Hoàng Hậu Độc Nhất

Khí trời sau giờ ngọ rất quang đãng, trên bầu trời xanh thẳm chỉ có vài đám mây mỏng vây quanh vâng thái dương sáng ngời. Ánh mặt trời thảnh thơi chiếu rọi mọi ngóc ngách, khiến cho tòa thành cổ đã náo nhiệt mấy trăm năm thêm chút phần biếng nhác.

Vậy mà những điều này lại không hề ảnh hưởng tới nơi trước mắt. Dù vẫn nằm trong thế gian, nhưng tất cả phù hoa và những tiếng động ồn ào náo nhiệt kia như đều bị ngăn cách ở bên ngoài. Hệ như một vị ẩn sĩ thuần khiết, đứng trong bùn mà không nhuộm bùn, trong trẻo không nhuộm hồng trần, chỉ ôm một trái tim tĩnh lặng, thản nhiên ngắm nhìn trần thế, để lộ chút vẻ yên tĩnh hiếm có.

Khi Y Kiều đứng trước Trừ Phi Cư đã có cảm nhận như thế.

Ngô quản gia thấy nàng xuống xe ngựa thì vội vàng tiến lên đón, cúi người hành lễ: "Chào Trương cô nương, lão nô đã chờ người lâu rồi."

Mặc dù Ngô quản gia vẫn luôn cung kính với nàng như vậy, nhưng Y Kiều vẫn không thể quen với kiểu được người khác hành lễ thế này, hơn nữa còn là một người đáng tuổi trưởng bối.

"Làm phiền rồi." Y Kiều nở một nụ cười hợp chuẩn mực, sau đó lại có chút kinh ngạc, nói: "Nhưng không biết vì sao Ngô quản gia lại đứng chờ lâu ở đây, chẳng lẽ là do ta đến trễ ư? Ngày thường đều là giờ này mà."

"Trương cô nương hiểu lầm rồi." Ngô quản gia cười giải thích: "Là công tử dặn lão nô tới để truyền lời cho cô nương, công tử nói hôm nay người có một số việc bận không thể đến kịp, xin Trương cô nương chờ trong chốc lát, người sẽ về sớm thôi."

Y Kiều chợp mắt, có chút ngạc nhiên: "Ngô quản gia nói... giờ Mặc Ý không có ở Trừ Phi Cư sao?"


"Phải, công tử không có ở đây." Ngô quản gia chưa từng thấy ai có thể gọi công tử nhà mình như thế, trong lúc nhất thời không dám đáp lời, không thể làm gì khác hơn là chuyển trọng tâm vào nửa câu sau.

"Vậy cũng được, hi vọng huynh ấy có thể về nhanh, nếu không buổi học hôm nay sẽ trễ mất." Y Kiều có chút bất đắc dĩ mà than thở một tiếng: "Dù vốn không hề có cái lí sư phụ phải chờ đệ tử thế này."

Nàng biết, nhất định Mặc Ý đang có chuyện quan trọng gì đó mới có thể khiến hắn không thể tới ngay lập tức được, nếu không dựa vào tính cách của hắn, dù thế nào cũng không bắt người sư phụ như nàng phải chờ mình. Hơn nữa còn cố ý phái Ngô quản gia đứng ở đây để thông báo.

Lúc này nàng đã thoáng nhận thấy thật ra Ngô quản gia rất có địa vị, nghe nói trừ Mặc Ý và tổ mẫu của hắn ra, không có ai trong phủ dám sai khiến ông. Nhưng hiện nay ông tự mình đến truyền lời, đủ để thấy Mặc Ý rất thành khẩn với nàng. Vì vậy, nàng cũng không hề có chút tức giận nào với sự chậm trễ của Mặc Ý. Trái lại còn vô cùng hiểu chuyện mà quyết định ở đây chờ hắn.

Có điều, khó khăn lắm mới có dịp được ở không, nàng định thừa dịp ra ngoài đi dạo và hóng mát một chút. Thế nên cũng không chờ ở Trừ Phi Cư.

Vừa quay người đi chưa được mấy bước, Y Kiều đã thấy có hai người trông như sĩ tử xông tới trước mặt.

Nàng cảm thấy có chút kì lạ, vì từ trước đến nay có rất ít người lui tới trên con đường phía trước Trừ Phi Cư này, trong ngày thường luôn vô cùng yên tĩnh, có phần giống với khu dân cư hạng sang nằm ở ngoại ô thành phố trong thời hiện đại.

Song, người tới dù không phải là hoa y mỹ phục nhưng vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, còn đội cả mũ bịt đầu, vừa hào hoa phong nhã vừa mang theo phong độ của người trí thức, lúc giơ tay nhấc chân cũng rất có khí thái, có điều cũng chỉ là văn nhân sĩ tử qua đường. Tuy nhiên, vì nơi này quá yên tĩnh nên giọng của bọn họ cũng khá rõ ràng.


"Hôm nay đã cuối năm, kì thi xuân sang năm đã kề sát rồi, không biết Lưu huynh đã có chuẩn bị gì thỏa đáng chưa?"

"Thật sự xấu hổ quá, giờ tại hạ đang vô cùng bối rối, nói gì đến thỏa đáng cơ chứ? Mấy ngày gần đây hễ cứ nghĩ tới kì thi xuân sắp đến thì càng sứt đầu mẻ trán, không thể làm gì khác hơn là tìm mấy quyển sách nhẹ nhàng đến để đọc thư giãn. Còn Giang huynh, tài hoa hơn người, kinh thư đầy bụng, ta nghĩ đến sang năm huynh sẽ lấy được giải nhất của kì thi xuân thôi."

"Lưu huynh khen nhầm rồi, tại hạ tự biết học vấn vẫn còn thấp, thật sự không dám nhận, có điều không biết, gần đây sách mà Lưu huynh hay đọc là gì thế?"

"Nói đến chỉ sợ Giang huynh sẽ cười, chính là "Thiên Kim Phương", "Chu Bễ Toán Kinh" và "Cửu Chương Toán Thuật"."

"Ồ, quyển đầu tiên cũng không tệ lắm, có thể tìm ra được vài phương pháp cứu người chữa bệnh. Nhưng hai bộ sau giờ đã không còn được lưu hành nữa rồi."

Nghe lời của hai người trước mặt, Y Kiều đoán bọn họ là sĩ tử bình thường chuẩn bị tham gia kì thi năm sau, cũng không để ý gì mấy. Nhưng sau khi nghe được những lời phía sau, nàng không khỏi nhíu mày, bước chân cũng chậm hơn một chút.

Thư sinh họ Lưu kia nghe thế thì có chút lúng túng, nói: "Lời của huynh là sao?"

Thư sinh họ Giang kia có chút khinh thường, phì cười một tiếng: "Không phải Lưu huynh không biết đấy chứ, hai quyển sách đó đều chuyên về toán học. Mà toán học chỉ là thứ đồ chơi của tầng lớp hạ lưu, không có gì quý giá cũng chẳng tạo được hứng thú gì, chỉ có mấy tên thợ thủ công hay thợ mộc ti tiện kia mới đi học những thứ đó, những người đọc kinh thư như chúng ta thì cần gì phải đọc những loại sách như thế?"


"Giang huynh nói có lý." Lưu thư sinh kia cười khan một tiếng: "Thật ra tại hạ cũng chỉ vì tâm thần không yên, quá rảnh rỗi nhàm chán nên mới tùy tiện vớ lấy vài cuốn sách..."

Nghe xong lời này, chân mày Y Kiều càng nhíu chặt hơn. Vẻ mặt nàng khá âm trầm, rất muốn tiến lên dạy dỗ bọn họ mấy câu. Nhưng nghĩ lại, hiện tại mình vẫn không nên so đo với mấy tên thư sinh cổ hủ này thì hơn.

Hơn nữa, chó cắn ngươi một miếng, ngươi cũng đâu cần phải cắn lại cho được?

Dù có thể bọn họ chỉ là vô tâm, nhưng những lời chế nhạo đó vẫn khiến Y Kiều khó chịu. Nàng ghét nhất là những kẻ ngông cuồng tự đại coi rẻ kiến thức, hơn nữa còn coi rẻ số học, thứ mà nàng vô cùng yêu thích.

Thật sự không ngờ, trông bề ngoài thì như thư sinh hào hoa phong nhã, cuối cùng lại là đám lưu manh tự cho mình là đúng.

Nàng nghĩ đến đây, không khỏi bước nhanh hơn, hi vọng hai kẻ kia có thể nhanh chóng ra khỏi tầm mắt của mình.

Nhưng nào ngờ tên thư sinh họ Giang kia đã sớm chú ý tới nàng, mắt thấy đã sắp đi qua lại đột ngột chuyển hướng, bước tới chắn trước mặt nàng, chắp tay chào: "Cô nương, tiểu sinh có lễ."

Y Kiều thấy thế, không nhịn được mà thầm trợn mắt. Nàng không tìm họ tính sổ, đối phương lại tự tìm tới cửa.

Lòng nàng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, định nói qua loa vài câu rồi xoay người rời đi. Nhưng lời vẫn chưa ra khỏi miệng thì lại đổi ý, vì đột nhiên nàng không hề muốn để yên, nếu đối phương đã tự đưa mình tới cửa, nàng cũng phải trút cho hết cơn giận này. Có điều, cũng không phải là hình thức lấy cứng chọi cứng đơn giản thông thường.


"Tiểu nữ ra mắt công tử." Y Kiều cười đến vô cùng rực rỡ, lễ phép gật đầu.

Nói xong, nàng không thể không thầm thở dải: Thì ra mình cũng có thể biến sắc nhanh đến vậy.

Lúc này, Lưu thu sinh kia cũng đi tới, mặc dù cũng không hiểu gì nhưng vẫn chắp tay hành lễ với Y Kiều.

Hiển nhiên thư sinh họ Giang kia không ngờ rằng Y Kiều sẽ thân thiện với mình như vậy, trong phút chốc đã bị nụ cười sáng rực của nàng làm lóa mắt, nếu không phải Lưu thư sinh ở bên cạnh kéo ống tay áo của hắn, sợ rằng hắn sẽ tiếp tục đứng ngơ ngác như thế mất.

"Tại hạ họ Giang, vị này là người quen của tại hạ, họ Lưu." Y hồi thần, có chút lúng túng mà giới thiệu một chút.

"Chào hai vị công tử." Y Kiều vẫn cười tươi như trước, nhưng lại không hề nói tên của mình. Nên biết rằng, nàng không hề có hứng thú kết giao với hai người kia.

"Mới vừa rồi... hình như cô nương có điều bất mãn với lời nói của tại hạ?" Giang thư sinh kia cũng không vòng vo thêm mà hỏi vào trọng tâm.

"Phải."

Họ Giang kia như không ngờ tới chuyện nàng sẽ trẻ lời dứt khoát như vậy, không khỏi có phần hơi sửng sốt, mở miệng, lúng túng hỏi: "Vậy phiền cô nương chỉ giáo nguyên do."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui