Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Một đêm tuyết lớn, hoa mai trong đìnhviện Chu gia gặp lạnh tranh nhau nở, sắc nâu xanh của vọng lâu mang đặctrưng Giang Nam càng được tôn lên vẻ khác biệt của Chu phủ.Giữa những gốc mai, một con đường nhỏ phủ đầy tuyết uốn lượn thông đến trước tiền viện của lão gia phu nhân, hiện tại không thể so sánh với trước kia, chức quan của cha nàng ngày cànglớn, phòng ở dĩ nhiên cũng sẽ ngày càng lớn, mỗi lần cha có việc ralệnh, nàng phải tốn mất nửa nén nhang thời gian để đi từ hậu viện ra đến tiền viện này, ai da, nghĩ đến nếu phải tham gia tuyển phi rồi tiếncung, từ tiền viện đến hậu viện, chẳng phải sẽ đi mất nửa canh giờ haysao?Đêm đã rất khuya, rét lạnh làm hương maiđậm thêm mấy phần, một béo một gầy, một chủ một tớ, nhàn nhã chậm rãibước từng bước, dáng vẻ rất thong thả. Thật đúng là không có cách nào để không chậm, đường rất trơn, thân mình Chu Thải Thải lại nặng, so vớingười gầy thì không thể linh hoạt bằng, rất dễ bị trượt chân, cho nênmỗi mùa đông đến, lão phu nhân luôn dặn dò: “Linh Nhi, mau đỡ tiểu thưkhông được để trượt chân.” Thật ra Chu Thải Thải có chút hận con đườngđá đáng chết này, mùa hè thì không nói gì, mùa đông khi tuyết rơi sẽ phủ đầy một tầng bông tuyết, hơi hơi bất cẩn sẽ bị trượt chân ngay.“Thật là, ban ngày không gọi, tại sao lại gọi ngay ban đêm thế này?”“Haiz, đúng nha, ta càng nhìn lại càngcảm thấy nên đem mấy viên đá này bỏ đi cho rồi, đổi thành đường đất, thứ nhất sẽ dễ đi hơn, thứ hai đây là hoa viên, đang êm đẹp, tại sao lạithêm mấy thứ người ta điêu tạc này vào làm chi chứ?” Vô duyên vô cớ mộttrận gió lạnh thổi đến khiến nàng phải lui mình vào chiếc áo choàng màuđỏ. Nàng vốn rất thích màu đỏ, vì vậy người trong phủ nếu cứ thấy xa xacó một quả cầu màu đỏ đi đến, ắt hẳn biết đó nhất định là tiểu thư giálâm!“Con gái à, cha đã đem bức hoạ của con dâng lên rồi.” Chu lão gia vẻ mặt nghiêm túc, vuốt chòm râu dê của mình nói.“A?!” Mặt Thải Thải giống như nuốt phải cái bánh bao, “Cha, cha điên rồi sao?”“Con nói cái gì?” Ánh mắt hắn chớp chớp,giả vờ nghiêm túc đối với con gái cưng: “Cha đường đường là Thượng thưđại nhân, chẳng lẽ nhìn nhà người ta dâng bức hoạ, mình lại không dângđược sao?”“Nhưng mà a, con béo như vậy, cha nhất định sẽ bị mất mặt nha!”“Ừ, cha với mẹ con cũng đã nghĩ đến điềunày, không phải chỉ là béo thôi sao, cho nên cha mới bao một trang viên ở vùng núi ngoại ô, sớm mai con đến đó đi.” Ông đột nhiên lên cơn, vỗ cái bàn: “Trong vòng ba tháng nhất định giảm béo cho cha, nhất định phảigầy lại!!! Con có nghe hay không?!!!”Giống như sấm sét bên tai Thải Thải, hình như quan phẩm càng lớn, giọng cha nàng cũng càng lúc càng lớn lên thì phải.Nàng bịt lấy hai lỗ tai mà trong đầu vẫn còn ong ong hỗn loạn.“Con nghe cho cha, bức hoạ của con, chađã dâng lên rồi, hơn nữa. . . . . . còn có chút động tay động chân. . . . . . ” Ánh mắt ông nhìn về phía trước, hơi hơi chột dạ.A, không được làm Thải Thải sợ, cha nàng. . . . . . chẳng lẽ cha nàng vẽ một bức hoạ giả mang vào cung sao?“Cha, cha giả mạo sao?”“Phi! Giả mạo là tội khi quân đấy. . . . . . Ưm. . . . . . Người trên bức hoạ là con, chẳng qua. . . . . . chẳngqua cha cho người ta vẽ gầy đi một tý, một tý mà thôi! Cũng không phảilà giả mạo, cho nên a, con gái, cha xin con, mau mau giảm béo một chút,nếu không sự việc bại lộ, cha làm sao ăn nói với Hoàng thượng đây. . . . . . “Hắn lại nịnh nọt, đối với Thải Thải thởdài: “Con gái ngoan của cha, cha chỉ là không phục, cha nhất thời hồ đồ, đầu óc nóng nảy mới dâng bức hoạ lên, nếu con không gầy lại một chút,cha cũng không còn đường sống đâu. . . . . . ““Cha. . . . . . cha. . . . . . cha. . . . . . ” Chân Chu Thải Thải như nhũn ra, nàng thật muốn biết, bức tranh vẽ nàng gầy một chút đến tột cùng là như thế nào, đến tột cùng là gầy baonhiêu ‘một tý’!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui