứ để nói.
Huống chi, Hiền Phi là người cực kì thông minh, nàng xét án chắn chắn là đáng tin cậy.”
Sắc mặt Hiền Phi thật không tốt, nàng ta dùng khăn lụa lau khóe miệng, hắng giọng vừa định nói chuyện, Diệp Trăn Trăn lại bồi thêm một câu, “Hoàng thượng ngài nói có đúng không.”
Vì vậy Hiền Phi đành thu lại lời vừa muốn nói.
Nàng ta lén đưa mắt nhìn Kỷ Vô Cữu, dường như tâm tình hắn vô cùng vui vẻ, tuy rằng trên mặt không biểu lộ rõ ràng, nhưng đuôi mày đã có chút ý cười, thấy Diệp Trăn Trăn chặn lời Hiền Phi cũng không giúp nàng ta ra mặt, chỉ đứng xem náo nhiệt.
Nhất thời trong lòng Hiền Phi có chút phát lạnh.
Một lát sau, Vương Hữu Tài trở lại nói, “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tài dẫn người đi tìm khắp nơi, không tìm được dấu vết có người leo tường nào.”
Diệp Trăn Trăn thấy Tiểu Trúc và Hiền Phi dường như đều có lời muốn nói, nàng dứt khoát nói hộ các nàng ta, “Không có cũng không nói lên điều gì, xem chừng người này khinh công rất cao, có thể đạp tuyết vô ngân*.”
*ý nói khinh công cao, đi tuyết cũng không để lại dấu vết
Đạp tuyết vô ngân chỉ là trong truyền thuyết, tuy rằng Diệp Trăn Trăn nói như vậy, nhưng độ tin cậy không cao, đặc biệt Kỷ Vô Cữu lại là người thạo võ công.
Nhưng hiện tại hắn cũng không tranh luận, chỉ nhìn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt mang theo chút khiêu khích, “Vậy là xong rồi?”
“Chưa đâu.
Chúng ta xem lại vật chứng này đi.
Đây đúng là trang phục thị vệ, nhưng người đem bộ quần áo này bỏ vào đã quên mất một việc: Bộ quần áo này còn mới tinh, còn ngửi thấy mùi vải, cho nên cơ bản chưa có người mặc qua.
Nếu Tôn Quý nhân thật sự qua lại với thị vệ, bộ quần áo này hẳn được cỡi ra từ trên người thị vệ đó, phải hơi cũ mới đúng.”
“Nếu Tôn Quý nhân làm tặng cho hắn ta thì sao?” Hiền Phi hỏi.
“Hỏi rất hay.
Từ chất liệu và đường may cho thấy, đây không phải được làm từ cung đình mà là đồng phục phát cho Đại Nội Thị Vệ.
Thị vệ thuộc Bộ Binh, quần áo của Bộ Binh đều do Hộ Bộ chỉ huy Chế Y Cục trong dân gian làm, sau đó cho thợ may đem đến Bộ Binh.” Khi Diệp Trăn Trăn nhắc đến “Hộ Bộ” thì liếc nhìn Hiền Phi với hàm ý sâu xa.
Hiền Phi nghẹn một búng máu ở cổ họng, muốn phun mà phun không được.
Hoàng hậu nương nương người ta chỉ nhìn nàng ta một cái, cũng không hoài nghi đích danh nàng ta, cho nên nàng ta không có lý do gì để cãi lại.
Liếc nhìn Kỷ Vô Cữu, thấy hắn cũng đang nhìn mình, khóe mắt Hiền Phi lập tức hồng lên, “Hoàng thượng…”
“Muốn liếc mắt đưa tình thì chờ môt lát, bổn cung đang làm chính sự.” Diệp Trăn Trăn đột nhiên nói.
Hiền Phi cắn răng ngậm miệng.
“Cho nên bộ độ này được làm từ Chế Y Cục trong dân gian, thông qua bộ binh phát đến tay thị vệ.
Không phải do Tôn Quý nhân làm, không phải do thị vệ cởi ra, cũng không thể nào do Tôn Quý nhân nhờ người lấy đến đem tặng ---- lễ vật tặng tình lang có thiếu gì thứ.
Như vậy chỉ có một khả năng…” Diệp Trăn Trăn nói đến đây, dừng lại, uống một hớp trà lớn.
“Khả năng gì?” Kỷ Vô Cữu hỏi.
“Có lẽ là tên thị vệ kia nhất thời hồ đồ, đem quần áo mới đặt ở chỗ Tôn Quý nhân nhờ nàng ta bảo quản dùm.” Tuy rằng khả năng này thoạt nhìn rất vô lý nhưng trước mắt chỉ có thể giải thích như vậy thôi.
Tôn Quý nhân thấy có hy vọng, lại có sức khóc tiếp, “Thần thiếp oan uổng quá!”
“Ngươi câm miệng,” Diệp Trăn Trăn cau mày, “Lặp đi lặp lại mỗi một câu này, có phiền hay không… Hiền Phi, ngươi cảm thấy vừa rồi bổn cung giải thích như vậy có hợp lý không?”
Hiền Phi trầm tư chốc lát, gật đầu nói, “Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do này, Hoàng hậu nương nương thánh minh.”
“Sai rồi,” Diệp Trăn Trăn cười nói, “Bản cung đúng là thánh minh, nhưng giải thích như vậy là sai hoàn toàn.
Bộ đồ này cùng quần áo thị vệ giống nhau như đúc, nhưng tuyệt đối không phải là trang phục của bất cứ thị vệ hoàng cung nào.”
Nàng nói như vậy, ngay cả Kỷ Vô Cữu cũng cảm thấy lạ, “Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”
“Hoàng thượng ngài quên rồi sao? Thị vệ hoàng cung đều có số hiệu, sắp xếp dựa theo “Thiên Tự Văn”, mỗi thị vệ ứng với một chữ, số hiệu này được thêu ở cổ áo để xác nhận thân phận.
Bình thường không để ý, nhưng lỡ có xảy ra bất trắc gì hoặc lúc cần truy tìm thân phận, rất hữu dụng.”
Kỷ Vô Cữu nhìn thẳng Diệp Trăn Trăn, “Trẫm đương nhiên biết thị vệ đều có số hiệu, nhưng không biết số hiệu này được thêu ở cổ áo.”
“Hoàng thượng cả ngày lo liệu việc lớn, những chi tiết này không rõ cũng là điều tự nhiên.” Diệp Trăn Trăn tâng bốc hắn rồi lật cái áo kia ra, nói, “Bộ quần áo này không có thêu bất kỳ chữ nào, chắc là đã bị người ở Hộ Bộ chặn lại.”
Lại nhắc đến Hộ Bộ, mặt Hiền Phi đã tái xanh rồi.
“Cho nên mới nói, Tôn Quý nhân, sợ là ngươi đã đắc tội với ai rồi, người đó muốn dồn ngươi vào chỗ chết mới nghĩ ra kế sách độc áo như vậy, còn liên lụy đến danh dự hoàng thất, thật quá xấu xa.
Nhưng kế sách này có trăm ngàn chỗ hở, Hiền Phi cũng không hỏi xanh đỏ đen trắng đã xử ngươi có tội, không để ý đến thanh danh của Hoàng thượng, cũng hơi hồ đồ rồi.” Diệp Trăn Trăn nói xong, cười híp mắt nhìn Hiền Phi.
Trong lòng Hiền Phi run lên, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, “Hoàng thượng, thần thiếp cũng là nóng lòng vì thanh danh của Hoàng thượng, muốn mau chóng xử lý chuyện này.
Huống chi vật chưng tuy có thể không đáng tin, nhưng còn nhân chứng tại đây, Tiểu Trúc không phải tận mắt nhìn thấy sao?” Nói xong, nhìn cung nữ Tiểu Trúc sau lưng, trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần Tiểu Trúc một mực khẳng định tận mắt thấy thị vệ nhảy cửa sổ vào, như vậy mặc dù không có vật chứng, với tình tình đa nghi của Kỷ Vô Cữu, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
“Đúng vậy, nô tỳ đích thật tận mắt nhìn thấy!” Tiểu Trúc luôn miệng nói.
“Thật vậy không? Tố Phong.”
“Có nô tỳ.” Tố Phong đi tới, trong tay nâng một túi tiền phồng phồng, trình lên trước mặt Diệp Trăn Trăn, “Nương nương, đây là vật tìm được ở chỗ Tiểu Trúc.”
Tiểu Trúc thấy vật này, sắc mặt nhất thời biến đổi, toàn thân vô lực, ngồi bệt ra đất.
Diệp Trăn Trăn nhận lấy túi tiền, mở ra xem, ngoại trừ không ít ngân lượng, còn có mấy món trang sức không tệ, nàng cẩn thận lật qua lật lại cái túi, nói với Tiểu Trúc: “Ngươi chỉ là một tiểu cung nữ, có được nhiều tiền và trang sức quý báu như vầy từ đâu? Không phải là trộm chứ?”
“Không không không không không phải!” Tiểu Trúc lắc đầu, lắp bắp phủ nhận.
“Bổn cung đương nhiên biết không phải.
Có người nhờ ngươi vu oan Tôn Quý nhân, trả công ngươi những thứ này.
Nếu ngươi không nói rõ ràng lai lịch của những thứ này thì bổn cung tra giúp ngươi được không? Vừa rồi sự anh minh thần võ của bổn cung ngươi cũng thấy rồi đó, với túi tiền và mấy món trang sức này, muốn truy ra xuất xứ, cũng không phải là việc khó.
Bổn cung cho ngươi một cơ hội nữa, hiện tại nếu nói thật, ta sẽ lưu lại mạng cho ngươi, nếu như để ta đích thân tra ra, ha ha…”
Tuy Diệp Trăn Trăn tận lực hạ thấp giọng cười lạnh, nghĩ tạo hiệu ứng đáng sợ, nhưng do chất giọng trời sinh, tiếng cười của nàng không có nửa điểm uy hiếp, mà lại giống như nữ quỷ triền miên, làm mọi người trong phòng nổi hết cả da gà.
Kỷ Vô Cữu cảm thấy trên người như có nhiều con sâu lông ngọ nguậy, vội vã cắt ngang Diệp Trăn Trăn, “Nếu không nói thật, liền đánh chết đi.
Phùng Hữu Đức.”
“Có nô tài.”
“Ta nói, ta nói, ta nói!!! Hoàng thượng tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng!!!” Tiểu Trúc nằm sấp trên đất khóc không ngừng.
***
Diệp Trăn Trăn, Kỷ Vô Cữu, Hiền Phi cùng nhau rời Hàm Quang Điện.
Một người hăng hái, một người tinh thần như cũ, người còn lại thì mặt mày xám tro.
Hiền Phi bị Kỷ Vô Cữu chính miệng hạ lệnh “Phạt bổng lộc ba tháng, tự mình kiểm điểm”, cả người như quả cà tím ngâm sương.
Ra khỏi Hàm Quang Điện không lâu, ba người đường ai nấy đi, Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn tiện đường, cùng nhau đi về phía đông.
Hiền Phi dừng chân tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ, vẻ mặt bi thương mang theo chút tàn nhẫn.
“Trong tay ngươi là cái gì?” Kỷ Vô Cữu nhìn tay trái của Diệp Trăn Trăn, rốt cuộc nhịn không được hỏi.
“Hạch đào, cái này gọi là Mãn Thiên Tinh, Vương Hữu Tài nói có trên trăm năm tuổi, cầm trong tay có cảm giác rất tốt.” Diệp Trăn Trăn đang ba hoa chích chòe, ngẩng đầu thấy hai mắt Kỷ Vô Cữu phát sáng nhìn hạch đào trên tay nàng, liền cúi đầu nói, “Hoàng thượng nếu ngài thích, ta lại sai hắn tìm.”
“Không cần, tự ta cũng có.”
Diệp Trăn Trăn cúi đầu, không thấy khóe miệng khẽ nhếch của hắn, “Hoàng thượng, ta còn một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay Hiền Phi thẩm tra án này, với trí tuệ của ngài, không có khả năng không nhìn ra Tôn Quý nhân bị oan, lại…”
“Lại khoanh tay đứng nhìn?” Kỷ Vô Cữu tiếp lời.
Diệp Trăn Trăn gật đầu.
“Ngươi quá nóng lòng.” Kỷ Vô Cữu hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Diệp Trăn Trăn cẩn thận cân nhắc lời này của hắn là có ý gì, nóng lòng? Nóng lòng?? Nàng nóng lòng muốn tra rõ sự tình này, nếu như không nóng lòng, tra từ từ, tra từ từ… Cuối cùng khi chân tướng nổi lên mặt nước… Hiền Phi đã định tội Tôn Quý nhân, giao cho Tư Chính Cung xử lí.
Cũng tức là, đến lúc đó, chuyện Kỷ Vô Cữu bị đội nón xanh do chính Hiền Phi xác định lại là giả… Vì thế, tội trạng của Hiền Phi càng lớn hơn nữa…
Diệp Trăn Trăn giật mình.
Kỷ Vô Cữu muốn chỉnh Hiền Phi? Việc này Diệp Trăn Trăn cũng đoán được một chút, vì hơn nửa tháng nay Kỷ Vô Cữu đều không ngủ lại Yêu Nguyệt Cung.
Không biết Hiền Phi đến cùng là đắc tội Kỷ Vô Cữu chuyện gì.
Nhưng mà… hắn có cần phải ác như vậy không? Hiền Phi dù sao cũng là ái thiếp của hắn, hơn nữa vì đối phó nàng ta, còn phải hy sinh tính mạng của một người vô tội…
Người nam nhân này thì ra bạc bẽo đến như vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...