Huyền Trừng theo bản năng quay đầu lại nhìn, với thị lực tuyệt hảo, hắn nhanh chóng nhìn thấy trên chiếc xe ngựa chạy băng băng kia, một cô nương xinh đẹp thè lưỡi cười tinh nghịch, tựa như tiên nữ.
Cô nương xinh đẹp như tiên ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, còn khẽ mỉm cười đáp lại.
Nụ cười ấy ngàn kiều trăm mị.
Càng như mũi tên đâm thẳng vào tim Huyền Trừng.
Tiểu đạo sĩ Huyền Trừng mới mười tám tuổi lập tức đỏ bừng mặt, đứng ngây ra tại chỗ, đến khi hoàn hồn lại thì chiếc xe ngựa đã đi xa.
Huyền Trừng mặt đỏ tai hồng, vội vã nhét khăn voan vào trong ngực áo rồi tiếp tục hành trình tìm dấu cương thi, quyết tâm trừ hại cho dân.
——
Hai ngày sau.
Sâu trong núi Thanh Thành.
Hai tiểu cương thi đã nhảy xuống vực đá suốt hai ngày nhưng vẫn chưa biến thành người, chúng vô cùng buồn bực.
“Sao lại thế này? Vì sao vẫn chưa biến thành người? Rõ ràng nương đã biến thành người như vậy mà!” Chúc Đại Bảo nhăn nhó mặt mày.
Chúc Tiểu Bảo cũng mím môi lắc đầu, mặt đầy bối rối: “Nương còn nói lần trước nương cũng biến thành người như vậy~” Nó một mực tin lời nương.
Khoan đã, lần trước?
Chúc Đại Bảo bỗng nhiên bắt được từ khóa, ngẫm nghĩ rồi phỏng đoán: “Có phải cách nhảy vực này chỉ có tác dụng với nương, còn với chúng ta thì không? Có lẽ chúng ta phải dùng phương pháp lần trước mới biến được thành người?”
Chúc Tiểu Bảo gật đầu đồng tình.
“Đệ còn nhớ vì sao sau sinh nhật, chính là Trung Thu năm ngoái ấy, chúng ta lại biến thành người không?” Chúc Đại Bảo nghiêng đầu nhớ lại.
Đêm đó chẳng có gì đặc biệt, chỉ duy nhất…
“Có một luồng ánh sáng vàng rất ấm áp!
“Có ánh sáng vàng~ rất dễ chịu~”
Hai đứa trẻ đồng thanh nói ra, hiển nhiên đã nhận ra mấu chốt chính là luồng ánh sáng vàng kỳ lạ ấy.
Thực ra luồng ánh sáng vàng đó chính là kim quang công đức, người phàm không thấy được bằng mắt thường, chỉ là hai đứa nhỏ không biết điều này.
Nhưng chúng đã nhận ra bí quyết biến thành người, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo không nhảy vực nữa, chúng quyết định tìm cương thi gia gia hỏi rõ ngọn ngành, sau đó mới tính kế đi tìm ánh sáng vàng.
——
Cùng thời điểm.
Hai ngày sau.
A Chúc đã đến kinh thành, cùng với hai nghìn chín trăm chín mươi chín tú nữ khác xếp hàng vào cung.
Từng hàng tú nữ lần lượt tiến vào.
Lần đầu vào hoàng cung, A Chúc không giấu nổi vẻ tò mò, dù xung quanh các thái giám không ngừng nhắc nhở:
“Không được nói chuyện riêng!”
“Không được nhìn ngó lung tung!”
A Chúc vẫn lén lút thu hết từng cung điện nguy nga tráng lệ vào mắt, nàng nhìn đến ngẩn ngơ, miệng há hốc, không thốt nên lời.
Chỉ có sự chấn động không ngừng——
Hoàng cung thật đẹp!
Thực ra không chỉ riêng A Chúc, các tú nữ khác cũng không khác là bao, điều này càng củng cố quyết tâm ở lại, trở thành phi tần nơi hoàng cung của bọn họ.
Quy trình tuyển tú chia làm ba giai đoạn: sơ tuyển, phúc tuyển và chung tuyển.
Trong đó, sơ tuyển chủ yếu kiểm tra hình thể, diễn ra trong ba ngày.
Rất nhanh, ba nghìn tú nữ được chia thành ba mươi nhóm, mỗi nhóm một trăm người xếp theo thứ tự tuổi tác, những ai quá cao, quá thấp, quá béo hay quá gầy đều bị loại.
Dĩ nhiên, A Chúc với dáng người yểu điệu, tự nhiên lọt qua.
Ngày thứ hai và thứ ba vẫn chia theo nhóm để kiểm tra thân thể, tóc tai, giọng nói và tay chân.
Người không có thủ cung sa, có sẹo trên người, giọng nói yếu ớt hoặc cử chỉ thô kệch đều bị loại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...