Hoàng Hậu Độc Nhất

Chu Kiến Thâm cũng không hỏi kĩ thêm, chỉ yên lặng ngồi bên giường bà ta.

Có thể vì lúc này tâm tình đã bình ổn hơn một chút, sự đau đớn của Vạn quý phi cũng dần biến mất.

Bà ta quay đầu, nhìn thấy trên mặt Chu Kiến Thâm cũng không có bao nhiêu vẻ giận giữ, liền cố gượng làm dịu giọng đi một chút, ân cần hỏi han: "Bệ hạ có tâm sự sao?"

Chu Kiến Thâm sững người, thấy sắc mặt bà ta có chuyển biến tốt hơn mới cảm thấy yên lòng, vui mừng cười: "Nhìn trẫm đi, rõ ràng là tới thăm nàng, nàng còn chú ý tới trẫm. Trinh nhi, nàng đã khoẻ hơn chưa?"

Vạn quý phi cười cười, gật đầu yếu ớt.

Tảng đá trong lòng Chu Kiến Thâm đã được bỏ xuống, liền nghĩ tới chuyện khiến bản thân phải nén giận.

"Vẫn là Trinh nhi khéo hiểu lòng người." Ông ta thở dài một hơi, sau đó lại hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải là do tên nghịch tử kia sao! Thật sự là càng lúc càng không ra sao, rõ ràng là ba ngày không thấy bóng dáng đâu! Trẫm truyền toàn bộ cung nhân trong điện của nó đến để hỏi chuyện, thế mà cả đám đều không biết gì! Ngay cả Vạn An, Lưu Cát đều run rẩy cả buổi mà không nói nên lời, đúng là một đám phế vật! Hừ, còn nó, lúc trở về thậm chí cả một câu giải thích cũng không có, nó cho rằng đây là đâu, nó muốn tới là tới, muốn đi thì đi sao? Nếu không phải do trận địa chấn hai năm trước, trẫm đã sớm phế nó đi rồi! Nó còn cho rằng, nó vẫn có thể yên ổn mà chiếm lấy Đông Cung sao?"

Thấy Chu Kiến Thâm càng nói càng giận, hệt như đang trút toàn bộ oán khí trong lòng mình ra ngoài.


Khoé môi Vạn quý phi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

"Xin hoàng thượng bớt giận, đừng vì loại người này mà làm thân thể bị tổn thương." Bà ta nghiêm túc nói: "Thái tử là thái tử của con dân của Đại Minh ta nhưng lại không biết kiềm chế bản thân, làm ra những chuyện không hợp phép tắc như thế, thật sự đã làm tổn hại đến mặt mũi của hoàng thất! Hoàng thượng, chuyện không thể để lâu, không thể cứ nuông chiều thái tử mãi như thế! Vô cớ rời cung ba ngày không về, thật sự không còn thể thống, nếu không răn đe phạt nặng, vậy quốc pháp sẽ đặt ở đâu? Về sau hoàng thượng phải cai trị giang sơn này thế nào đây?"

Nói tới nói lui, cuối cùng chỉ còn lại một ý, không trừng phạt thái tử, đơn giản sẽ khiến quân thần cộng phẫn, thiên lý khó dung.

Chu Kiến Thâm chỉ đang càu nhàu, thật sự không có ý nghĩ phải trừng phạt thật.

Cũng không phải do đau lòng cho nhi tử, chẳng qua ngay cả bản thân ông ta, cũng có những lúc phải tránh đi để tìm chút thanh nhàn.

Có điều, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vạn quý phi, ông ta lại không có cách nào để bỏ qua ý tốt của bà ta, liền buồn bã nói: "Chuyện dạy dỗ này, nếu có thể bỏ được thì nên bỏ, dù sao chuyện cũng không nghiêm trọng đến mức ấy. Nếu làm lớn chuyện, chưa nói đến việc sẽ có thêm phiền, ngay cả trẫm cũng sẽ bị chê trách, nhưng chuyện này là do nó mà ra, có trách phạt thì cũng không nên quá nặng. Theo ái phi, ta nên phạt thế nào?"

Vạn quý phi thấy cơ hội báo thù rửa hận đã tới, vội vàng cố gắng kiềm chế tâm tình kích động của mình, ra vẻ bình tình, nói: "Để nó đến điện Phụng Tiên quỳ ba ngày ba đêm đi, bảo nó phải kiểm điểm trước mặt tổ tông cho tốt, cũng phải giải thích cho ba ngày mất tích kia."

"Như vậy có phần không tốt cho lắm." Chu Kiến Thâm cau mày, như có chút khó xử: "Vừa rồi để phạt nó, trẫm đã mang tất cả tấu chương những ngày này trong nội các cho nó xử lý, nếu để nó quỳ ba ngày, những chuyện kia để ai làm đây? Hơn nữa, với thanh danh bên ngoài của nó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến để xin tha, đến lúc đó trẫm sợ chuyện bé sẽ xé ra to. Huống chi với thân thể yếu ớt kia, đoán chừng còn chưa quỳ được mấy canh giờ thì đã ngất xỉu rồi. Chỉ cần trách mắng nó một chút, cũng không làm ảnh hưởng đến ai, ái phi thấy thế nào?"


Vạn quý phi nghe được thì thầm nghiến răng, những đồng thời cũng nhìn ra được ý của Chu Kiến Thâm, rõ ràng là tính tình sợ phiền phức kia, nhất thời không thể tiếp tục cưỡng cầu, đành phải không cam lòng mà đồng ý.

Lại nói bên này phẫn hận đến ngột ngạt, bên kia lại có người đang thảnh thơi uống trà.

Trong buồng sưởi Đông cung, hương long não ngào ngạt chậm rãi toả ra từ trong lư hương ba chân bằng đồng hình Thuỵ thú (một loại thú mang lại may mắn) do Xiêm La tiến cống.

Mùi thơm kia không quá nồng, chỉ thoang thoảng, nhanh chóng xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong căn phòng, hương khí hoà với hơi ấm trong căn phòng, mang lại một khung cảnh tĩnh lặng thanh nhã.

Một thiếu niên đang thanh thản ngồi sau án thư bằng Tử Đàn phẩm trà.

Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khiến chén trà ngọc tinh xảo trong tay cũng ảm đạm biến sắc.

Dung nhan tuấn mỹ, trong đôi mắt xinh đẹp có những luồng sáng đang lưu chuyển, nụ cười trên mặt khiến người ta có cảm giác như đang tắm gió xuân, ngũ quan tuấn tú như được bao phủ trong một vầng sáng. Nhưng không thể vì những điều này mà không nhắc đến khí chất phát ra từ trong xương cốt của hắn, dường như cho dù hắn có im lặng ngồi ở nơi ấy, vẫn có một loại sức mạnh có thể trấn áp lòng người, điều khiển tất cả mọi thứ.


Cái gọi là "đứng nhìn từ xa đã không thể khinh thường", đại khái chính là thế này.

Hắn hớp một ngụm trà đầy ưu nhã, nói với bóng đen đang quỳ cách đó không xa: "Lần này nếu không nhờ ngươi ra tay cứu giúp, hiện tại đoán chừng ta sẽ không thể bình thản ngồi đây uống trà rồi. E rằng Thần Cơ Doanh sắp phải cải thiện lại một chút, các ngươi cũng nên giải tán thôi."

Cho dù là trận chiến ác liệt ngày hôm ấy hay còn thêm thương thế nghiêm trọng, tất cả đều có thể lấy mạng của hắn.

"Thuộc hạ tội đáng muôn chết, xin chủ thượng trách phạt!" Bóng đen kia cúi đầu ôm quyền, trên gương mặt nghiêm túc tràn đầy vẻ ân hận.

"Đứng lên đi." Thiếu niên thản nhiên buôn chén trà nhỏ, cũng không thấy tức giận, trên khuôn mặt như ngọc dần có ý cười nhàn nhạt: "Cũng trách thân thể này của ta quá yếu đuối, mọi trách nhiệm đều dồn vào các ngươi. Mặt khác, ta không hề bất công, chỗ Ảnh ta cũng đã điểm danh qua rồi."

Tuy nụ cười của hắn khá ôn hoà, nhưng lại như ánh dương xuân ám áp nhảy phản chiếu trên hồ nước, giữa từng cơn gió nhẹ lượn lờ trong từng luồng sáng nhẹ nhàng, trong hơi ấm cũng không thiếu phần lạnh lẽo.

Hiển nhiên người quỳ trên mặt đất vẫn đang canh cánh vì mình đã không hoàn thành tốt chức trách, nhưng nếu thiếu niên đã nói như vậy, tất nhiên hắn cũng không thể tiếp tục dây dưa, chỉ đành dập đầu nói: "Chủ thượng luôn công bằng, thưởng phạt phân mình, thuộc hạ không dám so đo những chuyện kia! Việc này chính là do thuộc hạ thất trách, hôm nay chủ thượng rộng lượng, tha thứ cho tội đáng chết của thuộc hạ, thuộc hạ vô cùng cảm kích. Ngày sau nhất định sẽ tận tâm tận lực, thà chết không từ!"

Thiếu niên rảnh rỗi ngồi xoay chén trà nhỏ, cười trêu y: "Huyễn Dạ, những lúc ngươi nói nhiều như thế quả thật là không có nhiều."


Lúc này tâm tình của Huyễn Dạ đang rất trầm trọng, nghe chủ tử nhà mình nói như thế, trên mặt liền có vẻ túng quẫn.

"Mà thôi." Thiến niên chậm rãi đứng dậy, gấm bào sắc xanh theo động tác của hắn mà dâng lên từng gợn sóng nhu hoà.

Dáng người thon gầy cao ngất tiến đến trước mặt Huyễn Dạ đang cúi người, giọng nói rõ ràng như băng ngọc đã được mài dũa vang lên: "Chuyện giao cho mật thám điều tra thế nào rồi?"

Huyễn Dạ ngập ngừng vài giây, sau đó mới phản ứng kịp: "Chủ thượng sáng suốt, qua biến cố này, kẻ đứng sau lưng kia đã lộ đầu. Thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, hơn nữa còn làm theo lệnh của chủ thượng không đánh rắn động cỏ."

"Làm tốt lắm." Thiếu niên nở nụ cười có phần u ám, mỉm cười, nói: "Vậy chuyện kia thì sao?"

Huyễn Dạ không nói gì, cúi đầu dâng lên một phong thư.

Thiếu niên vươn tay nhận lấy, chậm rãi mở ra.

Sau khi xem được nội dung thư, đôi mắt như lưu ly kia bỗng trở nên tĩnh mịch. Hệt như một vòng xoáy, sâu không thấy đáy.

Trong mắt hắn dần loé lên chút suy nghĩ sâu xa, khoé môi không khỏi nhếch lên tạo thành một độ cong nghiền ngẫm ưu nhã: "Thì ra... lời nha đầu kia nói lại có vài phần đúng. A, chuyện thật sự càng lúc càng náo nhiệt rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui