Từng cơn gió rét lạnh lướt qua cả vùng đất thê lương, từng bụi cỏ dại rậm rạp đung đưa dữ dội, kết hợp với tiếng thét của gió tạo thành những âm thanh nghẹn ngào vang lên khắp nơi. Bầu trời như bị ngâm mực áp sát xuống đất, bao phủ tất cả trong khung cảnh tiêu điều càng làm tăng thêm bầu không khí bức bối trong trời đông khiến người ta hít thở không thông kia.
Mà không khí ngưng trọng và áp lực ấy cũng phát ra từ trong trận chém giết đầy hào hùng giữa nơi hoang dã này.
"Huyễn Ảnh, ngươi phá vòng vây trước rồi mang chủ thượng đi theo nhanh!" Huyễn Dạ gầm lên với bóng hình màu bạc đang phi nhanh lên bên cạnh.
Bóng người kia giơ tay chém xuống, chặt đứt một đầu binh sĩ, sau đó lại tiếp tục chém giết một đường, chuyển mình đi tới bên người Huyễn Dạ, vừa ngăn cản đòn tiếng công của kẻ địch, vừa lợi dụng khe hở khi đánh nhau mà đè thấp giọng nói với hắn: "Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Chẳng qua hiện tại bọn họ người đông thế mạnh, viện trợ lại chưa tới. Hơn nữa trước mặt chủ thượng còn đang bị thương, muốn phá vòng vây mở đường máu là chuyện không dễ dàng."
"Chủ thượng bị thương sao? Ngươi làm ảnh vệ thế nào vậy?"
"Giờ không phải là lúc truy cứu mấy vấn đề này." Huyễn Ảnh một thân y phục bạc ở cạnh nhíu chặt mày, trên gương mặt tràn đầy sự phiền muộn kia lại phủ một lớp sương lạnh khiếp người: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải bảo hộ chu toàn cho chủ thượng trước khi tiếp viện của Tước Hoả Kỵ đến, không thể để xảy ra sơ sót."
"Tất nhiên ta hiểu." Huyễn Dạ nghiêng người tránh thoát đòn đánh lén của một tên binh sĩ, thuận thế vung lại một kiếm, sắc mặt cũng lạnh hơn vài phần: "Ngươi mau trở lại bên người chủ thượng đi, tuy thân thủ của mấy đại cao thủ bên Huyễn Tự rất tốt nhưng giờ này người ít không đánh lại đông."
"Ngươi tự cẩn thận." Huyễn Ảnh vung tay chém ngang, cố gắng mở ra một lỗ hổng rồi phi thân về phía bên kia. Mà trong nháy mắt khi hắn đang xoay người, lại nghe được một tiếng thở dài mơ hồ của Huyễn Dạ: "Thật là càng ngày càng không thể hiểu nổi chủ thượng." Chân mày của hắn không khỏi cau chặt thêm vài phần. Đúng vậy, hắn cũng không thể hiểu được dụng ý của chủ thượng nữa. Suy nghĩ của chủ thượng, hắn cũng không thể đoán được nữa rồi.
Huyễn Ảnh chém hết đám binh sĩ xông tới như bầy châu chấu dọc đường, cuối cùng cũng đến được góc Tây Bắc của trận chiến.
Tình hình chiến đấu ở nơi đó rất kịch liệt.
Khắp nơi đều là máu tươi, mọi chỗ đều là những khúc gãy của tay chân, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh tưởi khiến người ta buồn nôn. Lệ khí bức người trên đao kiếm dưới ánh trăng lạnh lẽo lại tăng thêm mấy phần rét lạnh, phát ra những tiếng vang rợn lòng người, nơi này không khác gì một đêm đông cuối cùng ngập tràn không khí thê lương. Gió lạnh thấu xương thổi loạn tứ phương, nhưng làm thế nào cũng không thể át hết từng tiếng kêu thảm thiết lớp sau còn cao hơn lớp trước.
Đám binh lính đang ngăn cản một tốp người hắc y bịt mặt, dần dần vây kín hơn. Hơn nữa, còn không ngừng có mấy lớp binh lính như thuỷ triều không ngừng xông về lên. Đám hắc y nhân kia như đã có kế hoạch trước mà tạo thành một vòng bảo vệ, nhưng do số địch quá đông, song phương đánh một trận vô cùng dữ dội, vòng tròn đó dần có chút phân tán.
Một người thiếu niên được bảo hộ trong vòng tròn đó.
Hắn mặc một bộ y phục dạ hành màu đen thêu chỉ bạc nhưng không hề che mặt như những người khác. Có điều vì màn đêm quá tối, khuôn mặt của hắn ẩn vào trong bóng đêm, khiến những người khác không thể phân biệt rõ ràng.
Tay thiếu niên cầm trường kiếm, bóng người cao lớn dao động vào trong chiến trận hỗn loạn. Thân pháp của hắn vô cùng quỷ dị, thay đổi bất ngờ, chiêu thức nhanh gọn lưu loát, giữa lúc kiếm thế xoay chuyển lại có chút tự nhiên như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng sảng khoái.
Chẳng qua, nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, thỉnh thoảng giữa hàng loạt động tác của hắn vẫn có một chút trì trệ hơi mất tự nhiên, lực đạo khi ra chiêu dần không thể tàn nhẫn bá đạo như trước, thậm chí còn có dấu hiệu thể lực sắp cạn. Nhưng chiêu thức của hắn vẫn vô cùng chính xác, xuất thủ rất cẩn thận, mỗi lần vung mỗi lần chém đều trúng chỗ hiểm của kẻ địch, đánh vào bảy tấc phía trên, sau đó mượn lực chống đỡ, tám lạng đấu với nửa cân, cố gắng dùng ít sức nhất để thi triển ra uy lực mạnh nhất, vì thế, dù hắn có suy yếu đến đâu nhưng trong nhất thời nửa khắc cũng không có vấn đề gì.
Ở nơi xa có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi này. Ánh mắt kia chất chứa sự u ám tàn nhẫn như độc xà, còn mang theo vẻ thù hằn tức giận và không cam lòng. Mấy tiếng cười lạnh đầy khát máu vang lên, bỗng nhiên một đám tử sĩ như quỷ đêm xuất hiện từ trong khu rừng đen, đánh về hướng thiếu niên kia hệt như một bầy sói hung tàn.
Trong tay họ có ánh sáng bạc lạnh lẽo, trong màn đêm u tối này còn phát ra chút ánh sáng xanh, rõ ràng chính là thuỷ chủ đã được tẩm kịch độc.
Nếu chỉ là đối phó với mấy tử sĩ ập ra từ giữa đường thì cũng không phải là điều gì khó với thiếu niên kia. Nhưng những người nãy đều là những sát nhân đã trải qua huấn luyện đặc biệt, căn bản không biết đau là gì, chỉ biết xông lên liều mạng. Mà trước mắt thể lực của hắn đã hao tổn quá nhiều, lại thêm trên thân đã bị thương, thật sự rất khó để rút lui toàn thân.
Trong lúc nhất thời, tình thế vô cùng nguy cấp.
Mà bên kia, mấy hắc y nhân bịt mặt dần bị tử sĩ cuốn lấy. Hơn nữa mấy tử sĩ này bắt đầu cố ý kéo rộng vòng bảo hộ ra ngoài, cô ý tách lớp bảo hộ ra khỏi thiếu niên kia.
Trên trán thiếu niên đã thấm đẫm một lớp mồ hôi, sắc mặt cũng mỗi lúc một tái. Trở kiếm, xoay người, quét ngang, chém dọc, cho dù đã đến ranh giới kiệt sức nhưng hắn vẫn bình tĩnh thong dong thi triển hàng loạt động tác mạnh mẽ, suy tính đánh trả, góc độ và lực đạo, chém giết đầy quả quyết giữa một đám hổ đầy hung tợn.
Huyễn Ảnh cũng không có thuật phân thân. Mắt thấy tình thế càng lúc càng bất ổn, lòng càng lo lắng không nguôi.
Đột nhiên, một âm thanh khác thường truyền đến, không khí cũng như ngừng lại trong chớp mắt.
"Chủ thượng....!" Huyễn Ảnh vừa nghe thấy âm thanh đó thì hoảng sợ hét lên.
Một thanh thuỷ chủ với ánh sáng xanh dữ tợn đã đâm trúng bên ngực phải của thiếu niên.
Lòng Huyễn Ảnh hoảng hốt, chém giết điên cuồng một đường, liều lĩnh vọt tới bên người thiếu niên, giơ tay lên giải quyết tên tử sĩ đã đâm thiếu niên kia.
Mà phản ứng của thiếu niên kia lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hệt như người bị thương không phải là mình.
Không có kinh ngạc, không có hoảng hốt, thậm chí ngay cả một tiếng kêu đau đớn cũng không có, hắn vô cùng quyết đoán nhanh chóng rút thuỷ chủ ra, điểm mấy đại huyệt xung quanh vết thương và trên người, cầm máu, áp độc, làm liền một mạch.
"Ảnh, Tước Hoả Kỵ sẽ tới rất nhanh thôi, nhưng có lẽ hôm nay ta sẽ không đợi được tới lúc đó rồi." Dù thiếu niên kia vì đau đớn mà khẽ cau mày, nhưng nụ cười như có như không vẫn còn treo trên khoé môi của hắn, như đang tự giễu, cũng như có chút bất đắc dĩ.
Giọng nói của hắn vừa tao nhã vừa dễ nghe, còn mang theo chút trong trẻo lạnh lùng như một mảnh ngọc bóng, dường như còn có một sức mạnh chạy thẳng vào lòng người. Cho dù có ở trong khung cảnh chém giết đầu hỗn loạn này, lời nói ấy vẫn rõ ràng như cũ.
"Chủ thượng..."
"Nơi này giao cho các ngươi." Thiếu niên kia thở hổn hển ngắt lời của Huyễn Ảnh. Hắn thở dài một hơi, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước, nhưng trong giọng điệu đã có chút nghiêm túc: "Nhớ kỹ nhiệm vụ mà ta giao cho các ngươi."
Nói xong, thiếu niên xoay người, kiếm khí rung động, nhanh chóng mở một lỗ hổng ở xung quanh. Ngay say đó, đột nhiên một luồng khói trắng tràn ngập khắp nơi.
Đợi đến khi khói tan thì đã không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.
Chỉ còn lại mọi người vẫn đang sững sờ tại chỗ cùng Huyễn Ảnh mang vẻ mặt lo lắng nhìn nơi mà thiếu niên kia biến mất.
....
Y Kiều bị cóng nên mới tỉnh lại.
Khi nàng từ từ mở mắt ra, đập vào tầm nhìn của nàng là một đám cỏ khô. Tiếp theo lòng nàng cả kinh, trong nháy mắt đã có chút khủng hoảng dâng lên.
Nàng ngồi bật dậy, lại lấy tay chống đầu theo bản năng. Miễn cưỡng cố nén sự khó chịu, nàng hơi do dự, bắt đầu quan sát bốn phía. Lúc này, Y Kiều mới phát hiện, thì ra lúc nãy nàng đã nằm trong một bụi cỏ khô, xung quanh toàn là một khung cảnh tiêu điều. Đá vụn gỗ mục nằm lẫn lộn trong đám cỏ chết, lởm chởm cả một vùng, làm nền cho từng cơn gió lạnh đang gào thét, càng lúc càng lạnh lẽo khiến cho người ta có chút cảm giác áp bách khó thở.
Y Kiều không khỏi hít một hơi khí lạnh: Tại sao mình lại ở chỗ này? Không phải lúc nãy nàng vẫn đang nghỉ ngơi trong nhà sao? Sao vừa mới tỉnh dậy lại phát hiện mình đã nằm ở ngoài nơi hoang dã này rồi? Chẳng lẽ mình vẫn chưa tỉnh, đây chỉ là trong mộng thôi sao? Chờ một chút, Y Kiều ôm chút hi vọng, nhéo mình một cái thật mạnh.
Không có cảm giác như trong hi vọng, chỉ có một cảm giác vô cùng đau đớn. Mà chút khủng hoảng lúc vừa mới tỉnh dậy kia giờ đã biến thành một cơn thuỷ triều mãnh liệt không thể ngăn cản, đánh thẳng vào lớp phòng tuyến trong lòng nàng, tung hoành khắp nơi bên trong.
Nàng cúi đầu hít sâu một hơi, hi vọng một hơi này có thể giúp nàng hồi phục chút tâm tình, nhưng dường như cũng không có chút tác dụng gì. Bởi vì ngay sau đó, nàng lại phát hiện một chuyện vô cùng hoang đường, y phục trên người... Lại không phải là y phục của nàng.
Đó là một bộ y phục cổ trang. Bên ngoài là một lớp áo ngoài bằng gấm mềm màu đỏ, bên trong lại là áo lót màu trắng thêu mây trắng, trên vạt áo còn có vài đoá hoa lê được thêu bằng chỉ bạc vô cùng tinh xảo.
Mới vừa rồi nàng không phản ứng kịp với tình cảnh trước mắt, trong lúc bối rối cũng không phát hiện mình đang mặc bộ đồ này. Trái lại động tác cúi đầu lúc nãy đã khiến nàng nhìn thấy chuyện còn kì lạ hơn.
Nhất thời Y Kiều chỉ cảm thấy có một tiếng chuông vang lên trong đầu, một cảm giác lạnh lẽo rợn người dâng lên, hệt như một con rắn độc bò qua sống lưng, khiến cả đầu óc của nàng tê dại. Nếu không phải nàng đã cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng thì chỉ sợ nhất định lúc này nàng sẽ hét lên thành tiếng.
Y Kiều cố gắng thở một hơi thật sâu, từ từ đứng lên khỏi mặt đất. Nàng bắt mình phải bình tĩnh hơn, chỉ có như thế mới có thể phân tích ra chút đầu mối nào đó từ tình huống hoang đường trước mắt.
Rõ ràng mình còn đang nghỉ ngơi trong nhà, tại sao vừa tỉnh dậy đã bị lôi tới nơi hoang dã này? Còn bộ y phục kỳ quái trên người là chuyện gì đây? Còn nữa, Y Kiều nhíu mày, cuối cùng cũng nghĩ tới một điều: Nàng nhớ rất rõ, bây giờ mới là thời tiết cuối xuân, nhưng theo khung cảnh trước mắt thì rõ ràng đã là mùa đông rồi...
Y Kiều càng nghĩ càng sợ, ngay cả hô hấp của mình đã chậm đi từ lúc nào cũng không biết. Nàng không có cách nào để dùng suy nghĩ của mình mà áp dụng vào tình cảnh trước mắt. Điều duy nhất nàng có thể làm chính là cố gắng áp chế từng cơn sóng khủng hoảng đang không ngừng dâng lên trong lòng kia, tránh trường hợp còn chưa giải quyết được vấn đề trước mắt mà mình đã phát điên rồi.
Đây chắc chắn không phải là trò độc ác của ai đó, càng không phải là việc mà con người có thể làm, bởi vì Y Kiều cảm thấy nàng vẫn chưa từng đắc tội với ai. Như vậy, chẳng lẽ... Xuyên không? Mình xuyên không rồi sao? Hơn nữa còn là xuyên hồn à?
Trong suy nghĩ gần như đã đình chỉ của Y Kiều lại xuất hiện phán đoán này.
Nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, loại chuyện hoang đường chỉ có trong tiểu thuyết, phim ảnh và mấy vở kịch này lại xuất hiện trên người nàng sao? Hơn nữa còn không cần phải chết, cứ như vậy mà rơi trúng xuống đầu mình! Y Kiều lắc đầu một cái, nàng cảm thấy mình sắp điên rồi. Nhưng dựa vào tình hình trước mắt, có lẽ đó là lời giải thích hợp lý nhất.
Nàng có chút hít thở không thông, cố gắng kìm chế mấy suy nghĩ lung tung này. Trước mắt, điều quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, lúc đó mới có thể lo mấy thứ còn lại.
Nghĩ như vậy, nàng vừa muốn cất bước đi về phía trước, lại bất ngờ đá phải một bọc đồ.
Y Kiều vừa cúi đầu nhìn, thì ra là một bao đồ nặng được bọc bằng lụa nâu. Mới vừa rồi do nàng đã quá căng thẳng, cộng thêm việc màu sắc của bọc đồ này vô cùng bình thường, vì thế nếu có ở gần bên người thì cũng rất khó để nhìn thấy.
Đây... Chắc là của chủ nhân nguyên thể này.
Y Kiều lắc đầu, nàng không muốn nghĩ quá nhiều, liền thuận tay xách lên, phủi bụi bặm rồi khoác lên vai.
Bọc đồ này cũng không quá lớn, nhưng lại hơi nặng, chắc đồ bên trong cũng không ít
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...