Hoàng Hậu Độc Nhất

Bỗng thiếu niên ngẩng đầu khỏi núi tấu chương nhỏ, sau khi nhìn thấy người tới, trên mặt lại hiện lên chút vẻ vui mừng, ấm áp mà nhẹ nhàng, khiến người khác cảm thấy như được tắm gió xuân.

Nhưng nếu nhìn kĩ ánh mắt của hắn, sẽ phát hiện thật ra bên trong đôi mắt đẹp đẽ kia lại vô cùng lạnh lùng, không có chút gợn sóng, rất bình thản.

Hắn cố gắng đứng lên, ráng hết sức bước nhanh tới trước mặt người vừa đến, cung kính hành lễ, nói: "Nhi thần tham kiếm phụ hoàng."

Qủa thật lúc này thân thể hắn rất tệ, sự suy yếu này hoàn toàn không phải là giả vờ.

Chu Kiến Thâm thấy hắn đứng cũng khó khăn, lại không tiến lên đỡ lấy mà đợi hắn đến trước mặt, thi lễ xong mới như vừa trông thấy người, vội đưa tay nâng hắn dậy, nụ cười từ ái vẫn nở rộ trên long nhan: "Mau bình thân! Thân thể Đường nhi không khỏe, không cần phải hành đại lễ như thế."

"Đa tạ phụ hoàng." Hắn mượn lực Chu Kiến Thâm để đứng thẳng dậy, nhưng chỉ cung kính chắp tay, vô cùng cung kính khẽ cúi đầu, không nhìn thẳng vào ông ta.

Chu Kiến Thâm lặng lẽ quan sát toàn bộ noãn các, như lỡ đãng mà thong thả bước đến trước thư án, sau đó lại cười, quay đầu lại hỏi hắn: "Đường nhi, đã muộn vậy, sau vẫn không truyền lệnh mang cơm, còn phê tấu chương làm gì?"

Thiếu niên như đã sớm biết ông ta sẽ hỏi như thế, chỉ khiêm tốn nhã nhặn cười một tiếng: "Hồi bẩm phụ hoàng, chỉ vì ngộ tính của nhi thần ngu dốt, thiên tư không cao, trong khoảng thời gian ngắn sợ khó có thể phê duyệt xong những tấu chương mà người đưa đến, nhưng lại e sợ để đọng quá lâu sẽ hỏng việc, phiền phụ hoàng phải lo lắng. Vì vậy lòng dạ rối bời không nguôi, muốn làm thêm chút thời gian cho xong."

"Đường nhi quả là cần cù, trẫm rất vui mừng." Chu Kiến Thâm nói như vậy, nhưng trong nụ cười lại có vẻ khinh miệt rõ ràng.


Ông ta thầm cười nhạo trong lòng: Chẳng phải khi còn bé có rất nhiều kẻ khen ngươi thông minh hơn người, là một thần đồng kinh hãi thế tục sao, bây giờ lại như một khối gỗ mục, cả chút chuyện này cũng làm không xong! Thật chẳng hiểu nổi, sao lắm kẻ trong triều có thể khen ngươi xuất sắc đến vậy! Xem ra vẫn là Trinh nhi nói đúng, đám thẩn tử kia chỉ chực chờ làm mờ tai mắt của trẫm!

"Phụ hoàng quá khen, nhi thần nên phân ưu vì phụ hoàng là chuyện thường." Thiếu niên buông mắt, trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp nội liễm.

Chu Kiến Thâm cũng không tiếp lời, chỉ xem xét một vòng nơi thư án, bỗng lại nhìn thấy một tách trà Phổ Nhỉ đầy ắp đã sớm nguội lạnh.

Dựa theo thứ này, đúng là hắn vẫn luôn cố gắng phê duyệt tấu chương, ngay cả nước trà cũng không uống.

Chu Kiến Thâm càng không khỏi chắc chắn hơn với suy nghĩ vừa rồi của mình, cảm thấy tên nhi tử này chăm chỉ có thừa, nhưng thông minh không đủ, mười phần ngu muội tài trí bình thường. Nhìn trên nhìn dưới, thật sự không thể hiểu được vì sao giữa huynh đệ với nhau lại có sự chênh lệch lớn đến thế.

Nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại bắt đầu nhắc đến chuyện khác: "Đường nhi đã chịu khổ rồi, nước trà đã lạnh, sao không gọi ai đổi tách nóng."

"Là nhi thần lệnh cho cung nhân lui ra ngoài, phụ hoàng đừng trách tội." Thiếu niên liền vội vàng cúi người tạ tội, giọng nói rõ ràng dễ nghe, vô cùng nghiêm túc, trong vẻ rụt rè còn mang theo chút kinh sợ.

Chu Kiến Thâm ngập ngừng một lúc, đột nhiên cảm thấy như mình thành kẻ ác, lòng không khỏi có chút tức giận. Nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng cười trừ một tiếng: "Đường nhi có lòng thương người như thế, quả nhiên là người tài. Có điều, Đường nhi hiểu lầm ý của trẫm rồi. Con luôn thích yên tĩnh, sao trẫm lại không biết? Chẳng qua trẫm vừa nhìn tách trà này thì cảm thấy hơi xúc động, con ta ngay cả một kẻ hầu người hạ cũng không có... Đường nhi, tuổi con cũng không nhỏ, nên lập thất rồi."


Nói xong, tâm tình đã trở nên tốt đẹp hơn không ít, quay đầu lại nói với thiếu niên kia đầy thâm ý.

Ban nãy ông ta ôm lòng muốn kiểm tra bất chợt, nếu không cũng không đợi người báo đã đi vào. Thế nhưng chuyện này không phải mục đích chủ yếu. Mà lời nói này, xem như là lời chuyển cho chủ đề chính.

Thiếu niên cúi đầu ho khan vài tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, hiển nhiên vẫn chưa hồi phục hẳn.

Lúc này Chu Kiến Thâm lại bước lên trước, trưng dáng vẻ của một từ phụ, thân thiết nói: "Đường nhi, thế nào, không sao chứ? Ai, thân thể của con từ nhỏ đã không ổn, trẫm vẫn luôn lo lắng. Bây giờ xem ra, càng cần tìm người để đến chăm sóc cho con."

Thiếu niên hít thở một lúc, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt có mấy phần kinh ngạc. Nhưng cùng lúc đó, đôi mắt hắn lại ánh lên chút vẻ trầm tư.

"Phụ hoàng quan tâm nhi thần đến thế, nhi thần được sủng mà lo, tạ ơn người." Hắn nói xong thì cung kính thi lễ, lại có chút khó xử: "Có điều, phụ hoàng đề cập đến chuyện tuyển phi quá đột ngột, có phải hơi vội không?"

"Đường nhi nói gì vậy, hai năm nữa thôi là con sẽ hai mươi rồi, cho dù có là nam tử của dân gian, tuổi này cũng nên đón dâu, huống chi còn là người trong hoàng thất ta? Hơn nữa, giờ xem ra, bên cạnh con rất cần người chăm sóc, xét về tình về lí, vẫn nên tiến hành."

Lời Chu Kiến Thâm nói đầy đạo lí, trong lời còn có chút cảm khái khi nhi tử đã sớm trưởng thành.


"Đã như vậy, có ý tốt của phụ hoàng, nhi thần cũng không nên từ chối. Vậy, tất cả xin nhờ phụ hoàng." Thiếu niên không hề tranh cãi, vô cùng ngoan ngoãn mà đồng ý.

Chu Kiến Thâm thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, cười nói: "Như vậy là tốt! Như vậy là tốt! Chờ thêm một thời gian nữa, trẫm sẽ đích thân tuyên chỉ, chiêu cáo thiên hạ, tuyển chọn thái tử phi cho hoàng trữ (người được chọn thành vua) Đại Minh chúng ta. Đường nhi, con sắp có được một vị hiền thê xuất sắc rồi. Đến lúc đó, trẫm sẽ chọn cẩn thận, ta tin Đường nhi sẽ hài lòng."

Thiếu niên nở nụ cười, cả người lại tăng thêm mấy phần dịu dàng anh tuấn: "Đa tạ phụ hoàng, tất cả đều do người làm chủ."

Chu Kiến Thâm thấy nhi tử nghe lời như thế, lập tức vừa có cảm giác thoái mái khi nhiệm vụ hoàn thành, vừa thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không rõ vì sao, ông ta luôn cảm thấy tên nhi tử này luôn tạo cho mình cảm giác rất mơ hồ, khiến người khác không dám nhìn gần. Thế nhưng mỗi lần ông ta chú ý quan sát, lại cảm thấy như đó là ảo giác của bản thân. Tuy rất chán ghét hắn, nhưng vẫn còn quan hệ phụ tử, lại sau chuyện hai năm trước, ông ta cũng không còn hành động gì lớn.

Có đôi khi ông ta cảm thấy là bản thân đã lo lắng quá mức, nhưng lại không thể không thừa nhận, hắn càng trưởng thành, cảm giác này lại càng mãnh liệt. Tuy đã được chôn giấu rất sâu, tuy ông ta rất ghét đứa con này, nhưng cảm xúc sợ hãi ấy là thật, khiến sự chán ghét và miệt thị trong lòng chuyển biến. Chẳng qua, ông ta chưa bao giờ nói ra sự mâu thuẫn này cho bất cứ ai mà thôi.

Chu Kiến Thâm lại giả vờ dặn dò vài câu mới mang theo một đám cung nữ thái giám nghênh ngang rời đi. Thiến niên vẫn mang vẻ mặt kính cẩn vâng lời, kéo theo thân thể yếu ớt ra bên ngoài noãn các.

Hắn nhìn bóng người màu vàng đang dần đi xa lúc lâu, cho đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt.

Một chút ánh sáng thâm trầm lóe lên trong đôi mắt như lưu ly, nhanh đến nỗi khiến người ta khó mà phát hiện được.


Thiếu niên vừa xoay người lại, Huyễn Dạ toàn thân hắc y đã cung kính quỳ một chân trên đất, chắp tay chờ nhận lệnh. Hắn thấy vậy cũng không kinh ngạc, chỉ chậm rãi đi tới trước mặt Huyễn Dạ, lấy một lá thư mỏng ra giao cho hắn.

"Xem ra, Vạn quý phi đã ngồi không yên nữa rồi. Ban đầu ta còn nghĩ sẽ phải chờ thêm chút thời gian, nhưng bà ta đã vội vàng lùa gió sang nơi này của ta." Hắn cười khẽ: "Nhanh đưa mấy phong thư này đi, theo kế hoạch mà làm là được, tuyệt đối không được để xuất hiện kẻ hở."

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."

"Còn nữa." Giọng nói rõ ràng của thiếu niên lại truyền đến: "Bọn họ đã có hành động, vì vậy phía kia càng phải cẩn thận. Truyền lệnh cho Huyễn Tự, tăng thêm ám vệ, cần phải bảo vệ nha đầu kia cẩn thận, nàng có chỗ mấu chốt. Nhớ kĩ, không được phép sơ suất, nếu không ngươi tự biết hậu quả."

Tuy vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như trước, không có gì thay đổi, thế nhưng ngữ điệu khi nói mấy câu sau đã nặng hơn trước rất nhiều, hoàn toàn là mệnh lệnh, khiến người khác cảm nhận được một loại khí thế không giận mà uy đầy bức người.

"Thuộc hạ đã hiểu, chắc chắn sẽ không làm nhục sứ mệnh." Huyễn Dạ cúi đầu hành lễ, nét mặt vô cùng kiên định, nghiêm túc đáp lời.

Thiếu niên vẫy tay ra hiệu cho Huyễn Dạ lui.

Vừa xoay đầu, lại nhìn thấy ánh hoàng kim nơi xa vời, mặt trời chiều như màu quất đã lặn được một nửa, sắc trời cũng tối đi không ít.

Bóng người cao lớn của hắn vẫn đứng nơi ấy, dung mạo tuấn mỹ dưới nắng chiều tỏa ra chút vẻ nhu hòa nhẹ nhàng, như một vị thần vừa hạ giá nhân gian.

"Trong cũng đã yên tĩnh lâu như thế." Ánh mắt dần trở lạnh, bên môi nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm ý: "Đã sắp náo nhiệt hơn rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui