Người qua đường 1: “Đi chỗ khác, đó không phải chỗ cho trẻ con, về nhà mau!”
Người qua đường 2: “Ta không biết, ta không biết, ta chưa bao giờ đến những nơi đó!” Miệng thì chối nhưng mắt lại liếc thê tử không ngừng.
Người qua đường 3: “Hai đứa nhỏ này, sao lại hỏi cái đó làm gì?”
Người qua đường 4: “Phiêu Hương Viện đâu phải chỗ trẻ con cần đến, các ngươi muốn đi đâu?”
Chúc Đại Bảo thản nhiên đáp: “Đi tìm cha.
”
Lập tức ánh mắt của đám đông xung quanh đều trở nên thương cảm: “Tạo nghiệt mà, đã có hai đứa con đáng yêu thế này còn đến chốn lầu xanh.
”
“Đúng vậy, nhìn hai đứa trẻ này xem, nương của chúng hẳn là xinh đẹp lắm.
”
“Haiz, ngươi không hiểu đâu, hoa nhà vĩnh viễn không thơm bằng hoa dại.
Có đẹp đến mấy thì cũng chẳng bằng lén lút vụng trộm!”
!
Nghe những lời thì thầm to nhỏ, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo lại càng mờ mịt hơn, kỹ viện là gì?
Chẳng bao lâu, hai tên lính tuần tra của huyện Thanh Thành tìm đến, sau khi hỏi rõ đầu đuôi liền giải tán đám đông rồi dẫn chúng đến Phiêu Hương Viện tìm người.
Vừa đi vừa hỏi: “Nương của các ngươi đâu? Sao không dẫn các ngươi theo? Sao lại để hai đứa nhỏ đến chỗ này?”
Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo đồng thanh: “Nương đi rồi ạ, không thấy đâu.
”
Lời nói ấy thật khiến người nghe đau lòng, thương xót không thôi.
Trong đầu hai tên lính tuần tra đã vẽ ra một bi kịch:
Trượng phu sa đọa kỹ viện không lo cho gia đình, thê tử bị kích động quá mạnh hóa điên bỏ nhà đi, hai đứa trẻ khổ cực tìm cha, lặn lội ngàn dặm chịu đủ mọi khổ nạn.
A Chúc ở xa tận trong cung lại đột nhiên hắt xì liên tiếp.
Hai tên lính tuần tra nhìn hai đứa trẻ đầy thương xót, không khỏi thấy nghẹn lòng: “Hai đứa đáng thương quá, yên tâm, chúng ta sẽ giúp hai đứa tìm lại cha!”
Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo: “Cảm ơn các thúc thúc~”
Nhưng mà, sao ánh mắt của các thúc thúc lại kỳ quái thế nhỉ?
——
Phiêu Hương Viện.
Hai tên lính tuần tra đến lúc cửa vẫn đóng kín, kỹ viện vốn là nơi ăn chơi về đêm, bốn năm trước đã bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi, giờ mới xây lại.
Ầm ầm ầm.
Hai tên lính tuần tra đập cửa rất thô bạo: “Mau ra đây, lính tuần phá án!”
Một lát sau, tú bà ra mở cửa, đánh thức cả đám kỹ nữ, hai tên lính tuần tra trình bày lý do đến, quả nhiên đã tóm được sáu tên khách làng chơi còn chưa về.
Sau đó mới hỏi: “Hai đứa nhìn xem, ai là cha của hai đứa?”
Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo lần đầu đến chốn phong trần, mắt đầy tò mò.
Nhìn kỹ lại, trời ạ, thật sự có sáu người cha?!
Nhưng chúnng chỉ có một nương thôi, phải làm sao đây? Hay là đem nương chia ra mỗi người một phần?
Hai đứa trẻ đứng ngẩn ra.
A Chúc ở xa tận trong cung lại đột nhiên hắt xì liên tiếp!
Hai đứa trẻ nhăn mày, vẻ mặt đầy phiền muộn: "Nhưng chúng con thấy họ đều không đẹp trai chút nào, phải làm sao đây? Người cha đầu tiên thì thấp quá, còn không cao bằng nương!"
"Người cha thứ hai thì xấu xí, người cha thứ ba lại béo ú, người cha thứ tư thì gầy gò như que củi, người cha thứ năm thì tàn tạ, còn người cha thứ sáu thì đen nhẻm!"
"Chẳng ai đẹp trai cả!"
Là người rất coi trọng nhan sắc, Chúc Đại Bảo không thể nào chấp nhận nổi!
Chúc Tiểu Bảo vốn không chú trọng ngoại hình cũng khó mà nhịn được: "Không đẹp không đẹp~ Nhìn muốn rớt cả mắt~" Vừa nói, nó vừa dùng đôi tay nhỏ xíu che mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...