Thế là Chúc Đại Bảo đang đấu chật vật với con trăn đen khổng lồ bỗng phát hiện, con trăn đột nhiên nổi điên! Thân mình nó cuộn tròn, lăn lộn khắp nơi, đuôi quất loạn xạ vào thành hang động, dáng vẻ như đang chịu cực hình.
Đồng thời miệng trăn há ra, giống như đã nuốt phải thứ gì độc hại, muốn nôn ra mà không nôn được, đau đớn lăn lộn tứ phương.
Cuối cùng, con trăn đen phát cuồng đến nỗi không còn phân biệt được phương hướng, chẳng màng đến Chúc Đại Bảo, cứ thế xông thẳng ra khỏi hang động.
Còn lại một mình Chúc Đại Bảo trong hang động, nó thở dài như một người lớn: "Ta đã bảo rồi, đừng ăn bậy bạ, nhất là những thứ dơ bẩn.
"
Chúc Tiểu Bảo có khả năng cảm ứng:???
Tỷ tỷ đang mắng đệ!
---
Ngoài cửa hang.
Nghe thấy động tĩnh lớn, trưởng thôn Giản Nhân dẫn theo đám người trong thôn tụ tập trước cửa hang động sau núi, định xem thử hư thực thế nào, nhưng chẳng ai dám bước vào hang tối đen như mực.
Đang lưỡng lự thì giây tiếp theo, một con trăn đen khổng lồ từ trong động lao ra, miệng há to như chậu máu lộ rõ những chiếc răng sắc nhọn, ánh mắt lạnh lùng vô tình như muốn nuốt chửng tất cả.
Một lát sau.
Cả thôn náo loạn, dân làng sợ hãi đến phát điên, kêu gào chạy trốn tán loạn.
"Á á á!"
"Rắn!"
"Trăn khổng lồ!"
"Chạy mau!"
Có người sợ hãi đến mức quỵ ngã ngay tại chỗ, hai chân run rẩy, thậm chí có người sợ quá mà ngất đi.
Xì xì!
Con trăn đen vốn đã đau đớn điên loạn, nay bị âm thanh kích thích càng phát cuồng hơn, đuôi quét mạnh khắp nơi, lực mạnh như xe húc quét bay không ít người.
Dân làng trúng phải không rõ sống chết.
Miệng trăn cũng cắn loạn xạ, trưởng thôn Giản Nhân không may bị nó đớp một nhát đứt ngang eo, máu bắn tung tóe.
Trong lúc hỗn loạn như thế, không ai phát hiện ra một tiểu cương thi và con rắn đen nhỏ đang âm thầm bò ra khỏi bụng con trăn rồi lặng lẽ biến mất.
Lúc này, con trăn đen vừa trúng độc vừa nhiễm thi độc, trước khi chết vẫn cuồng loạn tấn công dân làng, chẳng phân biệt ai với ai.
Chỉ là nó còn sống thêm chút nữa mới hoàn toàn gục ngã.
Ngay lúc ấy, một lá bùa chợt bay lên, hóa ra là Ngũ Lôi Phù!
Ngũ Lôi Phù nhanh chóng biến thành trận pháp, tiếng sấm vang dội, một tia sét bổ xuống con trăn đen, khí thế như muốn hủy diệt tất cả.
Ầm một tiếng vang trời!
Con trăn đen lập tức bị sét đánh tan tành, thân rắn cháy đen, hồn phách cũng bị đánh tan thành khói bụi, không thể siêu thoát.
Ngay sau đó, vô số hồn phách trẻ em bị nuốt chửng được giải thoát, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, hồn phách được tự do về lại cõi âm.
Một tiểu đạo sĩ cũng bắt đầu niệm chú siêu độ: "Thái Thượng sắc lệnh, siêu độ cô hồn.
Thoát khỏi biển khổ, chuyển kiếp thành người.
"
Đây chẳng phải là Huyền Trừng sao!
Hóa ra tiểu đạo sĩ Huyền Trừng lần theo dấu vết cương thi đã vô tình tìm đến nơi này, trừ khử con trăn khổng lồ gây họa cho dân làng.
Sau khi siêu độ xong các hồn phách trẻ em, Huyền Trừng bèn ném một lá bùa vào xác con trăn đã chết, tức thì thân trăn bỗng bốc cháy, chỉ trong chốc lát đã hóa thành tro bụi.
Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo lúc này đã sớm hóa lại hình người, nhận được một phần công đức kim quang, vốn định thừa cơ bỏ trốn, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt liền sáng bừng: "! "
Lợi hại quá!
Tự dưng không đi nữa!
Rất muốn học!
Thực sự muốn học!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...