Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự
Sáu tên khách làng chơi bị lôi ra ngoài, quần áo xộc xệch: "! "
Hai đứa có chút lịch sự nào không? Nói thẳng ra thế này ai chịu nổi!
Khách làng chơi bọn họ cũng cần thể diện!
Cuối cùng, sau một hồi lộn xộn, hai tên lính tuần tra trẻ tuổi mới hiểu ra bọn trẻ thực sự đến Phiêu Hương Viện tìm cha, chỉ là người cha này chưa hề gặp mặt, cũng chẳng biết là ai!
Ngay lập tức, thân thế của hai đứa trẻ lại càng trở nên bi đát!
Hóa ra nương chúng từng là kỹ nữ, sau đó hoàn lương một mình nuôi hai đứa khôn lớn, nhưng vì lý do nào đó đã phải bỏ chúng đi, khiến hai đứa trẻ tội nghiệp phải lặn lội đi tìm cha là một vị khách làng chơi năm xưa.
Chỉ là việc này không hề đơn giản.
Tú bà mới của Phiêu Hương Viện cũng tỏ ra khó xử: “Đại nhân, ngài cũng biết,mấy năm trước một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi mọi thứ, từ lâu không còn tư liệu về các cô nương và khách nhân trước đây nữa.
”
“Huống hồ cho dù có mò kim đáy bể tìm được cha đẻ của chúng thì liệu người ta có chịu nhận không? Dù sao kỹ viện chúng ta là nơi tìm vui chứ không phải chốn tìm con tìm cái.
”
“Ở đây nhiều cô nương vì dại dột nghe lời ngon ngọt của khách làng chơi mà lén không uống thuốc, để rồi mang thai.
Cuối cùng bị bỏ rơi, chỉ còn cách phá thai, khổ sở vật vã cả thể xác lẫn tinh thần, còn lỡ dở chuyện kiếm tiền.
”
Tú bà thở dài một hơi.
Hai tên lính tuần tra: “! ”
Bọn họ không muốn biết những chuyện này đâu.
Sau đó, hai người dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi Phiêu Hương Viện, tính đưa chúng đến Dục Anh Đường gần đó để tránh việc chết đói lang thang ngoài đường.
Đúng lúc này, Chúc Đại Bảo lanh lợi kéo tay áo một tên lính tuần, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, ánh mắt tinh tường: “Thúc thúc, Phiêu Hương Viện không phải nơi tốt đẹp gì đúng không ạ?”
Hai tên lính tuần tra gật đầu: “Ừ.
”
Chúc Đại Bảo lại tiếp tục: “Cha của chúng con là một trong những người từng đến Phiêu Hương Viện, nhưng giờ không tìm thấy nữa, đúng không?”
Hai tên lính tuần tra lại gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Đại Bảo càng trở nên kiên quyết: “Vậy thì cha của chúng con chính là một kẻ cặn bã! Là loại người không ra gì! Một người cha như vậy, chúng con không cần!”
Chúc Tiểu Bảo tức giận lặp lại: “Cặn bã! Không cần không cần~”
Xa tận trong cung, Hách Liên Trạm đang phê duyệt tấu chương bỗng dưng liên tục hắt xì mấy cái, nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ là những tú nữ vừa vào cung đang nghĩ đến hắn?
Bên này.
Hai tên lính tuần tra trẻ tuổi nghe xong nhất thời á khẩu, chẳng biết nên nói gì.
Giây sau, Chúc Đại Bảo tinh quái đã hùng hồn tuyên bố: “Vậy thì được rồi, chúng ta tự đi tìm một người cha vừa đẹp trai vừa tốt!”
Nói xong, nó quay đầu hỏi ý kiến Chúc Tiểu Bảo: “Đệ đệ, đệ thích cha như thế nào? Ta thấy thần tiên thúc thúc lần trước cũng không tệ, có thể làm cha của chúng ta.
”
“Điều quan trọng nhất là phải đẹp trai! Phải đẹp trai! Phải đẹp trai!”
Đúng vậy, việc quan trọng phải nhắc ba lần!
Chúc Đại Bảo là đứa rất coi trọng nhan sắc, đôi mắt sáng bừng lên khi nghĩ đến thần tiên thúc thúc.
Chúc Tiểu Bảo cũng thấy rất tốt, gật đầu liên tục: “Được được~”
Nó cũng thích thần tiên thúc thúc, nó nhớ lần trước thần tiên thúc còn bế nó lên, cảm giác rất ấm áp.
Chúc Đại Bảo quyết định, nắm chặt tay đệ đệ: “Vậy giờ chúng ta đi kinh thành tìm thần tiên thúc thúc, để ngài ấy làm cha của chúng ta.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...